Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 175: Khó kiềm chế cái đầu …




Sau mấy lần thì Mộ Yến Thần đang nhắm mắt cũng khẽ nhíu mày, cúi đầu dụ dỗ cô: "Được rồi, đừng làm loạn nữa… Còn làm loạn nữa thì sẽ làm đau chính em đó."

Xương khớp bị nắm lấy thật là đau, Lan Khê cắn môi, nhưng mà … rốt cuộc là ai làm loạn đây? !

Thấy cô không giãy giụa nữa, lông mày đang nhíu lại của Mộ Yến Thần chậm rãi buông ra, bàn tay đang nắm chặt lấy tay cô cũng chậm rãi buông ra, dịu dàng nắm lấy tay cô ở trong lòng bàn tay, ngủ thật say.. Trước kia dù dựa vào thuốc cũng không làm sao mà ngủ được, ở bên cạnh cô lại có thể dễ dàng ngủ say như vậy.

Một lúc sau, nữ tiếp viên hàng không đi đến phục vụ đồ ăn, thấy anh ngủ thì theo bản năng nhẹ nhàng đẩy anh hỏi anh muốn uống chút gì không, Lan Khê đang thiêm thiếp thấy thế thì đột nhiên tỉnh táo, vội vàng ngăn tay của cô ấy lại: "Đợi chút, cô không cần đánh thức anh ấy đâu."

Trong đôi mắt lộ ra tia khẩn cầu, trái tim cũng đập cực kì lợi hại. Lan Khê nói xong câu này mới phát hiện bản thân quá kích động, mặt ửng đỏ: "Ngại quá, cô cứ để anh ấy ngủ đi, cứ đặt bữa trưa ở đây cho tôi là tốt rồi."

Nữ tiếp viên hàng không cười yếu ớt: "Vậy vị tiên sinh này muốn uống gì không? Cà phê?"

Cô đã gặp qua những thương nhân như thế này thường uống cà phê, mặc dù mùi vị trên máy bay không tốt hơn bao nhiêu, nhưng phần lớn đều đã quen rồi.

Lan Khê lắc đầu: "Cho anh ấy nước suối đi."

Cô biết rõ cường độ công việc của anh, quả thực là gần như tiêu hao hết sức lực, cứ tiếp tục như vậy thì mấy năm nữa thì cơ thể sẽ suy sụp mất

…nhưng mà Mộ Lan Khê, mày còn quan tâm anh ấy làm cái gì chứ?

Khuôn mặt nhỏ nhắn nóng hầm hập, cô nhẹ nhàng dựa vào chỗ cũ, cũng nhắm mắt lại, nghỉ ngơi dưỡng thần. Cũng không biết khi ngủ còn có thể nằm mơ, cô mơ thấy hơi ấm quen thuộc, vừa tới gần rồi lại rời đi, sau nhiều năm, một mình cô đã học được kiên cường và dũng cảm, cũng có rất nhiều khó khăn.

Máy bay lắc lư khiến cô tỉnh dậy, khi tỉnh dậy lại đang nằm trong lòng anh.

Lan Khê kinh ngạc, nhưng trên mặt lại có ngón tay ấm áp lướt qua, giọng nói khàn khàn dịu dàng vang lên trên đỉnh đầu: "Tại sao lại khóc?"



"Em gái, đã lâu không gặp."

Trong không khí lạnh của thành phố C, một giọng nói trong trẻo vang lên cách đó không xa, rồi nhanh chóng tản ra.

Nụ cười rực rỡ, chói mắt của Nhiếp Minh Hiên nở rộ ngay trước mắt.

Trong nháy mắt, Lan Khê có sự kích động muốn thét chói tai.

Thoát khỏi tay của Mộ Yến Thần, cô chạy như bay qua đó, dành cho Nhiếp Minh Hiên một cái ôm thật chặt, lực va chạm khổng lồ đó khiến anh ta suýt tý nữa thì ngã nhào.

“Ôi… Thật là nhiệt tình… ." Cằm của Nhiếp Minh Hiên bị đập vào cực kì đau đớn, lấy tay che, nhưng vẫn cười rực rỡ như trước.

Cách đó không xa, ánh mắt mang theo sát khí của Mộ Yến Thần phóng đến.

Chậc chậc, mùi giấm chua thật là nồng.

"Anh nói em gái này, nếu em không đứng dậy, anh nghĩ mình sắp bị đánh rồi." Nhiếp Minh Hiên xoa xoa tóc của cô, cúi đầu nói nhỏ.

Lan Khê chịu đựng sự kích động và chua xót khi gặp lại người quen, buông ra anh, đấm anh một quyền: "Muốn bị đánh à, thành toàn cho anh này!"

Nhiếp Minh Hiên che ngực, nụ cười càng rực rỡ hơn: "Mấy năm không gặp, trái lại em còn hung hãn hơn không ít nhỉ."

Lan Khê đang lau chùi khóe mắt, cũng bị chọc cười.

"Biết nhà các người có chuyện, bây giờ anh cũng không nói nhiều với hai người nữa, buổi tối mở tiệc ở Thành Tây bên kia, hai người cùng đi nhé, " Nhiếp Minh Hiên búng tay, "Muốn giới thiệu một người bạn cho hai người biết."

Mộ Yến Thần lạnh lùng tiến lên túm lấy Lan Khê về bên cạnh mình, năm ngón tay lồng vào nhau, nắm chặt trong lòng bàn tay, thản nhiên ném ra một câu: "Chúc mừng cậu sắp kết hôn."

Nhiếp Minh Hiên nhíu mày đấm trả lại một quyền: "Chúc mừng cái rắm, mình phải kết hôn với ai cậu còn không biết sao?"

Hôn nhân chính trị, TM(1) quá ghê tởm.

(1)TM (hay TMD): Con mẹ nó => Mộ câu chửi của giới trẻ TQ.

"Thân thế, bối cảnh đối phương cũng xứng với cậu, cậu còn ghét bỏ cái gì?" Mộ Yến Thần không mặn không nhạt hỏi anh ta một câu.

"Mình ghét bỏ cái gì?" Nhiếp Minh Hiên cười như không cười, "Tại sao cậu không tự hỏi xem bản thân cậu ghét bỏ cái gì, mấy năm nay xung quanh cậu có ít phụ nữ lượn quanh à? Cậu nói xem có người nào không tốt, để mình nhìn xem có ai không xứng với cậu?"

Mộ Yến Thần thu hồi ánh nhìn lạnh lẽo, mặc kệ anh ta.

Nhưng ở bên cạnh, nụ cười trên mặt Lan Khê nhất thời cứng lại, trái tim cũng dần dần lạnh xuống, vẫn muốn thoát khỏi tay của anh.

Mộ Yến Thần không buông ra, cuối cùng dứt khoát ôm chặt thắt lưng của cô ôm vào trong ngực, nói thật nhỏ: "Em nói xem, bây giờ có muốn anh ở đây hôn em không, em cứ làm loạn đi."

Nhiếp Minh Hiên nhìn ra chút manh mối, đặt nắm tay lên môi khẽ đằng hắng, xấu xa nở nụ cười yếu ớt: "Chú ý một chút, lão Lưu nhà các người đang ở bên ngoài chờ đợi, mình đi vào thông báo trước, tránh cho hai người khó nén được tình cảm."

Khó kiềm chế cái đầu...

Lan Khê hơi nhíu mày, ngước mắt muốn đáp trả anh ta một câu, nhưng đột nhiên đối diện với ánh mắt của Mộ Yến Thần, thì lại lạnh lùng thu về.

...thật đúng là, mấy năm qua đều có ong bay bướm lượn xung quanh, thật hạnh phúc.

Mặc dù tâm tình phức tạp, nhưng Lan Khê vẫn biết, chuyện đầu tiên khi bọn họ quay về không phải là ôn chuyện với bạn cũ, mà là đi bệnh viện, đây cũng là nguyên nhân khiến bọn họ nhất định phải trở về, rốt cuộc tình trạng của Mạc Như Khanh như thế nào, cũng không có ai biết rõ cho lắm.

Trong bệnh viện mùi nước sát trùng vẫn nồng như trước đây.

Mộ Minh Thăng chống gậy, khi nhìn thấy một nam một nữ đang đi từ phía cuối hành lang phía trước đến thì trái tim trong lồng ngực cũng mạnh mẽ nảy lên như dời núi lấp bể, cảm giác chua xót đến nghẹt thở chặn ngang trong cổ họng, đôi mắt già nua vẩn đục của ông không ngừng chớp chớp, cũng không biết làm thế nào để đối mặt với bọn họ.

Đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, có khúc mắc, oán giận nào không thể tiêu trừ cơ chứ?

Đã từng có người bạn cũ khi gặp lại ông đã nói: "Minh Thăng à, con cái bây giờ đều như con diều thả ra ngoài, có thể nắm một đầu dây để nhìn bọn họ là cũng không tệ rồi, ông còn có thể hi vọng bọn họ suốt đời đều ở bên cạnh mình sao?"

Nhưng mà không giống nhau.

Không giống với nhà họ Mộ của ông.

Con cái trong nhà họ Mộ của ông khi thả ra ngoài thì sẽ không muốn quay về, ông làm chủ một gia đình, đã có bao nhiêu thất bại?

"Cha."

"Ba."

Hai tiếng gọi, một trước một sau, ngữ điệu và tâm tình cũng không giống nhau. Khi Mộ Minh Thăng nghe thấy thì trong lòng cũng đau đớn từng đợt.

"Ừ..." Bàn tay già nua của vuốt ve gậy chống, ngẩng đầu ý bảo, "Yến Thần con vào xem một chút đi, mẹ con vừa mới trải qua hai lần kiểm tra, kết quả được đưa ra cũng không có bệnh gì cả, rất kì quái, con vào thăm bà ấy đi."

Ánh mắt của Mộ Yến Thần vẫn lạnh nhạt, cúi đầu xuống trước mặt của Lan Khê, nhẹ nhàng vuốt ve rồi nói thật nhỏ: "Không muốn đi vào thì ở bên ngoài chờ anh, đừng đi loạn, cũng đừng để anh không tìm được em, nghe chưa?"

Lan Khê kinh ngạc, ánh mắt đang đặt trên khuôn mặt của cha cũng thu lại, không biết tại sao tự nhiên lại cảm thấy trong giọng nói ra lệnh của anh lại có một chút khẩn cầu.

Nhất định là cô nghe nhầm rồi.

Tùy tiện gật đầu một cái, rồi nhìn bước chân của anh đi vào.

Lan Khê đứng nguyên tại chỗ sợ run mất một lúc, cuối cùng thì có chút không chịu nổi không khí ngột ngạt như vậy, đi đến nhẹ nhàng ôm lấy hông của cha mình, cảm thấy ông hơi cứng người lại, cô tựa vào lồng ngực của cha, nhẹ giọng nói: "Cha. Con nhớ cha lắm."

...

Trong phòng bệnh, vẻ mặt của Mạc Như Khanh hơi tiều tụy, nhưng khuôn mặt vẫn tao nhã như trước kia, khi nhìn thấy Mộ Yến Thần, thì ánh mắt kịch liệt run lên một cái.

"Mẹ cũng không mắc bệnh nặng gì, cũng chỉ là có mấy đêm ngủ không ngon, đầu óc ba con căng thẳng nên nhất định bắt mẹ đi kiểm tra, nếu có thể kiểm tra ra cái gì thì coi như xong, nhưng mà có sao?" Mạc Như Khanh ném báo cáo sang bên cạnh, vẻ mặt rất không tự nhiên.

Mộ Yến Thần ngồi ở bên cạnh, trầm tĩnh như nước, cũng không nói lời nào chỉ ngưng mắt nhìn bà.

"Đúng rồi, sao lần này con về mà không đi cùng với Mục Nhiễm?" Mạc Như Khanh lui về phía sau nhìn một chút, nhíu mày nói, "Không phải con bé đi theo con đến Los Angeles rồi sao? Tại sao con không dẫn con bé cùng về nước?"

"Cô ta vs tôi có quan hệ gì, sao tôi phải dẫn theo cô ta?" Mộ Yến Thần nâng đôi mắt lạnh lẽo lên,đây chính là câu nói đầu tiên từ khi đến đây.

Mạc Như Khanh cứng đờ! Sắc mặt cực kì khó coi.

"Làm sao con có thể nói như vậy, tâm ý của con bé Mục Nhiễm kia đối với con không phải con hiểu rõ sao? Tuổi của con cũng không còn nhỏ, tại sao lại không nghĩ đến việc thành gia lập nghiệp để nhanh chóng ổn định lại? Mục Nhiễm đi theo con bốn năm, hai đứa đã sớm chiều chung đụng.... "

"Tôi với cô ta không ở cùng bang, bà nghe ai nói là sớm chiều chung đụng?" Lông mày lạnh lẽo không kiên nhẫn nhíu lại, ngón tay thon dài xoa xoa mi tâm, cười lạnh một tiếng, "Hơn nữa, tâm ý của cô ta, tôi cũng biết rất rõ, Nhan Mục Nhiễm, cô ta rất lợi hại đó."

Nghe thấy giọng nói lạnh lùng nguy hiểm, cả người Mạc Như Khanh run rẩy!

"Con có ý gì? Chẳng lẽ con bé yêu con là giả ...."

"Thân thể bà không hề có bệnh đúng không?" Mộ Yến Thần khoanh hai tay, lạnh lùng ngắt lời bà, cười yếu ớt mị hoặc trên khóe môi tạo thành đường cong giễu cợt, "Hẳn là bà chỉ lo lắng chuyện tôi chưa kết hôn, cho nên mới gấp gáp bảo người ta gọi điện thoại liên lạc cho tôi như vậy, có phải hay không? Bà yên tâm, về sau không cần bà quan tâm chuyện này nữa, tôi có chừng mực của tôi."

"Con thì có chừng mực gì!" Mạc Như Khanh từ trên giường bệnh bật dậy, đôi mắt hạnh mở trừng trừng, "Con cho rằng mẹ không biết à, con...."

"Bà biết thì làm sao?" Mộ Yến Thần tiếp tục cười lạnh, "Bây giờ bà vẫn cảm thấy bản thân còn có tư cách dùng thân phận mẹ ruột để uy hiếp tôi à?"

Sắc mặt của Mạc Như Khanh nhất thời trắng bệch như tờ giấy, sự buồn bực trong lòng chỉ muốn nổ tung ngay lập tức.

Cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra, ngay trước mắt thoáng hiện lên bóng dáng mảnh khảnh xinh đẹp, ánh mắt quét một vòng quanh Mạc Như Khanh, cũng không muốn nói chuyện, đưa điện thoại của Mộ Yến Thần ra, giọng nói lành lạnh: "Kêu bốn lần rồi, có phải có việc gấp hay không? Anh có muốn nhận không?"

Con ngươi Mạc Như Khanh trợn to, lúc này mới giật mình tỉnh ngộ, thì ra là bọn họ cùng trở về? !

Giờ phút này, sát khí lạnh thấu xương trong đôi mắt sâu thẳm của Mộ Yến Thần mới biến mất một chút

Ánh mắt nhu hòa hơn, nhưng vẫn lạnh lùng như trước, anh ngưng mắt nhìn cô rồi nói thật nhỏ: "Bớt lo nghĩ đi, thân thể tự nhiên sẽ tốt hơn, nếu không ngay cả tôi cũng không giúp được bà."

Nói xong bóng dáng cao ngất của anh đứng dậy, một tay nhận lấy điện thoại di động, một tay đưa ra nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của Mạc Như Khanh ở phía sau lưng, mở cửa đi ra ngoài.

Lan Khê liếc mắt về phía Mạc Như Khanh đang nhìn với ánh mắt kinh ngạc, trái tim cũng không nhịn được mà đập thình thịch.

Cắn môi, cô nhìn chăm chú vào người đàn ông ở trước mặt, thật sự cảm thấy anh quá to gan lớn mật rồi.

"Buổi tối đến chỗ Minh Hiên, chuẩn bị một chút đi, đợi anh đi với em chọn một bộ quần áo." Anh nâng khuôn mặt của cô lên dịu dàng dặn dò, giống như mới vừa rồi sóng to gió lớn chưa hề xảy ra.

Lan Khê khẽ nhíu lông mày lại: "Không phải là muốn gặp gỡ bạn bè bình thường thôi sao? Tại sao lại cần chuẩn bị?"

Mộ Yến Thần khẽ hôn xuống sườn mặt của cô, ánh mắt thâm thúy, nửa như ra lệnh, nửa như xoa dịu: "Nghe lời đi."

Hết chương 175