Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 282-2: Em ở trong lòng anh (2)




Trái tim anh dường như bị một bàn tay mềm mại níu chặt, bên khoang ngực trái đột nhiên run rẩy dữ dội! Sắc mặt Mộ Yến Thần tái nhợt giống như bị thương nặng. Tiếp theo, thoáng một cái đột nhiên anh ôm chặt cô vào trong ngực, nhắm mắt lại, vùi đầu vào giữa cổ cô.

Cho rằng tròng mắt mình sẽ không ướt át, giờ phút này anh cũng bị kích thích đến độ mắt trào ra một màn nước ấm áp.

Hồi lâu sau, khi ôm chặt đến mức làm người ta hít thở không thông, anh mới chậm rãi buông ra.

Mộ Yến Thần ôm cô ngồi ở trên đùi, từng chút từng chút hôn khô nước mắt trên mặt cô. Cô muốn cử động, anh dùng bàn tay mình giữ cô lại một cách ngang ngược, một tay đặt ở gáy, giữ cô ngồi yên ở đó để chịu đựng sự đối xử dịu dàng ấm áp tràn đầy trời đất của mình.

"Mộ tiên sinh, chúng ta đã đến nơi." Người tài xế phía trước lễ phép nói một tiếng.

Lúc này Lan Khê mới nhận ra, xe của bọn họ đã dừng lại ở một khu đất vắng vẻ yên tĩnh. Bên trong là một khu tưởng niệm được xây dựng khá rộng lớn, lặng lẽ trang nghiêm đứng dưới bầu trời lạnh lẽo đầy mưa bụi..

Đoạn đường này, quá ngắn.

Mộ Yến Thần ôm cô vào trong ngực thật chặt, thuận thế nhẹ nhàng hôn vào bên vành tai cô, khẽ nói: "Anh xuống làm chút chuyện, trời quá lạnh em ngồi ở đây chờ một lát nhé, anh đi một chút rồi sẽ trở lại."

Lan Khê hơi ngẩn người, hai cánh tay mềm mại quấn chặt lấy cái eo cường tráng của anh, tựa như đã thề sẽ không bao giờ chịu rời xa anh vậy.

Mộ Yến Thần không biết nói sao cúi đầu thở dài một hơi, nhưng trong lòng anh lại ấm áp vô cùng. Anh hôn lên khóe miệng của cô, cầm lấy chiếc ô ở bên cạnh chỗ ngồi, mở cửa xe bước xuống.

Một cơn gió âm u lạnh lẽo chợt thổi tới.

Lan Khê run lên một cái, lạnh cóng. Còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy tán ô xoè ra ở trên đầu, một luồng ấm áp từ bốn phương tám hướng vây quanh người cô... Thì ra Mộ Yến Thần đã dùng áo khoác bao lấy cô thật chặt, sau đó ôm cô vào trong ngực.

Trước mắt cô là một tòa giáo đường rộng lớn, đẹp đẽ.

Cây thánh giá đứng yên lặng ở trong mưa. Nóc nhà màu đỏ đã được rửa sạch bụi bậm, trở nên sáng bóng lộ rõ màu sắc giữa bầu trời lạnh giá. Bởi thời tiết mưa dầm nên Giáo đường yên tĩnh lạ lùng, người lui tới cũng rất ít. Khi Mộ Yến Thần đưa Lan Khê tới, cô nhìn thấy trên bốn bức tường treo đầy các bức tranh màu sắc rực rỡ, không hề giống với phong cách nơi này. Chiếc ô được đặt ở bên cạnh chiếc ghế, cô theo anh đi đến một cái cửa nhỏ trong giáo đường đi xuống bên dưới. Không gian dưới đất hiện ra trước mắt cô, bên trong có một nhà mồ thật to được xây dựng giống như một cung điện.

Lan Khê ngơ ngẩn cả người.

Cô đi tới nhẹ nhàng quét một chút bụi bậm phía trên phiến đá, đọc thành lời cái tên trên đó. Không ngờ cái tên được khắc ở trên đó lại là "Rella • Mudd".

Đôi mắt trong veo chớp chớp, cô nhẹ giọng hỏi anh: "Mộ của Rella lẽ ra là phải nằm ở khu nghĩa địa hoàng gia ở Luân Đôn mới đúng chứ? Tại sao lại nằm ở chỗ này?" Mộ Yến Thần cầm bó hoa nhẹ nhàng đặt ở bên cạnh, ngước mắt nhìn cô, ánh mắt thoáng lay động: "Di thể của cô ấy đúng là ở bên kia, toà giáo đường này có lẽ là di nguyện của cô ấy, chỉ có điều ở bên trong có chôn một số vật tùy thân gì đó, anh cũng không biết."

Lan Khê đã hiểu.

Cô nhìn ngôi mộ hồi lâu, gật đầu một cái: "Cô ấy cho người xây dựng tòa giáo đường mang tên mình ở nơi này, chắc là muốn được ở gần anh một chút."

"Vốn phải đi Luân Đôn mới đúng, chẳng qua bây giờ chưa phải là thời điểm tốt, không thể làm gì khác hơn đành chỉ lượn quanh ở chỗ này một vòng rồi trở về nước." Mộ Yến Thần đi tới, ánh mắt sâu thẳm, ôm cô vào trong ngực, nói.

Lan Khê kinh ngạc nhìn mộ bia nơi này, cô có thể hiểu được tâm tình của Mộ Yến Thần. “Ta không giết người, nhưng có người lại chết vì ta”, với tính cách của Mộ Yến Thần, anh hoàn toàn không sao bỏ xuống được. Chỉ có điều, khi còn sống không thể cho thứ cô ấy muốn, nên sau khi cô ấy chết, điều anh có thể làm được chỉ là thế này mà thôi.

"Em đang suy nghĩ gì vậy?" Anh có chút bận tâm, môi mỏng cong lên phà một hơi ở bên tai cô, xiết chặt lấy vòng eo của cô tựa như muốn khảm cô vào trong thân thể mình vậy.

Những giọt lệ dường như sắp sửa chảy ra từ trong mắt Lan Khê. Cô không nói gì chỉ lắc đầu một cái, xoay người chôn thật sâu vào trong ngực anh.

"Chúng ta trở về thôi." Cô khàn khàn nói một câu, tựa như trong đầu đang hiện ra hình ảnh gì đó không tốt, cô ôm anh rất chặt.

Mộ Yến Thần liếc mắt nhìn lại ngôi mộ một lần nữa, gật đầu một cái, đặt một cái hôn thắm thiết lên mái tóc cô.

***

Ở lại Los Angeles một ngày để nghỉ ngơi và hồi phục, cũng đã đến lúc phải xuất phát, hai người lên xe đến sân bay.

Mộ Yến Thần rất lo lắng cho sức khoẻ của cô. Lúc trước, vốn anh cũng đã nghĩ đưa cô đi bệnh viện kiểm tra một chút xem cái thai có ổn hay không! Nhưng tưởng tượng cô phải trải qua mấy ngày đầy vất vả cộng thêm nỗi kinh sợ thường trực trong lòng đã làm cô mệt chết đi được, anh liền mời bác sĩ tới chỗ ở.

Sau khi kiểm tra bác sĩ cũng không thông báo ngay tình hình trước mặt Lan Khê, ngược lại, hai người lại ra bên ngoài thì thầm với nhau một hồi.

Lan Khê hơi lo lắng.

Cô công nhận kinh sợ thì cũng có kinh sợ, đau lòng thì cũng có đau lòng. Nhưng bụng thì vì cô đã đặc biệt che chở, cho nên vẫn không thấy có cảm giác gì khó chịu. Thậm chí cô sợ ảnh hưởng không tốt đến trí óc của thai nhi, nên đã tận lực không thèm nghĩ đến những chuyện đau khổ kia nữa, cố gắng để tư tưởng của mình được thăng bằng. . .

Chẳng lẽ là có chuyện gì không hay sao?

Vuốt ve cái bụng đã hơi đội lên thành đường vòng cung, khi đi được nửa đường đến sân bay, rốt cục Lan Khê không nhịn được nữa, ngẩng đầu lên hỏi anh: "Bác sĩ đã nói gì với anh? Có phải là em đã không bảo vệ tốt cho cục cưng hay không?"