Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 299: Anh yêu em




Chân khập khiễng, dường như Lan Khê đang khẽ nói gì đó ở bên tai Mộ Yến Thần. Sắc mặt của Mộ Yến Thần vẫn luôn trầm tĩnh như nước lúc này cũng thoáng biến đổi, trong tròng mắt sâu lộ ra vẻ có chút không dám tin. Nhưng khi nhìn thẳng vào mắt cô, anh hiểu cô không nói dối.

Tay đã cầm vào tay nắm cửa vặn mở ra, nhưng anh lại nhẹ nhàng đóng lại.

... "Ba ba đồng ý cho chúng ta ở cùng một chỗ" .

Lan Khê ghé vào tai anh chỉ run rẩy khẽ nói một như vậy, trong tròng mắt trong veo tràn đầy những giọt lệ nhỏ long lanh.Sự xúc động tựa như đã đợi từ rất lâu giờ đây ầm ầm kéo tới. Khi cô ôm ông, sự thân thiết của tình cha con bỗng sôi trào trong lòng, kích động đến độ cô không biết phải làm thế nào mới phải.

Gương mặt tuấn tú của Mộ Yến Thần thoáng tái đi, anh nhìn cô thật sâu, sau đó nâng mặt cô lên đột nhiên hôn lên môi của cô.

Hai hàng nước mắt nóng bỏng chảy xuống lăn dài trên gương mặt.

Trong nụ hôn nóng bỏng quấn quít đó chứa đựng nỗi xúc động không thể nói thành lời. Vị mặn chát của nước mắt chỉ làm động tác của Mộ Yến Thần mạnh mẽ hơn. Đầu lưỡi xinh xắn ram ráp của cô bị anh quấn lấy, mút vào đến tê dại đau nhức. Anh ôm chặt vào hông của cô đặt cô dựa vào bên cạnh vách tường để có thể hôn sâu hơn, mạnh mẽ hơn. Bầu không khí nóng bỏng kích thích ánh mắt của người bên cạnh.

Nhiếp Minh Hiên nheo mắt lại nhìn một hồi, trái tim chợt dâng lên cảm xúc kích động khác thường, tựa như có chút buồn bã.

Anh dứt khoát quay mặt đi chỗ khác, ép buộc mình không được nhìn.

Một khoảng thời gian rất lâu, sau đó đột nhiên thấy có thứ gì đó xuất hiện ở trước mặt mình, Nhiếp Minh Hiên chợt giật mình, mi tâm nhíu lại! Nhìn chăm chú thêm một chút hoá ra là hộp quẹt đã bật lửa, nhìn lên chút nữa là gương mặt tuấn dật mà lạnh đạm của Mộ Yến Thần. Chắc là do nhìn thấy anh không có lửa, cứ ngắm nghía điếu thuốc lá trong tay hồi lâu.

"Quên mất, không được hút thuốc " anh cười cười, vung tay ném điếu thuốc lá còn nguyên hình dạng như ban đầu vào thùng rác, "Trong bệnh viện cần phải chú ý giữ gìn một chút."

"Có lẽ hôn lễ sẽ mau chóng được cử hành thôi, đến lúc đó tôi sẽ thông báo cụ thể thời gian cho cậu, " Mộ Yến Thần thu tay về, nhưng trong đôi mắt trầm tĩnh như nước vẫn khó nén nổi ánh sáng rạng rỡ: "Nếu như cậu muốn chờ lễ kết hôn chắc sẽ bị chậm lại vài ngày, ngược lại nếu gấp quá thì cứ đi trước đi. Cậu cũng biết đấy, ông già nhà tôi vẫn còn ở trên giường bệnh, không có lời của ông ấy, chuyện này cũng không tiện làm."

Nhiếp Minh Hiên gật đầu: "Tôi hiểu, vừa vặn có thể trả lại tiền mừng mà thời gian trước hai người đã đưa tới, tôi cũng đỡ phải bóc hồng bao đó ra."

"Hả?" Lan Khê kinh ngạc kêu lên, cô tránh ra khỏi ngực Mộ Yến Thần một chút, "Chỉ có tiền mừng thôi sao?"

Nhiếp Minh Hiên không nhịn được lập tức bật cười, "Này, nghe ý em nói hình như còn muốn bắt bí anh hả? Em mới đi theo cậu ta không lâu, cái khác không học, lại chỉ học được bản chất riêng có của nhà tư bản rồi hả? Rồi, em nói đi, em còn nghĩ muốn cái gì nữa?"

Lan Khê nhất thời đỏ mặt, chúi vào trong ngực Mộ Yến Thần: " Ý của em không phải như vậy, ý em muốn nói là anh không cần mang tiền cũng vẫn có thể tới, quan trọng là anh và Noãn Noãn, cả hai người đều phải đến."

Xem ra ý tứ trong câu nói vừa rồi của cô đã bị Nhiếp Minh Hiên hiểu lầm.

Tiếng cười cởi mở vang vọng ở bên tai, hai cánh tay Lan Khê càng níu chặt lấy Mộ Yến Thần, không dám ngẩng mặt nhìn anh nữa.

Mộ Yến Thần liếc mắt nhìn cô, gương mặt tràn đầy sự lưu luyến yêu thương say đắm. Anh giữ chặt lấy gáy của cô nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán, mặc cho cô ngày càng quấn quít, ôm lấy mình ngày càng chặt hơn.

Mạc Như Khanh đang ngồi ở trên ghế dài phía xa, ngơ ngẩn ngắm nhìn mũi chân của mình, không biết qua bao lâu mới từ từ đi tới, mang hết tất cả dũng khí mới thốt lên được một câu: "Yến Thần."

Mi tâm của Mộ Yến Thần chợt giật một cái. Nghe thấy tiếng gọi từ phía sau, anh xoay người lại.

Mạc Như Khanh níu chặt vạt áo của mình, sắc mặt kém lợi hại, khàn giọng nói: "Mấy ngày nay mẹ đã nghĩ thấu đáo rồi, chờ ba ba con xuất viện mẹ sẽ dọn trở lại nhà tổ để ở. Chuyện vui sắp tới của các con chắc cũng không muốn nhìn thấy có mặt mẹ ở nhà này, mẹ... mẹ vẫn nên tìm một chỗ yên tĩnh để ở, cũng tránh cho các con vì thấy mẹ ở trong nhà, sau khi kết hôn xong cũng không muốn trở lại để thăm Minh Thăng, hai đứa nói xem mẹ thu xếp như vậy có được không?"

Sống với nhau nhiều năm qua, lần đầu tiên Mộ Yến Thần được nghe mẹ dùng giọng như vậy để nói chuyện với anh.

Anh hơi ngẩn ra, môi mỏng lạnh lùng mím chặt lại, hiện rõ sắc trắng nhợt.

"Chính bà đã tự nghĩ sẽ trở về sống ở nhà tổ sao?"

"Đúng vậy."

"Chuyện này cha đồng ý không?"

"... Ông ấy sẽ đồng ý," Mạc Như Khanh trước sau vẫn cúi đầu, sắc mặt tái nhợt, tiếp tục nói, "Những chuyện mẹ đã từng làm, mẹ cũng đã kể lại hết cho ông ấy nghe, bao gồm cả chuyện hồi Lan Khê bị bắt cóc mất tích... Ông ấy đã nói với mẹ bảo mẹ tự tìm một chỗ yên tĩnh, suy nghĩ lại rõ ràng mọi chuyện rồi hãy trở về... Ông ấy cho rằng cho dù có bàn bạc thế nào đi nữa thì mẹ cũng không hiểu, cũng không thể giải thích rõ được... Ông ấy nói... cảm thấy chính ông ấy cũng không cứu được mẹ. . ."

Mộ Minh Thăng ông, cũng không phải là thánh, thấy rõ lỗi lầm của mình, sẽ dốc hết sức còn lại để bồi thường cho đời sau;

Nhưng đối mặt với những chuyện và tội ác ngập trời mà Mạc Như Khanh đã làm kia, cho dù ông có thật sự là thánh, cũng không có sức xoay chuyển nổi.

Cặp môi mỏng của Mộ Yến Thần càng thêm tái nhợt, anh liếc nhìn bà một cái, ánh mắt nhìn giống như xa cách vạn năm.

"Nếu như bà đã quyết định như thế, vậy thì hãy trở về nhà để thu dọn đồ đạc, xong xuôi tôi sẽ đưa bà đi, " Lực ôm Lan Khê của anh lớn hơn một chút, khẽ hỏi, "Chỉ có điều bà đã xác định trở về nhà tổ rồi, liệu bà có thể nghĩ mọi chuyện được thấu đáo hay không?"

"Mẹ chỉ muốn suy nghĩ cho rõ ràng, nửa đời sau phải làm thế nào để có thể ngẩng đầu lên làm người là được," trong mắt của Mạc Như Khanh đã rướm lệ, "Ít nhất cũng để cho mẹ nghĩ ra được làm thế nào để bù đắp lại những chuyện mà tự mình đã làm sai lúc trước, không thể để nửa đời còn lại sau này ngay cả khi gặp con trai ruột của mình, là một người mẹ mà phải hổ thẹn đến mức cảm thấy không dám ngẩng đầu lên để nhìn con mình một cái. . ."

Còn tiếp !