Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất

Chương 125: Lại một vấn đề nan giải




Tuy rằng trước đó chưa nhận được bất kỳ thông báo nào nhưng khi nghe thấy tiếng gót giày quen thuộc nện mạnh trên mặt đất thì cô liền biết quản lý Dương đã trở về rồi. Lúc này, cô có thể thả lỏng một chút.

Chuông báo đã đến giờ làm việc vang lên, cô cũng sớm chuẩn bị kỹ các tài liệu cần bàn giao và ôm vào trong ngực, mạnh mẽ bước về phòng quản lý hành chính.

Sau khi được phép vào trong, cô bước vào mỉm cười chào hỏi quản lý Dương nói: "Chào quản lý Dương."

"Chào Tiểu Quý."

Quản lý Dương trang điểm vẫn xinh đẹp giống như trước kia. Cũng có thể bởi vì do một khoảng thời gian không gặp nên Quý Tiểu Đông nhận thấy cô ấy lại xinh đẹp hơn bội phần. 

"Đây là những tài liệu về công việc củaDie nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, bộ phận chúng ta trong thời gian qua. Hiện nay chỉ còn một phần công việc chưa hoàn thành, còn lại  những việc khác cũng đã làm xong. Mời quản lý Dương xem qua."

"Em chỉ cần nói cho chị biết rằng những việc nào chưa hoàn thành. Còn những việc khác, khi nào có thời gian chị sẽ từ từ xem lại."

"Được ạ."

Quý Tiểu Đông cũng từng bước giải thích về tình hình vừa qua. Tình cờ ánh mắt cô lại đối diện với quản lý Dương nhưng cũng chỉ là ánh mắt lễ độ không hề có ý đối nghịch. Hơn nữa, vẻ mặt của quản lý Dương vẫn thản nhiên và bình tĩnh như vậy, hoàn toàn không có vẻ mặt lo lắng cùng bất an.

"Ừ chị biết rồi. Còn có chuyện gì khác sao?"

"Tạm thời không có, nếu như quản lý Dương có chuyện gì thì cứ việc phân phó."

Nhìn thấy Quý Tiểu Đông cũng vẫn khiêm tốn như trước đây, trong lòng Dương Mỹ Lệ rốt cục cũng cảm thấy thoáng dễ chịu một chút. Khuôn mặt cô không chút biến sắc nói: "Được rồi, trước tiên để chị xem kỹ lại tài liệu đã."

"Vậy em về làm việc trước."

"Ừ đi đi."

Cả người cảm thấy thoải mái, Quý Tiểu Đông ưu nhã xoay người, chậm rãi bước từng bước ra khỏi văn phòng của Dương Mỹ Lệ.

Cô vừa mới kéo cửa ra thì đột nhiên nhìn thấy Hoàng Phủ Chính đang đứng ngoài cửa. Hơn nữa tay anh cũng đang ở trên không trung, thật giống như là đang chuẩn bị muốn gõ cửa.

Không dám quay đầu lại xác nhận xem quản lý Dương có phát hiện ra tình huống này hay không, cô lễ phép mỉm cười cung kính chào hỏi nói: "Tổng giám đốc, chào ngài."

"Xin chào, Tiểu Quý."

"Ngài đến tìm quản lý Dương sao?"

"Đúng thế."

"Cô ấy đang ở bên trong. Quản lý Dương, tổng giám đốc đến rồi."

Sau khi thông báo xong, cô lập tức mở cửa rộng ra, còn mình thì bước ra ngoài đưa tay làm cử chỉ mời vào, lễ phép mời Hoàng Phủ Chính vào.

Mà trong lòng Hoàng Phủ Chính lại cảm thấy có chút không thoải mái. Anh không thích Quý Tiểu Đông làm cử chỉ xa cách với mình như vậy. Thế nhưng hiện tại hai người đang ở công ty, hơn nữa còn là trong thời gian làm việc, lại không muốn ngay trước mặt Dương Mỹ Lệ mà dẫn cô ấy đi nên chỉ yên lặng đứng đó nhìn cô một chút, sau đó bước vào theo hướng tay cô chỉ. 

Quý Tiểu Đông thừa nhận lúc nhìn thấy Hoàng Phủ Chính thì trong lòng dâng lên một tia rung động nhưng hiện giờ cô đã không còn thay quyền quản lý, lại đã từ chối lời tỏ tình của anh nên giờ cũng sẽ bắt đầu thành con số không thôi. Cô chính là nhân viên, còn anh là tổng giám đốc. Chỉ thế mà thôi. 

Chờ đến khi Quý Tiểu Đông nhẹ nhàng đóng cửa, Dương Mỹ Lệ đã sớm đứng lên bước tới đón tiếp nói: "A Chính, sao anh đến đây?"

Vừa nghe đến danh xưng A Chính, Hoàng Phủ Chính lại cảm thấy vừa vui  vừa khó chịu, vui vì Dương Mỹ Lệ không vì vụ án mất trộm mà thay đổi quá nhiều. Ngược lại lúc này, anh lại cảm thấy danh xưng này nếu từ miệng một người khác nói ra sẽ rất êm tai. Nói thí dụ như Quý Tiểu Đông chẳng hạn. 

"Anh tới thăm em một chút. Thế nào? Kỳ nghỉ vui không?"

"Cũng không tệ lắm, đi vài nơi, đều là thành phố cổ hoặc dã ngoại ngoài trời thôi. Cảnh đẹp như trong tưởng tượng của em vậy."

"Vậy thì tốt, thực ra hiện tại có rất nhiều người đều nói cảnh khu đó đúng là rất đẹp. Em thích nó là được rồi."

Dương Mỹ Lệ cười nói: "Mời anh ngồi."

"Ừ, được."

"Đúng rồi, vừa nãy Tiểu Quý đến bàn giao công việc với em à?"

"Đúng, cô ấy mới vừa đem tài liệu tới, em còn chưa kịp xem qua."

Hoàng Phủ Chính cũng nhếch khóe miệng, giọng nói nhẹ nhàng trấn an nói: "Không vội, gần đây cũng không gì quan trọng, mà em vừa nghỉ phép nên cũng cần một khoảng thời gian mới có thể thích ứng công việc được."

"Anh đang nghi ngờ rằng em chỉ đang mải mê vui chơi thôi sao?"

"A, không, anh không có ý này, anh cho rằng… "

"A Chính, anh nên tin tưởng năng lực của em. Từ khi làm việc ở tập đoàn Thái Tử cho tới nay, em không làm gì khiến người khác nói ra nói vào mà."

"Đương nhiên là không, em là người thích hợp với chức vị này nhất. Xưa nay anh đều không nghi ngờ năng lực của em."

Không biết làm sao mà vừa nhắc tới Quý Tiểu Đông thì trong lòng Dương Mỹ Lệ liền tức giận. Hơn nữa người kia chính là người đàn ông mình yêu, bởi vậy giọng nói của cô không kìm lòng có chút cao hơn bình thướng. Có điều may là anh ấy thừa nhận năng lực của mình, bằng không cô cũng còn muốn tranh luận với anh một chút.

"Nói vậy cũng tạm được."

"Vậy anh không quấy rầy em nữa, em cứ làm việc tiếp đi."

"Được. Đúng rồi, buổi tối anh rảnh không? Chúng ta ăn một bữa cơm đi?"

Hoàng Phủ Chính lại không nghĩ tới cô ấy sẽ hẹn,mình nhưng một giây sau liền lập tức ý thức được mình nên từ chối. Dưới tình huống cô ấy cứ nhìn mình chằm chằm như đang chờ đợi, Hoàng Phủ Chính khéo léo nói: "Cũng khó nói, để xế chiều anh xem lại một chút, lúc đó anh sẽ gọi cho em."

"Ừm, vậy cũng được."

"Anh đi trước, tạm biệt."

"Tạm biệt."

"Mỹ Lệ, không cần tiễn."

Dương Mỹ Lệ vừa đi ra vừa kiên trì nói: "Không sao, em sẽ đưa anh đến cửa thang máy thôi."

"Thật sự không cần, nhắm mắt lại anh cũng có thể trở về được."

"Khi nào thì anh đối với nơi này quen thuộc như thế?"

Lại là một vấn đề sắc bén.

Hoàng Phủ Chính hơi sửng sốt giống như anh có cảm giác mình đang phải chịu đựng đến cùng cực nhưng vì muốn bù đắp cho sự tiếc nuối của đối phương nên anh vẫn nhường nhịn nói: "Anh … anh không có quen nơi này lắm. Ở đây cách cửa thang máy có mười hoặc hai mươi bước, anh nhắm mắt đi cũng vẫn nhìn thấy mà."

"Vậy mà em tưởng anh thường xuyên đến đây chứ."

Lời nói như vậy quá mức rõ ràng, nếu đến lúc này Hoàng Phủ Chính nghe không hiểu, vậy thì anh đúng là kẻ ngu si. Anh trầm mặc mấy giây, lúc ngẩng đầu lên lại nhìn thẳng vào mắt Dương Mỹ Lệ, vẻ mặt thành thật nói tiếp: "Anh không thường đến đây nhưng có rất nhiều chuyện không nên cứ xảy ra ở đây."

Dương Mỹ Lệ cũng nghe thấy đối phương ý tại ngôn ngoại (ý ở ngoài lời: Điều nghĩ ngợi thì ở ngoài lời nói, không cần phải nói ra, mà người nghe phải tự hiểu lấy.), cô nhướng đôi lông mày của mình lên và ẩn nhẫn hỏi: "A Chính, có phải anh có điều muốn nói với em?"

"Mỹ Lệ, nếu em có chuyện muốn nói với anh thì chắc chắn anh cũng sẽ có lời muốn nói với em. Còn nếu như không có, vậy thì anh cũng vậy."

"Em đương nhiên có, vì vậy vừa nãy chính là đáp án của anh?"

"Đúng thế."

"Được, em hiểu rồi, anh đi thong thả."

Hoàng Phủ Chính đang bước đến gần cửa thang máy thì phát hiện thang máy cũng đúng lúc mở ra. Anh nhấn nút sau thang máy thì cửa cũng tự động mở ra, bên trong còn có một nhân viên. Anh ta nhìn thấy anh cũng lập tức lễ phép chào hỏi nói: "Tổng giám đốc, chào buổi sáng."