Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất

Chương 129: Anh hùng tựa như ma quỷ




Hoàng Phủ Chính đưa tay ra nhẹ nhàng đặt trên bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của Quý Tiểu Đông. Còn Quý Tiểu Đông sợ hãi đến nỗi vội vã muốn rút tay về nhưng anh đã đoán trước được nên lực nắm tay càng siết mạnh hơn. 

"Nói cho anh biết, em có yêu anh không? Dù đáp án vẫn giống như lần trước thì anh cũng vẫn muốn nghe em nói lại lần nữa."

Quý Tiểu Đông chỉ cảm thấy máu trong người mình bắt đầu sôi lên, nội tâm càng giãy dụa đến mãnh liệt. Lúc này Hoàng Phủ Chính rõ ràng đang toả ra sức mê hoặc nguy hiểm đến chết người, thậm chí thiếu chút nữa cô cũng không thể kiềm chế được chính mình. Thế nhưng giờ phút này lý trí trong đầu cô lại phản ứng kịch liệt, nói rằng cô không thể. Bây giờ một khi cô đã bắt đầu thì chỉ sợ chính mình sẽ mãi mãi trầm luân, không cách nào thoát khỏi anh. Sự mâu thuẫn giữa trái tim và lý trí khiến cô không thể làm gì khác hơn là liều mạng cắn môi mình đến nỗi suýt chút nữa bật máu.

Hoàng Phủ Chính cũng chú ý tới khuôn mặt bạo hồng của Quý Tiểu Đông. Cô dường như đang kích động đến nỗi muốn tự ngược đãi chính mình. Vì vậy, anh mới đưa tay còn lại muốn xoa miệng nhỏ của cô để ngăn cản thì đột nhiên ngoài cửa vang lên hai lần tiếng gõ cửa. Rất nhanh, người phục vụ đẩy cửa bước vào và thông báo nói: "Hai vị, thức ăn đến rồi."

Quý Tiểu Đông vội vã âm thầm dùng sức rút tay mình ra khỏi bàn tay ấm nóng của anh.

Khi thức ăn được đặt trên bàn thì Quý Tiểu Đông suýt chút nữa cảm thấy choáng váng. Hầu như tất cả đều là thịt, mà chỉ có duy nhất món rau dưa không có thịt. Vì để che giấu sự thất vọng trong lòng mình và cũng muốn phá vỡ không khí lúng túng lúc này, cô giả vờ vui mừng nói: "Ôi,  thật là ngon, chỉ nghe mùi thôi cũng muốn ăn rồi."

"Có thật không? Em hãy nhanh nếm thử xem có hợp khẩu vị với em không."

Quý Tiểu Đông cầm lấy dao nĩa, đầu tiên cô cắt một miếng thịt bò bỏ vào miệng và bắt đầu tinh tế thưởng thức mùi vị của nó. Món ăn này quả thật rất ngon, cô chân thành nói: "Ngon thật."

"Vậy em hãy ăn nhiều một chút, nếu như không đủ thì cũng có thể gọi thêm một phần."

Hoàng Phủ Chính mừng rỡ nhìn Quý Tiểu Đông. Anh cảm thấy rất hài lòng vì ngày hôm nay mình đã dẫn cô đến nhà hàng này để thưởng thức những món ăn đặc sản và hợp khẩu vị với cô. Tuy rằng lúc nãy đang thổ lộ với cô mà bị quấy rầy nhưng chỉ cần người yêu trước mắt mình có thể hài lòng thì anh còn sợ gì không có cơ hội biểu lộ?

Tuy rằng món thịt bò bít tết rất ngon nhưng nếu chỉ ăn thịt thôi thì Quý Tiểu Đông cũng không thể ăn no được. Với lại cô cũng dùng không quen dùng dao nĩa, muốn cắt một miếng thịt thì cô phải tốn rất nhiều sức lực. 

Bữa ăn tối cứ như vậy trôi qua, hai người mang nỗi niềm riêng cũng vẫn trầm lặng ngồi đó dùng hết phần cơm của mình. Ngoại trừ việc phải cố gắng dùng hết phần bò bít tết kia thì Quý Tiểu Đông cũng không thể cố gắng nhẫn nhịn để chạm vào những món thịt khác. Cô chỉ ăn duy nhất một loại thịt bò xem như ăn cho có lệ. 

Tuy Hoàng Phủ Chính cũng rất thích những món ăn này nhưng anh cũng rất nhanh chóng buông dao nĩa xuống, dĩ nhiên anh vẫn còn muốn giữ tác phong ăn cơm trong quân đội. 

"Em no rồi à? Sao em ăn ít vậy?"

Nhìn thấy bữa tối không hợp khẩu vị của mình sắp kết thúc, trong lòng Quý Tiểu Đông cũng xem như đã hoàn thành một nhiệm vụ quan trọng nên cô tự thả lỏng mình. Cô ung dung cười đùa với Hoàng Phủ Chính: "Nếu không, anh cho rằng vóc người tôi làm sao như thế này được đây?"

"Dáng vóc sao? Dàng em rất được sao? Em như chiếc đũa thế kia mà."

"Anh thật không biết thưởng thức."

"Nếu ai cho rằng vóc dáng em đẹp thì đó là một người xa lạ, còn hai thì đó chỉ là người bạn bình thường thôi. Chứ nếu một người chân thành quan tâm em thì sẽ không nói rằng vóc dáng em đẹp đâu."

Lòng Quý Tiểu Đông đột nhiên chấn động một hồi, cô bị Hoàng Phủ Chính dùng lời nói dịu dàng đầy tình cảm khuyên nhủ khiến phòng tuyến cuối cùng cô dựng lên đã bị ngã đổ trong phút chốc.

"Tiểu Quý, chúng ta tiếp tục đề tài khi nãy, hiện tại em có yêu anh không?"

Lại tới nữa rồi!

Quý Tiểu Đông có cảm giác đầu lưỡi mình bắt đầu co giật, vừa ăn xong cơm xong mà bị kích động như thế này sẽ ảnh hưởng đến hệ tiêu hóa đó.

Hai mắt Hoàng Phủ Chính không hề chớp, lặng lẽ nhìn cô, tựa như không muốn bỏ sót bất cứ dáng vẻ nào trên khuôn mặt xinh xắn, nhỏ nhắn của cô. 

Đột nhiên, Quý Tiểu Đông chỉ cảm thấy trước mắt mình một màu đen kịt, một Hoàng Phủ Chính hùng hổ doạ người cũng biến mất không còn tăm hơi thay vào đó là một mảng trời u tối. Điều này cũng khiến cô quá lo lắng mà muốn té xỉu rồi.

Mấy giây sau, cô lại nghe được giọng Hoàng Phủ Chính vang lên: "Xảy ra chuyện gì? Bị cúp điện à?"

Quý Tiểu Đông lúc này mới ý thức được mình vốn không bị ngất đi mà chỉ là do vừa mới bị cúp điện mà thôi. Bản thân cô vốn luôn luôn sợ bóng tối nên lập tức cô cảm thấy lo lắng. Trong phòng ăn, bóng tối bao trùm đến nỗi khi đưa năm ngón tay lên cũng không thể thấy được gì, dù hiện giờ có bất kỳ ngọn gió nào thổi qua cũng đều khiến cô trông gà hoá cuốc.

"Đừng sợ, chỉ là bị cúp điện mà thôi."

Hoàng Phủ Chính lấy điện thoại di động ra, anh đè mạnh lên màn hình thì lập tức trong phòng có chút ánh sáng. Lòng Quý Tiểu Đông cũng bình tĩnh lại, cũng cảm thấy thoải mái hơn trước rất nhiều. 

Lúc này, người phục vụ gõ cửa bước vào nói: "Xin lỗi, vừa nãy bị cúp điện, chúng tôi đang sửa điện, khoảng ba phút nữa sẽ có điện trở lại, hai vị chờ một chút. Vì xảy ra những vấn đề về kỹ thuật, mong hai vị lượng thứ."

Tuy vẫn còn có chút sợ sệt nhưng Quý Tiểu Đông không nói gì, Hoàng Phủ Chính thờ ơ lên tiếng trả lời: "Không sao, chúng tôi ngồi một chút cũng được."

Sau khi người phục vụ rời đi, Quý Tiểu Đông vừa định gọi người phục vụ đừng đóng cửa nhưng đã chậm. Ngoài hành lang vẫn còn le lói chút ánh sáng và nhân viên vẫn đi lại bình thường bên ngoài. Còn bên trong, phòng khách này thì tối đen lại quá yên tĩnh.

"Tiểu Quý, em có sợ hay không?"

"Có chút."

"Nơi này rất an toàn, lại không có người ngoài, không cần sợ, có anh ở đây rồi."

Trong bóng tối, Quý Tiểu Đông cũng không cần phải căng thẳng, cô cười gượng một tiếng coi như là đáp lại.

"Có phải em muốn nói thực ra anh mới là người khiến em cảm thấy sợ?"

"Không, tôi không có ý như vậy."

"Anh xem ti vi đều là như vậy. Đàn ông luôn là anh hùng cứu mỹ nhân nhưng lại không biết bản thân mình như ma quỷ khiến đối phương sợ hãi."

Nói xong Hoàng Phủ Chính tự giễu cười một mình. Còn Quý Tiểu Đông lại không nhịn được bật cười, xem ra anh vẫn còn biết mình như vậy. 

"Em cười cái gì? Anh nói đúng rồi sao?"

"Tôi… không phải có ý này, mà là rất bất ngờ vì anh cũng có lúc nói đùa như vậy."

"Vậy trong lòng em, anh là loại người gì?"

Sau một hồi suy nghĩ, Quý Tiểu Đông thật lòng nói ra suy nghĩ của mình về Hoàng Phủ Chính: "Có chút nghiêm túc và thận trọng. Lúc không nói chuyện thì khuôn mặt tỏ ra uy nghiêm khiến người khác phải nể mặt và kính sợ."

"Nhưng những người như vậy sẽ thiếu tình yêu đấy, đúng không?"

"Tôi không biết."

Hoàng Phủ Chính để điện thoại di động của mình ở giữa bàn, anh cũng nhân cơ hội nhích lại gần giống như muốn nhìn rõ khuôn mặt của Quý Tiểu Đông.

Qua tia sáng yếu ớt từ chiếc điện thoại di động, Quý Tiểu Đông cũng chú ý tới ánh mắt mạnh mẽ của anh đang nhìn mình. Cô muốn né tránh nhưng lại không biết mình nên đưa mắt nhìn đi đâu thì mới được, bởii vì ngoại trừ vị trí anh đang ngồi thì bốn phía đều tối như mực.

Thừa dịp trong phòng còn bóng tối, không biết Quý Tiểu Đông lấy dũng khí từ đâu mà cô ngồi thẳng người đón nhận ánh mắt của Hoàng Phủ Chính, thậm chí cô còn nhìn kỹ khuôn mặt kiên nghị của anh.

"Em biết không? Anh thấy em bây giờ rất đẹp, đẹp nhất mọi thời điểm."

Như bị ma quỷ xui khiến, Quý Tiểu Đông si mê hỏi: "Tại sao?"

"Bởi vì trên người em có ánh sáng."

Hết chương 129.