Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất

Chương 158: Em yêu anh sao? (phần năm)




Edit: Sóc Là Ta -

"Mấy ngày nay, sau khi bị đuổi việc, cô biết tôi làm gì không? Đương nhiên là suy nghĩ ra cái chết nào đẹp nhất cho cô. Cùng là phụ nữ, tôi cũng không muốn nhìn thấy cô với dáng vẻ máu me đầm đìa nên cuối cùng tôi quyết định sẽ để cô uống thuốc độc. Cô thấy kiểu chết này có đủ đẹp chưa?"

Nhìn thấy Quý Tiểu Đông cứ liên tục lắc đầu, Dương Mỹ Lệ lại bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: "Đúng rồi, cô ở đây cứ nhìn lâu như vậy mà chẳng hề nói một câu, hay là trước khi chết tôi nên từ bi cho cô nói một lời. Cô không được mở miệng mắng người nha, bằng không tôi sẽ để cô chết thảm hại hơn nữa."

Sau khi đã cảnh cáo, Dương Mỹ Lệ dùng sức bỏ miếng vải bông trong miệng Quý Tiểu Đông ra. Còn Quý Tiểu Đông liên tiếp ho khụ khụ đến mấy lần, cổ họng cô đau thắt có cảm giác dây thanh quản cũng bị mất đi rồi.

Hoàng Phủ Chính cũng không dám manh động, chỉ lo sẽ chọc nữ ác ma Dương Mỹ Lệ càng nổi lên thú tính hơn. Anh không thể làm gì khác hơn là duy trì tư thế bất động, giọng nói cũng thân thiết hỏi: "Tiểu Quý, em thế nào rồi?"

"Em……" Quý Tiểu Đông không thể tin được giọng nói của mình khàn khàn đến đáng sợ, hơn nữa nghe ra cũng già nua rất nhiều.

"Em nói một câu có được hay không? Có phải là trong người khó chịu?"

"Em vẫn ổn, anh đừng lo lắng. Anh thế nào rồi? Em thấy hình như anh đang bị thương."

"Không sao, thân thể anh vẫn khỏe,,chỉ bị thương ngoài da một chút thôi."

Quý Tiểu Đông muốn mỉm cười với Hoàng Phủ Chính để anh yên tâm nhưng cô vừa cười, đôi mắt lại ngấn lệ. Sau đó rất nhanh nước mắt cũng không ngừng tuôn ra. 

Dương Mỹ Lệ đứng bên cạnh trông thấy cảnh này, vừa lắc đầu không phản đối nói: "Chà chà, tình cảm của các người như núi cao biển sâu không gì sánh bằng. Hiện tại lại đang tâm sự với nhau sao? Hay các người đã chuẩn bị để cùng nhau đi xuống địa ngục?"

"Mỹ Lệ, mau thả chúng tôi ra."

"Em sẽ thả anh nhưng người phụ nữ này thì không được. Cô ấy phải chết."

"Không, anh tuyệt đối sẽ không để em giết cô ấy. Anh thề."

"Em sẽ không giết người, cũng sẽ không sai ai giết cô ấy. Em sẽ cho cô ấy tự mình  chết một cách rất tử tế."

Mắt thấy người phụ nữ ác ma này đang rơi vào hoàn cảnh điên cuồng thì cuối cùng Hoàng Phủ Chính cũng không nhịn được la lên: "Không, không thể!"

"Anh còn có thể có tư cách cò kè mặc cả với em sao? Trước đây anh vốn thuộc về em mà bây giờ lại bị người phụ nữ không biết xấu hổ này đoạt lấy. Em hận không thể để cho các người biến mất trước mặt mình ngay lập tức. Thế nhưng anh biết không? Em rất yêu anh, yêu rất nhiều. Sau khi anh đến làm việc ở tập đoàn Thái Tử, em liền bắt đầu điên cuồng yêu anh. Mỗi một ngày, mỗi một giây em hận không thể đi cùng anh, cùng thở một bầu không khí với anh. Em luôn ước gì cứ như vậy anh nhìn em và em nhìn anh, cứ như vậy mãi mãi cũng không xa rời nhau."

"Được rồi! Có chuyện gì thì cứ nhằm vào anh, đừng làm với Tiểu Quý như vậy."

"Đến lúc này mà anh còn thương xót cô ấy sao? Trong mắt của anh đã bao giờ có em chưa? Rõ ràng cô ta không đẹp, cũng không tài, tại sao anh lại yêu cô ấy mà lại không yêu em?"

Hoàng Phủ Chính điều chỉnh lại giọng nói mình, khinh bỉ nói: "Bởi vì em không xứng đáng để anh yêu."

"Thật sao? Tốt lắm, ngược lại em muốn xem xem trên thế giới này còn có ai xứng đáng để anh yêu."

Dương Mỹ Lệ kéo tay Quý Tiểu Đông đang quỳ dười đất, đẩy cô ấy hướng về bàn bên kia, ánh mắt nhìn về phía Hoàng Phủ chính, cố ý khiêu khích nói: "Đồ tiện nhân, bây giờ cô lập tức uống ly nọc độc kia."

"Đừng, Tiểu Quý, tuyệt đối đừng uống."

"Anh không nỡ sao? Vậy hai người cùng uống là được rồi. Em cũng đã sớm chuẩn bị hai ly, xem các người còn có dũng khí hay không?"

Người đàn ông trung niên nãy giờ vẫn ở bên cạnh không nói lời nào, lúc này mở miệng nói: "Lão đại, vậy sẽ làm chết người, trước kia không phải cô chỉ nói nên dạy dỗ bọn họ một chút thôi sao? Bây giờ e là không được."

"Câm miệng! Nơi này làm gì đến phiên ông nói chuyện? Ngoan ngoãn đứng ở một bên đi, chờ sau khi bọn họ chết hết thì tiền sẽ đưa cho các ông, không thiếu một xu. "

"Nhưng lúc trước cô không phải nói như vậy, cô nói đem người trói lại thì sẽ cho chúng tôi năm mươi vạn, còn ở đây bảo vệ cô lại cho thêm ba mươi vạn. Thế nhưng cô chưa từng nói qua phải giúp cô giết người."

"Tôi có nói rằng muốn ông giết người sao? Đồ con lợn! Tôi sẽ để bọn họ cam tâm tình nguyện uống ly nọc độc kia."

Dương Mỹ Lệ lại ưu nhã xoay người, giọng nói bình thản: "Được rồi, ít nói nhảm thôi. Đây là lần cuối cùng, tôi hỏi các người: Rốt cuộc là một người uống hay là hai người cùng uống?"

Trong kho hàng đột nhiên vắng lặng một cách chết chóc, trong không khí bao trùm tiếng hít thở sâu tựa hồ có thể rõ ràng nghe được.

Dương Mỹ Lệ bưng ly hướng về phía Quý Tiểu Đông, vừa đưa cho cô vừa lắc đầu nói: "Tuy rằng cô đã từng nghĩ A Chính sẽ đến cứu cô nhưng rất đáng tiếc, hiện tại tự bản thân anh ấy còn khó bảo đảm huống chi giúp cô. Mặc kệ anh ấy lựa chọn điều gì thì cô đều phải chết,Vì vậy, ly nọc độc này, cô uống trước đi."

"Tiểu Quý, đừng nghe cô ta, em không được uống."

"Em biết em đã mời tới những người ngu ngốc không dám giết người này. Thế nhưng chuyện đã đi đến nước này, cô ấy dù không muốn uống cũng phải uống, bằng không em sẽ đổ hết vào miệng cô ấy."

"Em dám? Nếu như em dám làm thế thì anh xin thề sẽ khiến em sống không bằng chết."

"Ai da, miệng còn rất cứng rắn mà, xem ra em đã có mười phần sai, lại còn cho rằng anh sẽ đồng ý kết hôn. Nếu anh đã nói như vậy thì dù em yêu anh nhiều cách mấy cũng vô dụng. Thôi nào, đến đây đi, ly nọc độc này chính là của anh."

Vừa sợ sệt lại vừa lo lắng, giọng Quý Tiểu Đông cầu khẩn nói: "Không, tiểu thư Dương, cầu xin chị tha cho anh ấy đi."

"Không phải tôi không muốn tha mà anh ấy không cho tôi cơ hội này."

"Lão đại, nghe em nói, đừng kích động, cũng tuyệt đối không nên kích động. Ngày hôm nay nếu như nhất định em phải chết, em cũng không oán than, cũng không hối hận. Mặc kệ chuyện xảy ra như thế nào, xin anh nhất định phải cố gắng sống tiếp."

"Không, em đừng bỏ anh ở lại."

"Chúng ta đã không còn sự lựa chọn khác. Tiểu thư Dương, tôi đã quyết định: ngày hôm nay người chết chính là tôi."

Dương Mỹ Lệ nhíu mày, hừ lạnh một tiếng lại hỏi: "Được, cũng dũng cảm lắm. Còn vị tiên sinh này thì sao?"

Hoàng Phủ Chính vừa tức vừa hận nhưng anh bị người khác chế trụ, căn bản cũng không có cách nào phản kháng. Mấy lần muốn tránh thoát nhưng càng ngày càng bị kềm chặt.

"Im lặng coi như ngầm thừa nhận. Được rồi, hai người đã nhất trí như vậy rồi thì tôi cũng không muốn lãng phí thời gian. Mau thả cô ấy ra, để tự cô ấy uống."

Hai tên cướp quả nhiên buông lỏng tay, Quý Tiểu Đông cũng không ngăn được nước mắt mình, để mặc nước mắt tàn phá trên gương mặt mình. Sau khi nhắm mắt lại, cô mạnh mẽ cắn răng, lại chậm rãi đi về phía ly nọc độc.

Khoảng cách chỉ có vài ba mét nhưng Quý Tiểu Đông có cảm giác tựa như mình là nàng công chúa đang bước đi trên những lưỡi dao. Rất nhanh sau đó, cô dừng lại trước bàn.

Đã sớm hóa thân làm ma quỷ, Dương Mỹ Lệ lại lạnh lùng mở miệng nói: "Tôi biết ngày hôm nay cô ôm tâm trạng quyết tâm quyết tử, như vậy tôi cũng làm một người tốt, để cô an tâm xuống suối vàng. Thực ra, trước khi A Chính đến đây cứu cô thì anh ấy cũng đã biết là do tôi làm nhưng anh vẫn nghe lời không có báo cảnh sát. Cô đoán xem tại sao anh ấy làm vậy? Bởi vì anh ấy tự cho rằng mình có võ công giỏi, đối phó với một phụ nữ như tôi thì anh ấy sẽ nắm chắc phần thắng."

Hết chương 158.