Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất

Chương 57: Hẹn hò




Tối thứ sáu, Quý Tiểu Đông lại nhận được điện thoại của Lương Thu.

”Tiểu Quý, trưa ngày mai em có rãnh không? Anh muốn mời em ăn cơm.”

”Được, ăn ở đâu?”

”Tuỳ em quyết định, em có biết chỗ nào ăn được hay không hoặc em có thực đơn món ăn không?”

”Em không kiêng kỵ, cho nên cái gì cũng ăn được, hay là anh chọn địa điểm đi.”

Lương Thu dễ tính nói: “Nếu như em không để ý, ngày mai anh mời em đến nhà hàng gần đó ăn cơm. Lúc trước anh và đồng nghiệp cũng đã từng đến đó ăn rồi. Thực đơn ở đó cũng rất phong phú.”

”Được, không thành vấn đề.”

”Cứ quyết định như vậy đi, trưa mai mười hai giờ, ở cổng công viênNhị Hào, nhà hàng ở đối diện, rất gần. Đúng rồi, ngày mai thời tiết khá lạnh, em nhớ mặc thêm áo ấm.”

”Ừ, cám ơn anh, ngày mai gặp.”

Sau khi cúp điện thoại, Quý Tiểu Đông mỉm cười. Cô phải thừa nhận rằng Lương Thu rất tỉ mỉ.

Nếu như chỉ có một câu nói “mặc nhiều một chút” vẫn chưa thể lưu lại ấn tượng gì đặc biệt trong lòng Quý Tiểu Đông thì việc anh ta chọn phòng ăn và những món ăn cũng đủ thể hiện sự tôn trọng của anh đối với đối phương như thế nào. Nghĩ tới những điều này, Quý Tiểu Đông cũng không cảm thấy bất mãn gì đối với bữa ăn này.

Đến thời gian hẹn, Quý Tiểu Đông mặc chiếc áo khoác làm bằng vải nỉ, xuất hiện trước mặt Lương Thu.

”Đây là em sao? Trời ạ, hôm nay em thật xinh đẹp.Anh còn không nhận ra em rồi.” Trên mặt Lương Thu thể hiện hai chữ “kinh ngạc”, anh vội vàng nhìn Quý Tiểu Đông từ đầu đến chân, thầm đánh giá cô không giống lần trước gặp anh ở công ty.

”Thật không? Bất kể là có thật hay không, em cũng rất vui vì lời khen của anh.”

”Đương nhiên là thật. Màu trắng rất thích hợp với em, hơn nữa chiếc áo lại rất vừa vặn với dáng người của em.”

Quý Tiểu Đông cố tình gây khó dễ nên hỏi một câu: “Anh không thấy em quá gầy hay sao?”

”Đối với người khác, vóc dáng em thon thả, mặc gì cũng đẹp. Còn sau này nếu làm bạn gái hoặc bà xã, thì anh hy vọng em mập lên một chút. Đàn ông chỉ thích người phụ nữ của mình tròn hơn một chút.”

”Suy nghĩ của anh rất đặc biệt, hơn nữa anh cũng có mắt về mỹ thuật đấy.”

”Khụ, anh chỉ là một tên bảo vệ thôi, nói thẳng ra là một người thô lỗ, không biết gì về vẻ đẹp đâu. Những thứ kia đều là do anh nghĩ vậy thôi. Giờ em có đói không? Hay là chúng ta đi ăn cơm đi.”

”Ừ, đi thôi.”

Hai người cùng đi vào nhà hàng, đến bàn mà Lương Thu đặt trước. Dưới sự hướng dẫn của phục vụ viên, bọn họ ngồi ở chiếc bàn gần cửa sổ.

Lúc này phục vụ viên nhiệt tình hỏi: “Xin chào, hoan nghênh đến nhà hàng, xin hỏi quý khách dùng gì?”

”Cô gái này thôi.”

Phục vụ đem thực đơn cho Quý Tiểu Đông, một quyển thực đơn thật dầy khiến Quý Tiểu Đông yếu ớt cầm không nổi. Đầu tiên, côkéo thực đơn ngang trên bàn, sau đó cô bắt đầu lật xem từng món ăn trong thực đơn.

Sau mấy phút, Quý Tiểu Đông mở miệng hỏi Lương Thu về món ăn: “Anh ăn được lòng heo không?”

”Được, thứ gì anh cũng ăn được, rắn cũng không sợ.”

”Vậy thì tốt.”

Quý Tiểu Đông gọi phục vụ để kêu món ăn, tiếp đó đưa thực đơn lại cho Lương Thu nói: “Em đã gọi hai món, giờ tới anh chọn.”