Hào Môn Tuyệt Luyến: Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép

Chương 123: Người đàn ông mới tốt hơn




Nếu nói là mua sắm thì thật ra nó lại giống như hoạt động thể thao mà phụ nữ rất thích, trong quá khứ Vân Dật Bạch là một người luôn gọi người đến quét dọn vệ sinh vào những thời gian cố định, nhân tiện thì mua thêm đồ ăn vào trong tủ lạnh. Bởi vậy, về cơ bản anh chưa từng phung phí cho các vật dụng đến vậy.

Cho dù là nhìn đến lần thứ mấy rồi Thi Tĩnh vẫn không nhịn được cười. Trong một siêu thị bình dân, sự xuất hiện của Vân Dật Bạch tựa như hạc giữa bầy gà vậy. Cũng chẳng cần trên người anh mang bảng hiệu gì, chỉ cần mang khuôn mặt kia ra ngoài cũng đủ khiến mọi người chú ý rồi.

Lúc này Vân Dật Bạch đang đẩy xe hàng phía sau Thi Tĩnh, nhìn cô ở quầy thực phẩm lựa lựa chọn chọn. Từ đầu đến cuối anh đều không nói một câu.

"Kỳ thật anh có thể chờ trong xe!" Thi Tĩnh lo lắng nhìn vẻ mặt sốt ruột của Vân Dật Bạch, liền lên tiếng.

"Không cần!" Vân Dật Bạch nhìn vẻ mặt của đại đa số những người phụ nữ xung quanh đang chăm chú xem giá cả chất lượng và chọn lựa. Những thứ này trong quá khứ anh chưa từng nhìn thấy. Thậm chí còn có người ôm đứa trẻ chen lấn trong quầy đại giảm giá.

Những người này đều vì gia đình mình mà cố gắng. Điều này cũng khiến Vân Dật Bạch cảm nhận được rất nhiều cảm xúc khác lạ.

"Anh đang nhìn gì vậy?" Thi Tĩnh đứng bên cạnh anh quay đầu nhìn lại, nhìn theo ánh mắt của anh khiến Thi Tĩnh ngây ngẩn cả người.

Nói, "Cái này rất bình thường! Tôi cũng từng tranh giành! Tuy rằng rất vất vả, nhưng đó là cuộc sống mà!" Khi nói chuyện cô cười sáng lạn. "Bình bình đạm đạm, cùng người ta làm gì đó, có thể ở một quán ăn nhỏ ven đường, tranh giành một cốc nước. Chia sẻ một bát mỳ! Đấy mới là cuộc sống."

Trong đáy mắt cô ẩn chứa một chút chờ mong cùng hy vọng gửi gắm ở bản thân. Vân Dật Bạch bên cạnh nhìn đến thất thần.

Bỗng nhiên hoàn hồn cười mỉa nhìn Vân Dật Bạch đang thất thần, Thi Tĩnh ngượng ngùng cười, "A, nói anh nghe một chút mà đã đến nơi! Tôi nói đùa đó!" Nói xong liền tiếp tục đi mua đồ. Mà bàn tay đang đẩy xe hàng của Vân Dật Bạch nắm thật chặt.

Không. Bây giờ anh dường như có thể tưởng tượng ra những hình ảnh mà cô nói đến. Tuy rằng tất cả đều không giống so với trước mặt, nhưng lại có bầu không khí tốt hơn.

Thi Tĩnh thật cẩn thận đánh giá Vân Dật Bạch, sợ anh không quen với những hình ảnh như vậy mà mất hứng.

Không ngờ, trên mặt Vân Dật Bạch không hề có bất mãn và khó chịu, cô nhẹ nhàng thở phào, còn tưởng rằng tình cảnh thế này, Vân Dật Bạch nhất định sẽ không quen.

Cũng vì sự thích ứng của anh cô khẽ cong khóe môi. Điều này chứng tỏ, anh cũng không bài xích cuộc sống như vậy.

Khi đi ngang qua khu vực rau củ quả, Vân Dật Bạch nghi hoặc nhìn Thi Tĩnh làm như không thấy mà đi qua. Anh không khỏi tò mò mở miệng, "Cô không mua thức ăn sao?"

"Mua!" Thi Tĩnh gật đầu thật mạnh.

"Vậy cô..." Anh hất hất cằm về khu vực rau củ quả cách đó không xa.

Thi Tĩnh quay đầu nhìn thoáng qua, rồi nói, "Không mua trong siêu thị, nơi này không tươi! Chúng ta đi chợ ở bên ngoài." Thi Tĩnh có dự tính của mình.

"Chợ?!" Trong đầu Vân Dật Bạch hiện lên một nơi dơ bẩn, theo bản năng anh nhíu mày.

Nhìn vẻ mặt của anh Thi Tĩnh biết anh đang nghĩ gì. Sau khi xác định xong những thứ mình cần mua, lúc này cô mới phụ đẩy xe, mở miệng nói, "Không bẩn như anh đang nghĩ đâu. Quan trọng nhất là cá thịt đều phải tươi sống, rau quả đều mới hái vào sáng sớm. Tươi ngon nhất. Trong siêu thị, ai biết được là đã để mấy ngày rồi!"

Lời vừa nói ra, người xếp hàng tính tiền và người thu tiền đều mở lớn mắt nhìn Thi Tĩnh. Cô đỏ mặt xoay người trừng Vân Dật Bạch, đều là do anh cả!

Ánh mắt Vân Dật Bạch hờ hững nhìn lướt qua tầm mắt đến từ bốn phía, ánh mắt lạnh lùng nhất thời khiến mọi người xung quanh đều thu tầm mắt lại. Thi Tĩnh vội kéo Vân Dật Bạch tính tiền rồi rời đi.

Đem mọi thứ mua được bỏ vào sau xe, lúc này Thi Tĩnh mới đứng thẳng lên, chỉ vào nơi cách đó không xa, "Chợ đằng bên kia, tôi đi mua chút thức ăn, anh..." Cô định bảo anh ở lại đây chờ cô.

Nhưng còn chưa nói xong, Vân Dật Bạch đã ngắt lời cô sau đó trầm giọng mở miệng, "Tôi và cô cùng đi." Một tay anh vòng sau lưng cô cùng bước đi.

Thi Tĩnh nghi hoặc nhìn Vân Dật Bạch, há mồm muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn mím môi không nói gì!

Bước đi được vài bước Vân Dật Bạch quay lại liếc nhìn người phụ nữ đang cúi đầu, bộ dạng muốn nói lại thôi của cô khiến anh phải lên tiếng, "Muốn nói gì?"

Đã có người hỏi, Thi Tĩnh dừng bước ngẩng đầu nhìn anh, "Hôm nay anh rất kỳ lạ!"

"Có gì kỳ lạ?" Vân Dật Bạch khó hiểu.

"Anh đi theo mua đồ ăn cùng tôi, giúp tôi xách cái này cái kia. Còn theo tôi đến khu chợ bừa bãi bẩn thỉu! Anh là Vân Dật Bạch sao, anh nên mặc âu phục đi giày da ngồi trong văn phòng mà ra lệnh, chứ không phải ở đây nói chuyện phiếm với tôi!" Thi Tĩnh nói ra sự thật. Vẻ mặt hồ nghi.

Cúi đầu nhìn bộ đồ thoải mái vận động trên người, Vân Dật Bạch khẽ cười một tiếng, "Tôi như vậy không được sao?"

"Không phải không được! Cảm thấy rất lạ!" Bây giờ anh ấy cùng mình đi dạo siêu thị, đi trên đường, trong quá khứ chưa từng có chuyện này, cảm giác này cứ khiến trong lòng cô cảm thấy là lạ.

"Cũng không phải từ nhỏ tôi đã sống sung sướng như vậy!" Vân Dật Bạch thản nhiên nâng khóe miệng. Anh phát hiện, đi trong đám người, tuy rằng anh vẫn không thể hiểu được ánh mắt của mọi người như trước, nhưng không có cái loại thèm chảy nước dãi hay cố ý thèm đến nhỏ dãi, không phải ai cũng đều biết anh. Ánh mắt bọn họ rất bình thường, nhưng lại khiến anh có thêm chút tự do thoải mái.

"Làm sao có thể?" Thi Tĩnh không tin nhìn anh.

"Không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời!" Vân Dật Bạch thản nhiên nhún nhún vai.

Lời này nói không sai! Nhà ai ngoài ba đời, đều cũng có người nghèo.

Bỗng nhiên cô nhướng môi cười hung ác, "Bây giờ anh đang cố gắng vì sự sung túc cho đời sau sao?"

"Hửm?"

"Không được làm đời sau giàu có, nên muốn làm bố của đời sau giàu có!" Thi Tĩnh chợt nhớ đến một câu như vậy liền cười sáng lạn.

Còn có câu như vậy sao? Vân Dật Bạch thản nhiên nở nụ cười. "Đúng vậy!"

Hai từ được nói ra, hai người nhìn nhau cười, tiếp tục bước đi.

Thi Tĩnh rất thích cảm giác này, không ai nhận ra bọn họ, ai cũng đều bận rộn với chuyện của mình, ai cũng đều có mục tiêu của mình. Tình cờ gặp, cũng không ai nhận ra, thoải mái như vậy chưa từng có khi ở công ty cũng như ở trong biệt thự.

Vân Dật Bạch cũng nghĩ như vậy. Có được vị trí như bây giờ, đã có không ít người không coi anh như một người bình thường. Như thế này anh thấy vui mà thoải mái.

Chợ ở bên kia đường, cho nên hai người đều phải qua đường.

Nhìn xung quanh không có xe chạy đến, Thi Tĩnh theo bản năng kéo tay Vân Dật Bạch lao qua, lại bị anh giữ chặt cổ tay kéo về phía mình, "Không ai dạy cô đi đường thì phải nhìn đèn xanh đèn đỏ hay sao?"

"Bây giờ không có xe không sao đâu!" Thi Tĩnh nghi hoặc mở miệng.

"Vấn đề ở đây không phải là có xe hay không, nếu ai cũng đều như cô, vậy sinh ra đèn xanh đèn đỏ có tác dụng gì?" Vân Dật Bạch thấp giọng khiển trách.

"Nhưng cũng không phải chỉ mình tôi như vậy!" Thi Tĩnh chỉ chỉ người bên cạnh, người ta đã sớm qua rồi.

"Người ta là người ta, cô là cô! Hễ có một người làm, sẽ có rất nhiều người làm theo." Vân Dật Bạch chậm rãi nói, chờ đến khi đèn đỏ mới bước đi, bàn tay nắm lấy tay cô chậm rãi đi tiếp.

Thi Tĩnh không biết Vân Dật Bạch lại giống một ông cụ nói nhiều như vậy, nhảm nhí.

"Tôi biết rồi!" Thi Tĩnh liên tục xin lỗi, không muốn tiếp tục nghe Vân Dật Bạch lải nhải tiếp nữa.

Vân Dật Bạch không nói gì, nắm cổ tay cô cũng không bởi đã an toàn mà buông ra, một người cao lớn một người nhỏ nhắn, kéo trên mặt đất một cái bóng dài. Thi Tĩnh dừng bước. Cô cúi đầu nhìn bóng hai người. Bỗng nhiên cúi đầu sát sang bên cạnh.

Kéo theo cái bóng của hai người tựa vào nhau vô cùng thân thiết.

Thi Tĩnh nghịch vui vẻ mà không để ý đến ánh mắt của Vân Dật Bạch đang chú tâm nhìn cô, không nói gì nhìn theo cái bóng. Yết hầu anh khẽ nhúc nhích lên xuống, lại không nói gì cả.

Chợ chỉ cách trăm mét, trong lúc hai người còn đang nói chuyện thì đã đến nơi. Nơi này so với siêu thị còn nhiều người hơn, trả giá, la hét, cái gì cũng có.

Theo bản năng Vân Dật Bạch nhíu mày.

"Nếu anh cảm thấy bẩn, anh có thể chờ ở đây, tôi sẽ trở lại nhanh thôi!" Thi Tĩnh hiểu anh, không phải anh bất mãn, đó hoàn toàn chỉ là hành động theo bản năng.

"Tôi và cô cùng đi!" Vân Dật Bạch đi vào theo, trong đó có mấy vũng nước, trong không khí bốc lên mùi hôi thối của rau củ cùng với mùi tanh của thịt bò, nhưng Vân Dật Bạch không thể không thừa nhận, những thứ này tươi ngon hơn nhiều, không giống như đồ ướp lạnh trong các cửa hàng.

Từ lúc vào Thi Tĩnh cũng không để ý đến anh. Tự mình lựa chọn mua nhiều một chút, rau xanh này cần phải tươi, cá phải còn sống. Hàng loạt thứ tiếp nữa, đợi đến khi hai người ra khỏi chợ, trên tay hai người đã cầm rất nhiều. Mà Vân Dật Bạch còn khiến không ít phụ nữ ái mộ xin cách liên lạc.

Thi Tĩnh cười mỉa liếc Vân Dật Bạch mở miệng lấy lòng, "Ha ha, hôm nay cảm ơn anh!"

"Cảm ơn tôi?" Vân Dật Bạch đen mặt trừng mắt nhìn vẻ nịnh hót của Thi Tĩnh, người phụ nữ này từ khi phát hiện bà chủ bán hàng để ý anh, cô không chút do dự mà đẩy anh về phía trước, không thèm để ý anh đen mặt.

Vốn dĩ hai người định mua thức ăn trong hai ngày, lần này còn thừa ra không ít. Tất cả đều là dùng khuôn mặt của Vân Dật Bạch mà đổi được.

"Đương nhiên, nếu không phải vì anh, chúng ta cũng không mua được rẻ như vậy!" Cô cũng giống như những người phụ nữ bình thường vì có lợi mà nở nụ cười sáng lạn.

"Hừ!" Vân Dật Bạch hung tợn hừ lạnh một tiếng.

Thi Tĩnh dùng tay đụng vào cánh tay anh lấy lòng, khẽ cười mở miệng, "Đừng như vậy mà! Trở về tôi nhất định sẽ làm một bàn ăn ngon mời anh!" Hứa là vì hôm nay Vân Dật Bạch dịu dàng, hiện tại Thi Tĩnh không sợ anh, ngược lại còn cố ý làm nũng.

Đôi mắt Vân Dật Bạch nhất thời đen lại, cũng không nói thêm gì nữa.

Hai người một trước một sau rời đi, khóe miệng Thi Tĩnh không ngừng cong lên.

Hôm nay Vân Dật Bạch không chỉ không nói gì, hơn nữa rất dịu dàng. Khi không tức giận sống chung với Vân Dật Bạch rất vui!

Như thế không thể không nói, quan hệ giữa hai người cũng có thể hòa hợp đến như vậy.