Hảo Thụ Thừa Song

Chương 102: Phiên ngoại 2.3




Trước khi bợn nhỏ Kỳ Tiểu Tiếu bước vào cuộc đời này, Kỳ Tiểu Hi và Kỳ Tiểu Vọng chưa bao giờ tin tưởng trên thế giới thật sự có cái chuyện ôm cây đợi thỏ.

Vào lúc đại phụ thân kể cho bọn nhỏ nghe chuyện xưa về nông phu ngu ngốc và con thỏ xui xẻo, từ đó giáo dục hai đứa không thể ỷ vào vận khí tốt mà cứ mãi chờ đợi cái chuyện không làm mà hưởng, lúc ấy Kỳ Tiểu Hi đã nói: “Phụ thân yên tâm, nếu như con là cái người nông phu đó, nhất định con sẽ thả con thỏ ra. Đã đủ ngốc rồi mà còn bị ăn nữa không phải là quá đáng thương hay sao?”

Kỳ Tiểu Vọng cũng nói: “Phụ thân yên tâm đi, chờ thỏ tự đưa mình lên tới cửa còn không nhanh bằng đi bắt con khác, con mới sẽ không làm ra loại chuyện ngốc như vậy đâu.”

Kỳ Canh đỡ trán, sâu sắc cảm thấy hình như trọng điểm mà hai nhi tử quan tâm có hơi sai rồi…

Bất quá không sao cả, thái độ sống của các con tích cực cũng là một chuyện cực tốt rồi, vấn đề có lĩnh hội được thâm ý của chuyện xưa này hay không cũng không quan trọng.

Thẳng đến có một ngày, hai đại nhi tử đi theo Kỳ Canh vào trong rừng học tập săn thú, Kỳ Thạc làm xong bữa trưa bảo tiểu nhi tử đi đưa cơm cho hai ca ca và Kỳ Canh.

Kỳ Tiểu Tiếu tràn đầy tự tin, đảm bảo nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách thuận lợi, Tiểu Tiếu nhận lấy giỏ cơm trưa xuất phát đầy hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang.

Kỳ Tiểu Tiếu đã đi qua con đường từ nhà bọn họ đến chỗ hai ca ca thường săn thú vô số lần cho nên đã phi thường quen thuộc, tuyệt đối sẽ không lạc đường được đâu.

Chỉ là, Tiểu Tiếu không biết tại sao mới chỉ trong một đêm mà giữa đường lại dư ra một cái cọc gỗ rồi.

Cọc gỗ không dài, đại khái chỉ cao hơn đầu gối một chút, bợn nhỏ Kỳ Tiểu Tiếu đang ngâm nga câu hát không thèm nhìn đường liền vấp phải cọc gỗ ngã phịch xuống đất, trong miệng ngậm đầy bùn đất, mà giỏ cơm trưa cũng đổ mất rồi.

Cơm trưa của ca ca tiêu đời, mà hình như đầu gối của mình cũng đã bị trầy da, đáng thương thay cho cái quần mới ông nội vừa mới may xong đã bị rách thành một cái lỗ lớn rồi, đau lòng chết đi được!

Tiểu Tiếu khóc hụ hụ chạy chầm chậm vào trong rừng, tìm được phụ thân Kỳ Canh và hai ca ca liền nhào vào trong lòng bọn họ khóc kể tao ngộ bi thảm khi mình vấp phải cọc gỗ đáng ghét kia.

Kỳ Canh ôn nhu ôm lấy tiểu nhi tử vào trong lòng hôn nhẹ lên gương mặt phấn nộn của Tiểu Tiếu, Kỳ Tiểu Vọng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Sao cục cưng ngốc lại ngốc thành như vậy chứ, bộ mắt mọc sau não hay sao vậy hả? Đến nỗi đi đường đều có thể té ngã cho được, ngốc chết ngươi luôn đi.”

“Đừng mắng Tiếu Tiếu mà, cũng không phải ngày đầu tiên đệ biết đệ ấy ngốc, mắng thêm vài câu cũng sẽ không thông minh hơn được đâu!” Kỳ Tiểu Hi thổi vết thương trên đầu gối cho đệ đệ, nhưng lời nói ra lại làm cho Kỳ Tiểu Tiếu càng thương tâm hơn.

Kỳ Tiểu Tiếu nước mắt lưng tròng, cũng tự cảm thấy bản thân mình rất ngốc, liên lụy đến ca ca và phụ thân đều không có cơm trưa để ăn.

Tiểu nhi tử bị thương, Kỳ Canh thông báo hoạt động săn thú của hôm nay liền dừng tại đây, bốn phụ tử dự định về nhà trước thời gian.

“Tiếu Tiếu bị thương, có muốn phụ thân ẵm về nhà không?” Kỳ Canh sờ sờ đầu tiểu nhi tử cười hỏi.

Kỳ Tiểu Tiếu lắc đầu, mình đã là đại hài tử rồi, vấp ngã ở chỗ nào phải đứng dậy từ chỗ đó, mới không cần phụ thân ẵm đâu, quay đầu lại liền nhìn thấy hai ca ca đang cười nhạo mình.

Vì muốn rửa sạch nỗi nhục ban nãy, Kỳ Tiểu Tiếu không muốn để cho phụ thân và hai ca ca cũng bị cọc gỗ đáng ghét làm vấp ngã, xung phong nhận làm đội trưởng đội điều tra đi đầu ở đằng trước.

Đi đi một hồi, ba người ở phía sau chỉ nghe một tiếng “phịch”, Kỳ Tiểu Tiếu lại ngã chỏng vó, miệng gặm đầy bùn, khóc lóc giàn giụa.

Trên mặt đất có một cái cọc gỗ đang đứng ngay ngắn, bên cạnh còn có cơm trưa rơi tán loạn của bọn họ, phụ tử ba người dở khóc dở cười. Thì ra thực sự có chuyện ôm cây đợi thỏ, chỉ cần con thỏ nhỏ này tên là Kỳ Tiểu Tiếu thì sẽ không có kỳ tích nào mà không tạo ra được!