Hảo Thụ Thừa Song

Chương 53: Lần đầu chủ động




“Ưm hừ…” Nhắm hai mắt lại, y cũng không thèm nghĩ đến chuyện có thể bị hai huynh đệ cười nhạo nữa hay không, tay tùy tiện bắt lấy một trong hai cây, thắt lưng động một cái liền nhét toàn bộ vào trong thư huyệt, cảm giác được một vật nóng ấm như vậy chống đỡ đến nghiêm nghiêm thật thật thực sự là không còn gì tuyệt vời hơn nữa, dường như toàn bộ trái tim đều bị đun nóng, thư huyệt động tình, lại có một cổ tao thủy nhi theo đó mà tràn ra, khiến cho chỗ hai người kết hợp *** ướt bất kham.

“Hừ, thế mà lại ăn Kỳ Thạc trước, không được nặng bên này nhẹ bên kia, tách một tao huyệt của ngươi ra ăn đại điểu của ta vào.” Kỳ Canh thấy người được chọn là Kỳ Thạc, bắt đầu ăn giấm, cuối cùng dời phía sau của Liễu Nghi Sinh, đánh vài cái lên hai cánh mông đầy đặn đồn vang lên thanh âm ba ba.

Bàn tay cứng rắn đánh lên cánh mông đáng yêu đầy thịt, phát ra thanh âm chát chúa lại êm tai.

“Hức hức, ca đừng đánh mà… Đau…” Không hiểu tại sao lại bị đánh, không nói đến chuyện đau đớn, xấu hổ cũng đã xấu hổ đến nhà luôn rồi. Đã lớn như vậy, đến cả nhi tử cũng đều có, vậy mà còn bị đánh đòn, hơn nữa lại còn là đánh ngay trên giường, Liễu Nghi Sinh thẹn thùng muốn khóc lên, đến cả hoa huy*t đang hàm chứa hạ thể của Kỳ Thạc cũng không dám động.

“Bảo bối ngoan, ca thương ngươi mà, tự mình tách mông ra đi, ha?” Kỳ Canh ôm lấy y từ phía sau, cái cây lửa nóng đã lưỡng lự hồi lâu trước rãnh mông hoạt nộn, chính là qua cửa mà không tiến vào. Hắn cần phải để cho tiểu tao hóa này không thể không tự chủ động tách tiểu huyệt ra cho hắn thao.

Liễu Nghi Sinh sợ hắn sẽ lại đánh mình, không dám không nghe theo, bàn tay nhỏ bé run rẩy nhẹ nhàng tách hai cánh mông đầy thịt của y ra xa nhau, làm triệt để theo lời Kỳ Canh nói, miệng huyệt đầy *** thủy thập phần nhu thuận mở ra khép lại, đầu điểu ở ngoài cửa há miệng chờ sung nào có đạo lý không chịu tiến vào nữa, động thân một cái, cả cây liền tiến vào cúc huyệt tiêu hồn.

Thân thể đã sinh hài tử so với trước đây còn muốn mẫn cảm hơn không ít, huống chi bình thường đã được hai huynh đệ tỉ mỉ khai thác, Liễu Nghi Sinh hoàn toàn không cảm thấy trong huyệt có cái gì khó chịu khi phải nhét hai cây kia vào, trái lại cảm nhận sự luật động và nảy lên của bọn chúng ở trong thân thể mình, dùng bên trong của y miêu tả bộ dạng và nhiệt độ nóng cháy của chúng, tựa như được hòa làm một thể với bọn họ như vậy chính là một chuyện đến để vui sướng đến cỡ nào.

Dưới hạ thân đã chảy đầy nước thấm ướt cả giường, Liễu Nghi Sinh có bao nhiêu hi vọng thứ gì đó đang xâm nhập ở trong huyệt có thể nhúc nhích, giúp y cọ cọ một cái, thế nhưng sau khi kết hợp xong, hai huynh đệ lại không giống như ngày thường mà không kịp chờ đợi liền thao làm y, cứ thế mà ma ma chít chít, thật sự không có chút động tĩnh nào cả.

“Muốn thì tự mình động, hôm nay chúng ta sẽ không giúp ngươi đâu.”

Liễu Nghi Sinh tức muốn chết, thế nhưng đều đã như vậy rồi, sáp đều sáp vào, chẳng lẽ còn có đạo lý bỏ dở nửa chừng sao? Y cắn răng một cái, nghĩ động liền động, bọn họ muốn coi thường thì cứ để bọn họ coi thường đi, y chống tay trên cơ ngực cường trán của Kỳ Thạc, thắt lưng liền bắt đầu khẽ động lên.

“A Ưm… A…” Khẽ động như thế mới biết được rốt cuộc như vậy đối với huynh đệ có bao nhiêu ác liệt. Y ngồi ở trên người của Kỳ Thạc, hậu huyệt lại bị Kỳ Canh cắm vào, chỉ cần y khẽ động, vô luận là về phía trước hay ra phía sau, sẽ luôn có một thứ xấu xa có thể sáp đến nơi vô cùng sâu. Lúc nhích về phía trước, côn th*t của Kỳ Canh sẽ rút ra khỏi miệng huyệt, Kỳ Thạc thì lại hung hăng áp đến hoa tâm trong thư huyệt, áp tới mức y co giật một trận, nước chảy ra đến mức không còn hình dạng, hệt như suối phun mà phun từng cổ từng cổ ra ngoài.

Bị ép tới không chịu nổi muốn dịch về sau một chút, liền đổi thành Kỳ Canh hưởng dụng hậu huyệt nhuyễn nộn chặt khít của y. côn th*t to lớn nương theo sự di chuyển lùi ra phía sau chung với y, liền phối hợp mà đỉnh về trước, trực tiếp làm đến tận bên trong tràng đạo chưa bao giờ được đụng chạm qua của y, đồng thời còn không quên chà đạp ma sát lên tao tâm của Liễu Nghi Sinh, chỉ cần chạm qua một chút thì cúc tâm liền dâng lên một trận khoái cảm tê dại nhộn nhạo, toàn bộ tràng bích cũng bị trừu sáp đến không còn hình dạng.

“Hức hức… Ca ca, đừng mà… Đừng làm chỗ đó của ta…” Cứ qua lại mấy chục lần như vậy Liễu Nghi Sinh liền khóc ngất lên cầu xin tha thứ, điểm mẫn cảm trong hai tiểu huyệt đã chua xót bất kham, vừa rất sợ bị đụng đến, lại vừa khát cầu được thương yêu mạnh hơn một chút. Y cũng không biết mình đang khóc cầu cái gì, chỉ có thể không tự chủ mà cầu xin tha thứ.

“Các ca ca cũng không có làm ngươi, là Tiểu Liễu Nhi dùng tiểu tao huyệt của mình làm đại điểu của các ca ca mà.” Kỳ Thạc xấu xa không để ý đến lời cầu xin của Liễu Nghi Sinh, dựng thẳng thắt lưng hung hăng đỉnh vào hoa tâm của y.

“Không phải Tiểu Liễu Nhi thích nhất là bị chúng ta làm chỗ này sao? Mỗi lần sẽ bị làm đến chảy thật nhiều nước, còn có thể mút các ca ca càng chặt hơn.” Kỳ Canh cũng bị cái loại trừu sáp chậm rãi này ăn mòn tính kiên nhẫn, phối hợp với Kỳ Thạc chôn đầu điểu vào tận cúc tâm nhạy cảm, không ngừng xoay tròn nghiền ép.

“A a a…” Hai điểm nhạy cảm đều bị khai thác, hơn nữa lại còn dùng lực đạo lớn như vậy, thoáng cái Liễu Nghi Sinh lại lãng kêu ra tiếng, toàn bộ hạ thân trở nên tê dại, hai tiểu huyệt giống như là muốn bị hòa tan, ôn nhu siết chặt lấy lòng cái thứ to lớn đã mang vui sướng đến cho y, tùy ý để bọn họ va chạm khiến cho bản thân run rẩy cứ như nhụy hoa trong gió, nộn huyệt hết kẹp lại kẹp, cuối cùng không chịu nổi cái lọai chà đạp vừa sâu vừa đậm này, ngậm chặt không chịu buông ra, thân thể giữa cơn đầu choáng mắt hoa không ngừng run rẩy đạt tới khoái cảm cực hạn, dưới sự trừu sáp dài dằng dặc phân thân trắng nõn chưa được người khác chạm qua nhếch cao sau đó liền bắn ra một đạo bạch trọc cao ngất.

Thư huyệt trong cơn triều thổi càng không ngừng tuôn ra chất lỏng tưới lên đầu điểu của Kỳ Thạc đang thâm nhập trong hoa huy*t, nơi đó có một chút bộ dáng đã từng sinh qua hài tử, vừa nóng lại chặt, khiến cho hắn căn bản không muốn nhịn nữa, gầm lên một tiếng đỉnh đến chỗ sâu nhất bắn mạnh mầm móng không giữ lại chút nào của mình về phía huyệt tâm.

Kỳ Thạc chịu không nổi, Kỳ Canh đang hưởng dụng cúc huyệt chặt khít lại càng không có cách nào chịu nổi hơn, chỉ thấy hắn dùng hai tay ôm lấy thắt lưng của Liễu Nghi Sinh, chậm rãi hưởng thụ cảm giác co rút khi hậu huyệt đạt tới cao trào, mã mắt vừa mở ra liền bắn một lượng lớn dịch thể nóng hổi thẳng tiến vào trong cúc huyệt đã trở nên mẫn cảm bất kham, thoải mái đến mức cả người đều khoan khoái, từng lỗ chân lông đều lộ ra vị đạo dễ chịu, hận không thể cứ chôn ở trong tiểu huyệt của bảo bối cả đời không bao giờ phải rút ra ngoài.

Thân thể của Liễu Nghi Sinh vừa mới khôi phục lại đã bị hai người khi dễ thành như vậy, không còn cách nào ngồi vững được nữa, yếu ớt ngã vào trong lòng của bọn họ, cứ như là đã chiếm được sự thỏa mãn to lớn, y cười ngọt ngào sau đó liền thiếp đi, bị hai người hết hôn lại hôn, trong lòng một mảnh dịu dàng, tinh tế lặng im.

__________________________________________________

Kỳ Thạc Kỳ Canh tiến hành công tác cũng không quá thuận lợi. Kỳ Thiên Hữu dẫn theo hai nhi tử đi vào Kỳ Lân động tiêu hao hết năng lượng, đối với kết giới đang từ từ chống đỡ hết nổi cũng chỉ là như muối bỏ biển. Mắt thấy đã trôi qua 3 tháng, kết giới bị tổn hại càng ngày càng nặng, người sốt ruột nhất vẫn là Liễu Mộ Ngôn, quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của y, chỉ có ba loại lực lượng nếu muốn tu bổ kết giới vẫn còn kém xa lắm, nếu như có thể thêm lực lượng của A Thổ nữa thì… Liễu Mộ Ngôn không xác định sẽ có thể gia tăng tác dụng lên bao nhiêu, thế nhưng ít ra sẽ không khiến cho ba phụ tử Kỳ gia đều rơi vào tình trạng kiệt sức mỗi ngày, hơn nữa lại còn làm nhiều mà được ít.

“Phụ thân, bọn họ đã rất cố gắng rồi, mỗi ngày bọn Kỳ Thạc trở về đến cả khí lực động đầu ngón tay cũng không có, người cứ để cho bọn họ làm từ từ thôi.” Liễu Nghi Sinh đã qua ba tháng có sữa, đang cùng Liễu Mộ Ngôn mỗi người đút một bé con uống sữa. Thời kỳ trưởng thành của cục cưng kỳ lân nhanh hơn rất nhiều so với nhân loại, qua ba tháng là đã có thể tiêu hóa thức ăn cỡ lớn rồi.

“Cơ thể con khôi phục thế nào rồi?”

“Không sai biệt lắm đi, chờ khi bọn Tiểu Hi lớn thêm chút nữa, con liền có thể chia sẻ công việc với phụ thân.”

“Đùng vội, hài tử không dễ chăm đâu.” Liễu Mộ Ngôn như là nhớ đến chuyện gì đó, kéo khóe miệng nói: “Tiểu Hi Tiểu Vọng tuy nhỏ nhưng so với lúc bằng tuổi con thì nhu thuận hơn nhiều lắm, con có biết khi con còn bé có bao nhiêu nghịch ngợm gây sự không?”

Liễu Nghi Sinh ngượng ngùng nở nụ cười, y cũng hiểu được hai nhi tử nhu thuận hơn mình nhiều, phải mà cá tính giống với phụ thân bọn chúng, bình thường trừ phi đói bụng hoặc tiểu tiện, những chuyện cần quan tâm cũng không nhiều, không thôi chỉ với một mình y sẽ chăm không nổi.

Ngoại trừ nhu thuận, thân thể hai của hai bé con béo ú vô cùng tốt, chắc là bởi vì mang trong người huyết thống của kỳ lân, thân thể chỉ mới nho nhỏ, lực đạo so với y còn lớn hơn, có khi không cẩn thận quơ quả đấm be bé lên người y còn có thể khiến y đau cả buổi sáng.

Y tức giận ngắt vào mũi của hai vật nhỏ hừ nói: “Lớn lên sẽ không khác gì các phụ thân của các ngươi, sẽ là người xấu khi dễ người khác.”

Bọn nhóc con cười khanh khách, giống như là đang biểu đạt bọn chúng rất tán thành với cách nói này.

“Tiểu Liễu Nhi, con thấy A Thổ thế nào?” Đột nhiên Liễu Mộ Ngôn hỏi ra một câu như thế, Liễu Nghi Sinh sửng sốt một hồi mới đáp: “Không tồi a, người tốt, đáng tiếc do ít giao tiếp nên bị người xấu lừa gạt cảm tình. Sao phụ thân lại hỏi chuyện này?”

“Không có gì, chỉ tùy tiện hỏi một chút mà thôi.” Liễu Mộ Ngôn không nói gì thêm nữa, ánh mắt tối sầm lại, cũng không tiếp tục mở miệng, chỉ cúi đầu chuyên tâm đút hài tử ăn cháo.