Hảo Tưởng Lộng Tử Nam Chủ A

Chương 112




Thời điểm đi ra bên ngoài Ôn Duyên mới phát hiện, dường như toàn bộ thế giới đều yên tĩnh, sau khi phản ứng lại tầm mắt không bị ngăn cản, hắn theo bản năng nhẹ nhàng ngửa đầu nhìn về phía bầu trời, chỉ thấy trên không khu an toàn không biết khi nào kéo một cái chắn hình cung màu lam nhạt trong suốt, cái chắn này không biết làm từ vật chất gì, mặt trên hẳn là có khe hở nhỏ, bông tuyết lớn chút rơi xuống trên cái chắn chậm rãi từ mặt bên trượt xuống, từ những khe hở đó mạt tuyết nhỏ vụn rào rạt rơi xuống, nghênh quang mà xem, những mạt tuyết đó ở giữa không trung theo gió tiêu tán, nhỏ lại nhiều, trường hợp tựa như ảo mộng, phảng phất đặt mình ở trong vương quốc cổ tích.

“Kẽo kẹt kẽo kẹt” thanh âm mặt tuyết cùng đế giày tiếp xúc, từ đối diện truyền đến, Ôn Duyên theo bản năng cúi đầu đi phía trước, chỉ thấy Tạ Sâm ánh mắt trầm tĩnh mà hướng hắn đi tới, Ôn Duyên hơi hơi ngẩn người, bật thốt lên nói: “Anh không phải đi phòng thí nghiệm sao?”

Tạ Sâm nhìn mặt trái Ôn Duyên hơi hơi sưng đỏ, ánh mắt lập tức trầm trầm, hắn vươn tay đem cổ áo đối phương kéo lên, “Anh không yên tâm em, trở về nhìn xem.” Nói chuyện, hắn cẩn thận dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve một chút gương mặt Ôn Duyên, thấy Ôn Duyên theo bản năng mắng, có chút không vui nói: “Vì cái gì không tránh.” Y theo năng lực Ôn Duyên hiện tại, dưới tình huống hắn không muốn, người bình thường căn bản không đến gần được, càng miễn bàn tát hắn.

Ôn Duyên giương mắt nhìn Tạ Sâm liếc mắt một cái, sau thở dài, ngữ khí cũng là có chút bất đắc dĩ nói: “Em vốn dĩ cũng muốn giảng hòa a, chỉ là dường như giảng hòa như thế nào cũng nói không thông, em xem tình huống kia, chi bằng trực tiếp dứt khoát kết thúc đi…… Biện pháp này tuy rằng không được tốt, nhưng cũng tính đơn giản thô bạo, tóm lại mục đích đạt tới là được, về sau…… Không có về sau…… Đi thôi, em có hơi đói bụng.”

Ngắn ngủn nói mấy câu Tạ Sâm liền nghe hiểu ý tứ Ôn Duyên, xem ra hôm nay, người Ôn gia vẫn là để Ôn Duyên chịu ủy khuất…… Bất quá nghĩ đến Ôn Duyên cùng Ôn gia cũng coi như có cái chấm dứt, Tạ Sâm ánh mắt hơi hơi gia tăng, ngoài miệng lại là khẽ mỉm cười nói: “Được, vừa lúc mập mạp hôm nay lập công, chúng ta sớm trở về một chút.”

Ôn Duyên nghe được Chu béo lập công còn ngây ra một lúc, nhớ tới cái chắn bầu trời, ánh mắt mới vừa sáng lên muốn nói chuyện, cánh tay trái thiếu chút nữa đã bị một lực đạo từ phía sau túm chặt, ra khỏi Ôn gia lại là ở bên ngoài, Ôn Duyên tự nhiên đề cao hoàn toàn cảnh giác, bởi vậy cả người mang theo Tạ Sâm xoay người thỏa thỏa tránh thoát tiếp xúc kia, Ôn Thiếu Hàng vươn tay liền như vậy cương ở giữa không trung, Ôn Duyên xoay người thấy là hắn, hơi hơi nhíu mày nói: “Thiếu Hàng? Em như thế nào ra tới?” Y hắn xem, lúc này Thiếu Hàng càng hẳn là lựa chọn trấn an Ôn Lương cùng Mã Tuệ Trinh mới đúng, kia mới là lựa chọn tốt nhất với hắn, người này vì cái gì chạy ra?

Nhìn Ôn Duyên cùng Tạ Sâm đứng chung một chỗ, Ôn Thiếu Hàng lúc trước thiên ngôn vạn ngữ toàn bộ nghẹn ở trong cổ họng, không vì cái gì khác, đơn giản là cảnh tượng trước mắt thật sự là đẹp đến làm nhân tâm đều nát. Phóng mắt nhìn lại bông tuyết mềm mại xõa tung thật dày một mảnh, rào rạt ngân quang từ giữa không trung nhẹ nhàng bay xuống, rồi sau đó ở dưới tác dụng của gió bay lả tả biến mất. Hai người kia đứng ở nơi đó giống như là một mảnh hình cắt, xứng đôi đến tột đỉnh. Tuy rằng hai người đều đang nhìn hắn, nhưng bầu không khí quanh thân hai người tản mát ra, giống như vô luận như thế nào cũng không chấp nhận được người thứ ba chen chân, hắn là như thế uể oải phát giác, ở thời điểm hắn không có chú ý tới, Tạ Sâm cũng đã thắng hắn, hơn nữa là thắng không lưu lại một phân đường sống.

Ôn Thiếu Hàng há miệng thở dốc, lại là Tạ Sâm mở miệng trước: “Ôn Thiếu Hàng, hôm nay để Ôn Duyên một mình đi nhà cậu, nếu biết cậu cũng khiến hắn ở nhà cậu chịu ủy khuất, tôi vô luận như thế nào đều phải đi theo hắn cùng nhau đi vào. Đừng nói thừa nhận sai lầm linh tinh, một cái tát này của Ôn Duyên, là mẹ cậu đánh đi? Cậu vô pháp bảo hộ hắn, liền không cần vọng tưởng cùng tôi tranh đoạt hắn. Lần này là tôi sai lầm. Sai lầm vì đối với cậu quá để mắt. Về sau, tuyệt sẽ không có lần thứ hai.”

Một phen lời nói của Tạ Sâm khiến sắc mặt Ôn Thiếu Hàng càng thêm trắng bệch, hắn theo bản năng đôi mắt run rẩy, không có nhìn về phía Tạ Sâm, chỉ là nhìn Ôn Duyên nói: “Ca…… Là em……”

Không đợi Ôn Thiếu Hàng đem nói cho hết lời, Tạ Sâm lập tức ngắt lời nói: “Lại có, nếu mẹ cậu đánh một cái tát này, vậy đại biểu nàng không muốn Ôn Duyên đứa con trai này, cho nên tôi sẽ tìm thời gian đem chuyện này xử lý tốt. Tự hiện tại bắt đầu, cậu đã không còn xem như em trai Ôn Duyên. Cho nên nếu tôi lại nhìn thấy cậu phí tâm tư ở trên người Ôn Duyên, tôi có khả năng sẽ làm ra một ít chuyện khiến cậu không có biện pháp phân tâm, tôi nói trước cho biết, thời điểm ngoài ý muốn không cần quá kinh ngạc, chúng ta liền đi về trước.”

Tạ Sâm nói xong lúc sau căn bản không cho Ôn Thiếu Hàng cơ hội phản ứng, ôm bả vai Ôn Duyên đi đến trước, Ôn Thiếu Hàng vừa muốn đuổi theo, ai ngờ bởi vì quá mức nôn nóng mà không cảm giác được người phía sau, lực đạo người này làm hắn thiếu chút nữa lảo đảo một chút, quay đầu lại chỉ thấy Ngô Mộng cả người đều cơ hồ là treo ở trên cánh tay hắn, ôm đến gắt gao, làm hắn kéo đều kéo không ra.

“Cô làm cái gì?!”

Ngô Mộng nhìn Ôn Duyên cùng Tạ Sâm phía trước, trong ánh mắt cơ hồ sắp toát ra quang mang oán độc, nếu không có Ôn Duyên, nàng như thế nào sẽ có hoàn cảnh nan kham như vậy! Thời điểm lúc trước thích Tạ Sâm chính là do Ôn Duyên quấy rối, hiện tại thích là em trai Ôn Duyên, nhưng cho dù Ôn Thiếu Hàng là em trai Ôn Duyên,  cư nhiên còn sẽ thích Ôn Duyên!! Ôn Duyên!! Ôn Duyên!! Chỉ cần có người này một ngày, chính mình liền một ngày đều không được sống yên ổn!!

Ôn Thiếu Hàng nơi nào không phát hiện ánh mắt âm độc nàng nhìn về phía Ôn Duyên, lập tức hận không thể đối với Ngô Mộng động thủ, nhưng nhìn nàng một nữ nhân, nâng lên tay lại thật sự không có biện pháp rơi xuống, hắn cơ hồ là có chút nghiến răng nghiến lợi mà âm trắc trắc nói: “Tôi khuyên cô không cần đánh bất luận ý đồ xấu gì, từ giờ trở đi, nếu anh tôi có bất luận chuyện không hay gì xảy ra, tất cả tôi đều sẽ tính trên đầu cô! Mắt tôi còn chưa có mù, liền tính là một người cô độc cả đời! Tôi cũng sẽ tuyệt đối sẽ không cưới cô! Lập tức thu thập đồ vật từ nhà tôi cút đi! Cút!!!”

Ôn Thiếu Hàng nheo lại mắt dùng lực, Ngô Mộng tự nhiên túm không được hắn, trước kia thời điểm ở chung, Ôn Thiếu Hàng chính là dù lạnh nhạt cũng ít có nói lời trực tiếp đả thương người như thế. Nhưng hôm nay trước sau hai lần, không có một lần không phải bởi vì Ôn Duyên dựng lên. Ngô Mộng nhìn bóng dáng Ôn Thiếu Hàng rời đi, nàng biết lúc này vô luận nàng nói cái gì, Ôn Thiếu Hàng có lẽ đều sẽ không quay đầu lại, cơ hồ ở thời điểm nàng ra cửa đã biết. Chỉ là nàng không cam lòng, nàng thật sự không cam lòng, dựa vào cái gì Ôn Duyên cơ hồ không dùng nỗ lực liền cái gì đều có, nhưng nàng, nơi chốn tính kế nơi chốn suy nghĩ, cư nhiên vẫn là cái gì cũng không có……

Nghĩ đến đây, Ngô Mộng trong ánh mắt hiện lên một đạo quang mang quỷ quyệt, Ôn Duyên xảy ra chuyện gì đều tính ở trên người nàng? Kia nếu, không có Ôn Duyên đâu……

Tạ Sâm đem toàn bộ loại thảo dược xảo trá lừa được từ Lương Gia Minh đến trong không gian, Ôn Duyên trên mặt cười không nói, trong lòng lại cho rằng Tạ Sâm kỳ thật là người đại trí tuệ. Đối phương tuy rằng thoạt nhìn thực tàn khốc lạnh nhạt, nhưng kỳ thật nội tâm nhất định là phi thường mềm mại, hắn muốn nhiều loại thảo dược như vậy trong không gian, nếu chỉ nói là vì bọn họ hai người, vậy có hơi chuyện bé xé ra to. Huống hồ đất nhưỡng chất môi giới đặc thù của không gian kia, thứ gì đều thành thục đặc bit65 nhanh, nếu y theo loại tốc độ này gieo giống thảo dược, chỉ sợ không dùng được bao lâu toàn bộ hệ thống chế thuốc khu an toàn sẽ nâng cao một bước đi, hơn nữa những cái đó còn đều là dược liệu Trung, so với chút thuốc Tây kia còn muốn tốt hơn rất nhiều.

“Nhìn anh cười cái gì?”

Ôn Duyên cười khẽ lắc lắc đầu, đem quả táo trong tay rửa xong đưa cho Tạ Sâm một cái, “Thời gian thật lâu không có tới trong không gian, em thiếu chút nữa đã quên chính mình có cái Thần Khí như vậy.” (Jeje: Kỳ thật chỗ này phải là Linh Khí mới đúng… Nhưng tác giả để là Thần Khí thì editor cứ để Thần Khí vậy…)

Tạ Sâm nhìn Ôn Duyên liếc mắt một cái, rồi sau đó giống Ôn Duyên ngồi lên chiếu. Trong không gian không khí so với bên ngoài không chỉ tốt hơn vài lần, hơn nữa độ ấm cũng khác biệt rất nhiều, lúc sau tiến vào chỉ cảm thấy thoải mái hợp lòng người, cơ hồ đều không muốn đi ra ngoài. Cho nên gần nhất hắn cùng Ôn Duyên đều chịu đựng không tiến vào, để tránh sinh ra tâm tình ỷ lại, đối với bên ngoài sinh ra mâu thuẫn.

“Anh đáp ứng Lương Gia Minh ‘ khai thương phóng lương ’.” (*)

(*) Khai thương phóng lương: có thể hiểu là mở cửa phát lương thực, ý nói là anh đáp ứng lấy lương thực trong không gian ra cho Lương Gia Minh.

Tạ Sâm đột nhiên nói ra làm Ôn Duyên sửng sốt, hắn cho rằng lấy phong cách của Tạ Sâm, có lẽ còn sẽ lại làm bộ làm tịch một trận, ai ngờ cư nhiên đột nhiên lại đáp ứng rồi…… Này có chút không quá phù hợp phong cách Tạ Sâm a.

Phảng phất như cảm ứng được ý tưởng của Ôn Duyên, Tạ Sâm hơi hơi nghiêng đầu nói: “Chuyện lương thực là chúng ta mang về tới, ngày sau tìm một cơ hội đi ngang qua sân khấu, sau đó chậm rãi làm quần chúng biết. Bất quá mập mạp lần này lập công thật sự khó thấy, cho nên nếu khu an toàn bình an vượt qua mùa đông này, công hắn thật sự không thể không nói tới, hẳn là bị người ghi khắc, hắn đứng mũi chịu sào.”

Những lời này làm Ôn Duyên không quá hiểu, nhưng mà chờ lúc sau suy nghĩ cẩn thận, hắn đột nhiên không biết nên nhìn Tạ Sâm thế nào. Đối phương cứ như vậy đem công đầu nhường cho Chu béo, tuyệt đối là không có khả năng vì hại Chu béo, như vậy cũng chỉ có thể nói rõ, Tạ Sâm là không quá nguyện ý lại đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, kia đây là……

Ôn Duyên biểu tình có chút phức tạp mà mở miệng: “Anh đây là…… Anh đây là tính toán để béo ca gánh trách nhiệm cho mình, sau đó……?”

Tạ Sâm hơi hơi nhắm mắt lại, đem đôi tay đặt ở sau đầu liền nằm ngã vào trên cỏ, Ôn Duyên thấy đối phương ít có thời điểm bừa bãi như vậy, theo bản năng cũng làm theo động tác đối phương.

Hai người song song nằm, trong không gian thực yên lặng, cách đến gần, cơ hồ có thể nghe thấy tiếng hít thở lẫn nhau.

“Anh cảm thấy trong khoảng thời gian này, so với thời điểm trước kia làm bất luận nhiệm vụ gì đều phải khẩn trương, cơ hồ mỗi thời mỗi khắc cũng không dám thả lỏng. Đó là một loại…… So với ngăn ngừa sinh mệnh bản thân chịu nguy hiểm, càng cao hơn một tầng cảnh giác cùng căng chặt.”

Hai người đều trầm mặc, Ôn Duyên lẳng lặng mà nghe tiếng nói trầm thấp của Tạ Sâm chậm rãi tự thuật, hắn biết đối phương chưa có nói xong, loại tạm dừng này, là đang châm chước nên như thế nào tiếp tục mở miệng.

“Trước kia, anh cho rằng chính mình vĩnh viễn sẽ không có thời điểm ham an nhàn như vậy.” Ngữ khí Tạ Sâm có hơi bình đạm, phảng phất như đang kể chuyện người khác, “Chỉ là anh không khống chế được. Sớm lúc bắt đầu khi anh khống chế không được đem tinh thần lực của mình phân một nửa cho em, sự tình liền chú định sẽ hướng kết cục này đi. Bởi vì ai cũng không biết, kỳ thật thời điểm trên đường đến khu an toàn, anh cũng đã theo bản năng đem tinh thần lực phân cho em……  Cho dù biết rõ đối với anh như vậy mà nói, là phi thường nguy hiểm, là không sáng suốt, thậm chí…… Là ngu không ai bằng.”

Ôn Duyên khẽ cười, hắn đương nhiên minh bạch ý tứ theo như lời Tạ Sâm, muốn nói lúc ấy, Tạ Sâm ở trong cảm nhận của hắn, chính là một nam chính tà mị cuồng quyến a…… Tạ Sâm người như vậy, hẳn là ích kỷ trời sinh tính lương bạc, hắn sao có thể xa tưởng đối phương vô thanh vô tức như vậy bảo hộ chính mình đâu? Nam chính này, chính là đã từng ở trong WC siêu thị thiếu chút nữa hạ sát thủ đối với hắn! Hắn trước nay đều không cho rằng Tạ Sâm là người lòng dạ đàn bà, cho nên liền càng thêm không có khả năng đi nghĩ chơi đối phương cái gì mà sẽ bảo hộ chính mình…… Khi đó ở trong lòng hắn, chớ chọc Tạ Sâm nóng nảy làm đối phương không thể nhịn được nữa đem chính mình giết, cũng đã là thiên đại hạnh phúc……

Nhưng hiện tại quay đầu lại ngẫm lại, nguyên nhân chính là vì đối phương là dạng nam nhân này, cho nên nếu trong lúc lơ đãng toát ra một tia ôn nhu, ngược lại mới càng thêm làm người dễ dàng hãm vào…… (Jeje: Từ đó chúng ta suy ra vì sao trong ngôn tình nữ chính chỉ toàn thích nam chính bá đạo mà không chọn nam phụ ôn nhu =]])

“Có mấy lần anh thật sự rất muốn trực tiếp đem em giết.” Tạ Sâm sau khi nói xong câu đó, chính mình cư nhiên cũng lộ ra tươi cười. Ôn Duyên tươi cười còn lại là càng thêm mở rộng, hắn nhịn không được nghiêng đầu nhìn về phía Tạ Sâm, nhếch môi nói: “Vì cái gì không xuống tay?”

Tạ Sâm cũng chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía hắn, con ngươi ôn nhu kia, cơ hồ làm Ôn Duyên tâm đều mềm đến muốn hóa thành nước.

“Anh luyến tiếc.”

Rõ ràng nên là một tiếng nói năng ngọt xớt đùa giỡn, nhưng dưới ánh mắt như vậy, Ôn Duyên chỉ cảm thấy tim mình đập đột nhiên gia tốc.

Hắn biết Tạ Sâm nói chính là thật sự, đây là một loại trần thuật thực bình tĩnh, nhưng từng mặt chữ của trần thuật này lại làm người cảm thấy ngọt…… Ôn Duyên theo bản năng dời đi đôi mắt không dám cùng hai tròng mắt quá phận ôn nhu kia đối diện, hắn vẫn là lần đầu tiên có loại cảm giác này, cùng cảm động với thích lúc trước đều bất đồng, đây là một loại…… Phảng phất tim bị thứ gì mở một lỗ hổng, một dòng nước ôn tuyền ấm áp cứ như vậy theo khe hở kia chảy xuôi đến trong lòng, cả trái tim hắn đều đang chậm rãi đầy, còn hơi hơi đong đưa……

Đuổi theo ánh mắt theo bản năng trốn tránh kia của Ôn Duyên, Tạ Sâm một cái xoay người liền chống được trên người Ôn Duyên, Ôn Duyên không có động, ngược lại thu hồi hai mắt lẳng lặng mà nhìn đối phương.

Tạ Sâm rõ ràng từ hai tròng mắt Ôn Duyên trông thấy được bóng dáng chính mình, là rõ ràng như vậy, thấu triệt như vậy.

Hắn rốt cuộc nhịn không được, hơi hơi nhắm mắt lại, hôn môi lên trán Ôn Duyên……

(Jeje: Vì sao lại là trán?!! Thịt không có cũng nên cho chút xôi chứ TT_TT)