Harry Poter Và Câu Chuyện Học Hạng Nhất

Chương 12: Giải cứu Harry Potter




Translator: Waveliterature Vietnam

Vào sáng sớm, khi những giọt sương rơi trên những chiếc lá non, và trượt khỏi trong ánh nắng màu vàng. Ellen đứng dậy, đóng cửa và hoàn thành động tác luyện tập thân thể thứ ba.

"Không biết động tác thứ ba của thuật luyện tập thân thể sẽ mang đến bất ngờ gì cho mình." Ellen mong chờ điều đó.

Suy nghĩ của Ellen liền nghĩ đến một năm rưỡi trước. Sau khi nhận được cuốn "Thuật luyện tập thân thể sơ cấp", Ellen đắm chìm trong cuốn sách trong suốt buổi chiều, cẩn thận ghi nhớ những từ và những hình ảnh để chứng minh cho hành động cụ thể trong cuốn sách.

Cũng may là buổi chiều anh không có chương trình học chính khóa, chính vì vậy Ellen có thời gian để vượt qua thành thuận lợi.

Hơn nửa năm qua, vào thời gian hoạt động ngoại khóa trong ngày, Ellen điều phụ đạo cho Foley và Harry làm bài tập khiến cho thành tích của họ phát triển rõ rệt, bên cạnh thì sự khiêu khích của bọn Dudley cũng tăng lên rất nhiều.

Không còn nghi ngờ gì nữa, các bài kiểm tra của giáo viên dạy toán biến thái không thể làm khó được bọn họ. Mặc dù bà Morgan Fager Harris không quan tâm lắm đến kết quả thi của trường học Muggles, nhưng lại biết rõ thành tích cuối kỳ của con trai mình điều nhận được điểm số tốt nhất của tiêu chuẩn điểm Muggles A+.

Ngoài ra, với tiết học nhạc cụ đàn Piano bà đã ban thưởng cho con trai của mình không ít tiền Kanon.

Tất nhiên, những điều khiến Ellen vui vẻ và hứng thú không phải là quá nhiều cho việc nghiên cứu lời nguyền cùng với thuật luyện tập thân thể sơ cấp. Việc luyện tập thân thể sơ cấp ngoài việc giúp cho cơ thể của anh cường tráng khỏe mạnh, nhanh nhẹn mà lợi ích lớn nhất chính là đã tạo cho anh một thói quen mỗi ngày đều thực hiện. Chính sự tiến bộ này Ellen hoàn toàn có thể kiểm soát được các cơ bắp trên thân thể một cách chính xác nhất. Còn việc học chơi nhạc cụ Piano giúp rèn luyện các ngón tay của anh trở nên linh hoạt, khi đã có một quỹ đạo chính xác cùng với việc xử lý các dược liệu kia thì Ellen không cần lo lắng sẽ thất bại vì tay mình bị run.

Ellen trở về phòng, tắm rửa và thay đổi quần áo, đi xuống lầu. Ngoại trừ Daisy cả nhà chưa có ai dậy hết.

Anh thay mẹ nấu một ngồi trà sữa nóng hổi, mùi trà sữa thơm lừng cho buổi sáng, Ellen mang đến bàn cho Daisy.

"Daisy, hôm nay em có hẹn với Foley và Harry, chị hãy giúp em nói một tiếng với mẹ."

"Không thành vấn đề, sao hôm nay lại nghe lời vậy? Có phải tiền tiêu vặt không đủ dùng không? Chị vẫn còn một ít tiền Muggles, để lại cũng không làm gì, hãy em hãy cầm lấy đi." Mùi hương thơm lừng của Hồng trà sữa khiến cho tâm trạng của Daisy trở nên tốt hẳn ra, cô đứng dậy móc ra từ trong túi vào tờ bảng Anh, không nói gì kín đáo đưa cho Ellen. Với mùi trà sữa thơm lừng, Daisy cũng không quên dặn dò em trai, "Nhớ trở về trước bữa tối."

Ellen đã có hẹn với Foley là gặp mặt ở cổng trường học. Vừa đến thì anh đã nghe thấy tiếng hét gọi của Foley "Ellen, tôi ở đây!" Trước cổng trường là một cửa hàng bán cá và khoai tây chiên, Foley đã cầm sẵn một túi cá trong tay, tay còn lại vui vẻ vẫy vẫy với Ellen. Với thành tích tốt nghiệp tốt Foley đã được ba mẹ ban thưởng cho một số tiền tiêu vặt lớn, muốn đem tiêu hết chỗ đó chắc cũng cần một khoảng thời gian.

Hai người lần đầu tiên đi đến cửa hàng đồ chơi lâu đời nhất và lớn nhất ở London – Hamleys, để mua quà sinh nhật cho Harry, sau đó cả hai lên tàu Ba Sĩ, đi tới chỗ ở của Harry Potter con đường đầy cây râm khu vực Huệ Kim.

"Đường Cây râm số 4, chính là chỗ này!" Foley đi trước nhìn cột mốc đường, rồi quay đầu nói với Ellen.

Ellen thì đang ngồi xổm trên đường nhìn con mèo, "Xung quanh mắt mèo không có đường vân giống như kính mắt, chắc đây chỉ là con mèo bình thường. Giáo sư McGonagall, phó viện trưởng Hogwarts, chắc không có vấn đề gì mà đi giữ cửa nhà ở Muggles, thậm chí là cửa nhà đã gửi nuôi của Harry Potter." Ellen nghĩ ngợi lung tung rồi cười thầm.

Foley bấm chuông cửa. Có một giọng nói mạnh mẽ phát ra từ bên trong: "Dudley, đi mở cửa đi!"

"Kêu Harry đi, con đang xem hoạt hình!" Dudley giọng nói thiếu kiên nhẫn!

Ngay sau đó, tiếng bước chân vội vàng truyền đến, một người đàn ông trung niên với mái tóc vàng có đôi cằm đầy mỡ, ông ta mở cửa và hỏi: "Chàng trai, cậu tìm ai?"

"Xin chào, chúng cháu là bạn học của Harry Potter, Xin hỏi có Harry ở đây không ạ?" Foley lễ phép hỏi.

"Harry? Nơi này không có ai tên là Harry Potter." Vernon.Dursley với vẻ mặt không kiên nhẫn, nói xong rồi ra sức đóng cửa lại.

Ellen bước đến một bước và đứng trước cánh cửa. "Nếu như cháu không nhầm, thì chú là Dursley phải không ạ? Xin hỏi có Dudley ở đây không? Cháu là Ellen.Harris, là bạn học của Dudley."

"Cháu chính là Ellen.Harris? Là người học sinh giỏi nhất năm đầu tiên phải không? …Dudley,

Dudley, có bạn học Ellen. Harris đến tìm con! » Dursley không hoài nghi gì nhìn về Ellen rồi hét lớn vào trong nhà.

"Xin mời vào." Vernon.Dursley né người sang một bên. Cho dù là một người chán ghét việc đọc sách

« dân văn hóa », cũng sẽ đồng ý để con mình kết giao với bạn học giỏi nhất cùng khóa mà thôi.

"Ellen, Foley, các ngươi-"

"Đúng vậy, Dudley chúng tôi tìm bạn để trao đổi về bộ môn đấm bốc quyền anh mà bạn tâm đắc nhất." Không quan tâm đến vẻ mặt hốt hoảng của Dudley nói xong Ellen tiên về phía trước dùng lực giữ bờ vai của hắn, không cho hắn có cơ hội thoát khỏi phòng khách.

Phòng khách vô cùng sạch sẽ và ngăn nắp. Có một bức ảnh bé trai khỏe mạnh cường tráng, đang cưỡi chiếc xe đạp đứng bên bồn hoa nhìn ngắm. Không cùng với ba mẹ chơi trò chơi hoặc ôm hôn ba mẹ. Nhìn những dấu hiệu này không giống như có một cậu bé trai khác cũng cùng sống ở đây.

Chẳng quan tâm rằng Harry có thật sự ở đây không, nhưng chỉ cần nhìn vào dấu vết của cái tủ anh ta liền biết rằng Harry đang ở trong chiếc tủ đó.

"Rầm rầm rầm.." Harry đánh mạnh vào trong tủ, "Ellen, Foley, tôi ở đây," Harry muốn thu hút sự chú ý của bạn bè.

"Là giọng của Harry, ông Dursley, có phải ông đã giam cầm Harry trái phép?" Ellen liếc nhìn ông Dursley một cái, cố tình nói.

"Đúng vậy, hèn gì đã lâu rồi chúng tôi chưa nhìn thấy bạn ấy, thậm chí bạn ấy còn bỏ lỡ kỳ thi cuối kỳ!" Foley cũng nghe thấy giọng nói, rất lo lắng cho Harry.

"đương nhiên là không rồi, làm sao có thể chứ, chúng tôi đã rất vất vả mới nuôi hắn lớn đến chừng này…Ôi, chết tiệt!" Ông Dursley xấu hổ, vì biết rằng mình đang muốn che giấu sự tồn tại của Harry.

Ellen không muốn nghe ông Dursley giải thích, trực tiếp tháo then cài cửa tủ mở cửa ra.

Không đợi ông Dursley khóa cửa lại lần nữa, Harry đã nhảy ra từ trong tủ chén. Sau lưng Harry, cánh cửa tủ vô cùng yếu ớt và bên trong là một tối đen giống như một cái miệng lớn, nuốt chửng Harry không cho anh thấy ánh sáng sự hạnh phúc của tuổi thơ.

Ellen vốn chỉ là thuận theo ý ba mình cố gắng kết giao với Harry Potter, nhưng không hề nghĩ đến tình hình thực tế Harry bị ngược đãi nghiêm trọng đến như thế, nó không giống với những gì được miêu tả trong cuốn tiểu thuyết.

Trách sao thân hình của Harry lại gầy và nhỏ như thế, luôn mặc quần áo cũ và rất rộng. Harry bị ngược đãi nghiêm trọng hơn nhiều những gì mà Ellen nhìn thấy, nếu như anh cũng có ba mẹ bên cạnh thì cuộc sống sẽ tươi sáng hơn. Không phải bị những người trong nhà này tùy ý chà đạp.

Nhưng rất may là Harry lớn lên không thành Hắc Ma Vương, mà ngược lại anh rất chính trực, dũng cảm, lương thiện. Những điều này chính là nhờ vào sự kiên trì dạy bảo của bà Khải Lệ và sự kế thừa từ mẹ Lily, mẹ ruột của bà Khải Lệ - Chính nghĩa và hiền lành lương thiện.

Thật đáng trách khi mà Dumbledore người biết tình trạng của Harry nhưng mà anh ta không làm bất kỳ động tác nào cả, khiến cho Ellen cảm thấy ông ta là một lão khốn nạn.

Mặc dù Harry phải sống trong gia đình này vì tên Cổ Lão Ma đó nhưng Dumbledore cũng phải có một chút can thiệp đe dọa với nhà Dursley, hoặc là để cho Hagrid lợi dụng việc nhà Potter đã hoán đổi một ít tiền Kanon thành bảng Anh trong Cổ Linh các mà mang Harry đến để nuôi dưỡng, như vậy cũng cho Harry một hạnh phúc nho nhỏ, thế nhưng Dumbledore đã không làm như vậy mà chỉ dành thời gian và sức lực để quan sát tội lỗi của mình.

Ellen không thể không nghĩ rằng Dumbledore đang cố gắng để cho Harry chịu sự bất hạnh của tuổi thơ rồi khi đến thế giới phép thuật, anh ta sẽ thể hiện sự quan tâm của mình đối với Harry và nhờ vậy mà Harry sẽ dành tình cảm cho anh ta nhiều hơn?

Hay lợi dụng danh nghĩa đây là bài kiểm tra, một đứa trẻ phải trải qua những mạo hiểm rồi ông ta sẽ đến trợ giúp và như thế đứa trẻ sẽ trưởng thành hơn, và với hy vọng rằng ông ta có thể cứu vớt cả thế giới trong tương lai. Dumbledore là một phù thủy da trắng mạnh nhất và là hiệu trưởng của Hogwarts với những điều này có thể nói ông đã có hành động vô trách nhiệm.

(Lưu ý của tác giả: Bài viết trong Website chính thức của Pottermore đã có đoạn thừa nhận rằng ông Dumbledore không chịu trách nhiệm về hành vị này)

Ellen mang theo tâm lý đã hoàn thành nhiệm vụ và chạm vào Harry. Ellen không thờ ơ khi mà bản thân đã tận mắt chứng kiến anh ta bị ngược đãi như thế. Lòng Ellen tràn đầy tức giận và phẫn nộ.

"Ông Dursley, ta nghi ngờ rằng ông đã giam Harry trong tủ hắc ám này trong một thời gian dài, ta cũng có lý do để tin rằng thời gian trước Harry đã bị ngược đãi trong một thời gian dài, ta và Foley đã tận mắt nhìn thấy và chúng tôi sẽ là nhân chứng.

Nếu như ông vẫn không thay đổi tình hình của Harry thì ta sẽ thay Harry tìm kiếm sự giúp đỡ từ pháp luật." Kìm nén sự tức giận trong lòng, Ellen cảnh cáo với ông Dursley để cải thiện tình hình của Harry.

"Đúng vậy, chị của tôi là một luật sư. Nếu Harry cần, gia đình tôi sẽ giúp bạn ấy!" Foley trở nên rất mạnh mẽ.

Harry cảm kích nhìn vào những người bạn tốt của mình. Trong thời điểm mà anh bất lực nhất, chính Ellen và Foley đã mang ánh sáng đến cho anh, để cho anh ta cảm nhận được tình yêu và hy vọng.

"Được rồi, được rồi, Harry, ta vốn muốn đưa ngươi đến công viên giải trí, nhưng hiện tại hãy mang bạn bạn của ngươi ra khỏi nhà của ta." Có thể nhìn ra được ông Dursley đã thẹn quá hóa giận.

Ellen, Harry và Foley cả ba người nhìn nhau và không nói gì thêm tránh chọc tức ông Dursley. Vì cuối cùng Harry vẫn phải sống trong gia đình Dursley cho đến tuổi trưởng thành.

"Các bạn thật sự rất tốt…, sinh nhật của Dudley lần trước, ta đã thả một con trăn trong vườn sở thú…

Dursley trước giờ chưa từng tức giận nhiều đến như vậy, liền đem ta giam cầm lại." Harry như cá chậu chim lồng được tự do trở lại, đem cảnh ngộ của mình kể cho hai người bạn nghe.

"Harry, đừng đi vội, hình như người đưa thư đang đến nhà bạn, tôi đã gửi cho bạn một tấm thiệp chúc mừng sinh nhật." Thấy người đưa thư đi xe Motorcycle từ xa đi tới, Ellen liền nhớ đến nội dung lá thư, lập tức gọi Harry đang cùng với Foley chia sẻ cá chiên.

"Bạn đã gửi cho tôi một tấm thiệp chúc mừng!" Harry dừng mọi chuyển động trong tay và nhìn Ellen với một cú sốc lớn. Như đã biết, từ trước đến giờ, chưa từng có người gửi thư cho Harry.

Ellen cũng ngạc nhiên trước sự kích động của Harry, anh cảm thấy mình nên tự tay đưa thiệp chúc mừng cho Harry là xong rồi.