Harry Poter Và Câu Chuyện Học Hạng Nhất

Chương 255: Cánh cửa thần bí




Editor: Waveliterature Vietnam

"Tôi đã mang rất nhiều kẹo từ Công tước Mật ong, tốt hơn là đặt nó vào đĩa. Sau một thời gian, Daisy và Emily sẽ thấy rằng nó sẽ rất hạnh phúc." Ellen đặt một túi kẹo lớn lên bàn.

Mẹ Morgan Lefey trao cho Ellen một cái dĩa đựng trái cây bằng gốm có hình dáng tinh tế.

Ellen đổ tất cả các loại kẹo vào trong dĩa đựng trái cây, và giả vờ như vô tình, để một vài viên kẹo đẫm máu đã mua trước đó đặt lên trên – những viên kẹo có mùi máu tươi giả này không làm cho ma cà rồng không khống chế được, nhưng họ không thể nào thờ ơ với mùi vị quen thuộc này.

Quả nhiên, Ellen đã nhận thấy mũi của của dì Josephine đã hơi lắc vài cái.

« Đây là kẹo gì? » Dì Josephine đã trực tiếp bước tới, cảm thấy thích thú và cầm lên viên kẹo có tẩm máu tươi.

« Ồ, đây là một viên kẹo đặc biệt từ Công tước Mật ong ở làng Hogsmeade. Con nghĩ nó rất thú vị." Ellen trông có vẻ bình thường, nhưng thực tế lại rất chú ý đến hành động của dì Josephine.

"Được rồi, ăn đường khi bụng đói không tốt cho mắt. Ellen, đừng để Daisy nhìn thấy những viên kẹo này." Morgan Lefey hướng thức ăn ngon bay đến bàn.

Ellen nghe lời mẹ, thu hết kẹo vào.

"Cẩn thận, đừng làm đổ nó." Dì Josephine nhiệt tình giúp anh mở tủ bảo quản thực phẩm, xem Ellen đặt đĩa kẹo vào.

Ellen cảm thấy sự nghi ngờ rằng dì Josephine là ma cà rồng là rất lớn.

Mọi người lần lượt đến nhà hàng. Ellen nhận thấy rằng Daisy không vén tóc của mình lên, mà thả lỏng trên vai.

"Em có nhìn thấy cằm của chị bị phát bệnh sởi không?" Cằm của Daisy bị nổi một vài đốm sởi, trong lòng không tốt nên giọng cũng không hay lắm.

Ellen nhún vai: "Không có gì, em chỉ nghĩ rằng mái tóc của chị trông rất đẹp."

Daisy hài lòng với điều này, và ngồi xuống bàn ăn.

Khi Emily ăn xong ngụm sữa bò cuối cùng, cũng là lúc tất cả mọi người ăn xong bữa sáng.

"Hôm nay chúng ta sẽ mua đồ để chúc mừng Giáng sinh. Các con ai đồng ý đi đây?", Morgan Lefey nói với một nụ cười.

"Con, con!" Em gái nhỏ Emily lập tức hưởng ứng.

Morgan Lefey nhìn con gái nhỏ của mình với một chút bối rối, "Emily, mẹ phải đi mua sắm trong một thời gian dài mua rất nhiều thứ, cũng không thuận tiện để chăm sóc cho con, con muốn mua gì để mẹ mua giùm cho con."

"Được, mẹ, con thật sự chỉ muốn đi theo chứ không muốn mua gì cả." Emily gật đầu trong sự thất thần, "Tuy nhiên con sẽ nghe lời mẹ không đi."

"Ôi, đừng buồn, con gấu nhỏ ngọt ngào, mẹ muốn đưa con đi, nhưng con phải nhớ kỹ phải luôn theo sát mẹ có biết không?" Nhìn con gái ngoan ngoãn, Morgan Lefey không thể từ chối, mẹ vuốt ve mái tóc vàng mềm mại của cô con gái nhỏ, rồi thỏa mãn yêu cầu đi cùng của cô bé.

Luân thì muốn xử lý một số tài liệu trong Bộ Pháp Thuật. Albert thì thần bí nói anh còn một vài nhiệm vụ cần làm.

Cha Owen đã rời khỏi trang viên này, vậy chỉ còn Daisy và Ellen.

Daisy không phải không muốn đi mua sắm, nhưng lại không có gương để trang điểm và nhìn cách ăn mặc – cho nên hoàn toàn không muốn đi ra ngoài.

Cô không ngừng dặn mẹ mình, nhất định phải mang về cho cô một cái gương.

Trái tim của Ellen đã dành cho người quản gia bí ẩn này, điều đó thú vị hơn nhiều so với việc đi mua sắm.

"Chúng ta có muốn làm gì không?" Daisy ngồi xổm trên cửa sổ lớn lên trên tầng hai, nhìn cha mình thực hiện di hình ảo ảnh rời đi trong sân, có chút muộn phiền.

"Daisy, hay là chúng ta đi khám phá trang viên này đi." Ellen đề nghị - nếu như theo đúng suy đoán của anh, thì nơi này thật sự chính là trang viên của ma cà rồng, như vậy cần quá trình tìm hiểu, anh ta cần một phù thủy trưởng thành không rời đi với chính mình Quá xa để sử dụng lời nguyền một cách tự do mà không bị Bộ Pháp thuật phát hiện - mặc dù đối với Bộ Pháp thuật, miễn là nó không được Muggle nhìn thấy, thì không quá nhiều để sử dụng cây đũa phép trong các ngày lễ, Harry có thể trốn trong chăn trong những ngày lễ sử dụng ánh sáng huỳnh quang, Hermione cũng đã luyện tập trước khi trở lại trường, chiếc kính ban đầu được sử dụng trong năm học đầu tiên đã được khôi phục lại cách sử dụng kính ban đầu của Harry. Vào thời điểm đó, chúng không phải là ma thuật chiến đấu, vì vậy Ellen quyết định cẩn thận thì sẽ tốt hơn, mặt khác anh ấy không thoải mái trong trang viên, ngoại trừ việc họ trống rỗng, giống như những sinh viên đại học trong bộ phim kinh dị, họ đang tích cực chủ động phân tán ra....

"Làm thế nào để khám phá?" Daisy cũng thích thú. Vì cô không thể đi mua sắm, khám phá một trang viên lớn, bí ẩn dường như rất thú vị

"Em đã học được một phép thuật trong Ravenclaw -" Ellen dừng lại, nhặt cây đũa phép mà Daisy để ở sang một bên.

Daisy nhìn Ellen với sự thích thú và không ngăn cản lại.

"Khám phá cánh cửa bí mật!" Ellen thì thầm.

Một chuỗi ánh sáng xanh phun ra từ cây đũa phép, và tập trung trước mặt Ellen thành một lớp gợn sóng hình quạt tăng dần, khá giống với sóng ánh sáng tín hiệu phát ra từ radar.

Những lớp ánh sáng này tầng tầng chuyển động, vây quanh Ellen, giống như một chiếc đèn pin màu hồng, hiển thị trước mặt Ellen trong một hình nón.

"Tôi không thấy tác dụng của câu thần chú này." Daisy nghĩ, lúc này khuôn mặt của Ellen trông hơi buồn cười dưới sự phản chiếu của ánh sáng xanh lục này.

"Theo em." Ellen không giải thích nhiều, tập trung vào việc duy trì câu thần chú bền vững này và lên đường hướng ra cửa.

Làn sóng ánh sáng xanh tiếp tục đi theo chuyển động của Ellen.

Họ tiếp tục đi về phía bắc dọc theo hành lang.

Daisy cảm thấy biểu hiện của Ellen rất nghiêm túc trông rất giống Luân, có một chút sy không thể nào nói ra được. Sau đó, cô đột nhiên chú ý đến, càng gần về phía bắc, làn sóng xanh trước mặt Ellen càng chuyển động nhiều hơn, mức độ cũng tăng dần, biểu cảm của Ellen cũng trở nên phấn khích.

Họ đã đi đến một cửa sổ rộng lớn từ sàn đến trần.

Cửa sổ được bao quanh bởi các cột lớn có những hoa văn thẳng tắp.

Khi Ellen đến gần, sóng ánh sáng hội tụ trên tường và hình dạng của một cánh cửa xuất hiện.

"Một cánh cửa bí mật!" Daisy hét lên phấn khích.

Ellen và Daisy nhìn chằm chằm vào dấu vết của cánh cửa.

"Em hiểu rồi!" Ellen đột nhiên nói.

Daisy quay lại nhìn về phía anh.

"Cánh cửa này sẽ dẫn thẳng xuyên qua bức tường kép, bức tường kép này sẽ xuyên qua một tầng, một tầng nữa và hai tầng nữa." Ellen giải thích nói.

"Ý của em là gì, vẫn còn một lớp không gian ẩn trong bức tường giữa tầng một và tầng hai?" Daisy nghĩ về nó một lát, và hiểu ý của Ellen.

"Thật sự là một thiết kế tinh tế, sử dụng một cánh cửa lớn từ sàn đến trần như một cánh cửa sổ, nếu nhìn từ bên ngoài thì cửa sổ lớn từ sàn nhà đến trần này có tỉ lệ giống như các công trình có kiến trúc cửa sổ thông thường."

Ellen nhìn đánh giá hai bên, "Những cây cột có hoa văn thẳng tắp, hoa văn kéo dài đến trần nhà và cũng kéo dài thêm một chút, những đường cong này sẽ khiến cho mọi người suy nghĩ rằng chiều cao thẳng đứng của toàn bộ tòa nhà lớn hơn nhiều so với chiều cao thực tế."

Ánh mắt của Ellen trượt qua cánh cửa sổ.

"Và cửa sổ bay này, trông giống như một thiết kế ấm cúng, thực sự che khuất tầng lửng dọc của bức tường kép ở phía Bắc. Cánh cửa bí mật mà chúng ta tìm thấy chính là cửa ngõ cho việc này!"

"Tuyệt, Ellen! Bây giờ, chúng ta hãy xem bí mật đằng sau cánh cửa này!" Daisy nói khi cô ta vuốt mái tóc vàng ra sau đầu và cột nó thành một cái đuôi ngựa.

Cô ngăn em trai mình lại và tự tiến về phía trước, vươn tay ra, và mò ngay vị trí của tay nắm cửa phát ra một ánh sáng màu xanh, cố gắng kéo cánh cửa bí ẩn này ra.

Ellen, người được chị gái bảo vệ, cảm thấy ấm áp. Trước một cánh cửa không xác định, một số người có thể do dự. Một số người có thể không quá lo lắng khi mở một cánh cửa bí mật, thậm chí một số người. Có thể cảm thấy hơi sợ hãi.

Daisy có chút sợ hãi khi lần đầu tiên đến vào tối hôm qua, nhưng bây giờ cô đã chọn dẫn đầu để tránh bị tổn thương cho em trai, không phải ai cũng có can đảm như vậy.

"Tôi đã chạm vào nó! Chúng ta hãy đi vào và khám phá nó." Daisy hét lên, đối mặt với điều chưa biết, bất kể nó có sợ hãi hay không, cả hai anh chị em đều có sở thích khám phá bí ẩn.

Cầm tay nắm cửa vô hình lạnh lẽo trong tay, cô cố xoay nó và mở cánh cửa bí mật.

Cánh cửa di chuyển chậm - cánh cửa có vẻ nặng nề, và Daisy dùng sức lực đập mạnh mở ra, bản lề rỉ sét tạo ra một âm thanh chói tai kỳ lạ.

Sau đó, Ellen và Daisy đứng cạnh nhau, nhìn ra xung quanh ngoài cửa và nhìn vào trong.

Ellen đã nghĩ rằng sẽ có một căn phòng bên trong, giống như một phòng lưu trữ bí ẩn, nhưng họ đã không nhìn thấy nó.

Ellen nheo mắt, nhìn chằm chằm vào bóng tối và thấy trước mặt mình là một đường hầm.

Một đường hầm tối đen.