Harry Poter Và Câu Chuyện Học Hạng Nhất

Chương 50: Quyết chiến với quái thú




Translator: Waveliterature Vietnam

Âm thanh này phát ra từ chỗ nào? Đó rõ ràng không phải là một hiện tượng bên trong tầng này, hay là một vụ lở đất đá? Ellen lắng nghe, nhưng bên trong Địa cũng vẫn chỉ là một sự im lặng chết chóc.

Ellen nghĩ về một kịch truyền hình mà anh đã xem trước kia, rồi áp lỗ tai áp vào bức tường để lắng nghe, và dường như anh nghe thấy tiếng người nói chuyện. Ellen phấn khởi, một mình đi lâu trong bóng tối như vậy cuối cùng đã nghe được âm thanh thật sự là quá tốt.

Ellen một lần nữa đặt tai lên tường, không sai! Chính xác là có tiếng thì thầm. Mặc dù âm thanh này rất mơ hồ và bất định thế nhưng Ellen vẫn bắt được âm điệu "lạc đường" trầm buồn và đau thương này.

Ellen dựa theo thính giác tuyệt vời của mình, đi thật nhanh đến tốc độ âm thanh truyền đến. Khoảng cách với chủ sở hữu âm thanh càng ngày càng gần, Ellen càng hăng hái. Bởi vì nah nghe được giọng nói của chính người mà cả nhà đang lo lắng, Albert.

Đợt nhiên, Ellen bị trượt ngã, do anh đã chạy với tốc độ quá nhanh cho nên anh đã bị trượt chân xuống một con dốc đứng rồi đanh trượt xuống càng lúc càng nhanh. QUả thật Ellen đang rơi xuống.

Ellen không tự chủ được nên đã vô tình lăn qua bức tường đá rồi cuộn nhảy, rồi rơi xuống.Cuối cũng Ellen có thể ổn định cơ thể, anh ta cũng đã nhìn thấy Albert, người đang ngồi trên mặt đất vô cùng chán chường. Trông anh vô cùng yếu đuối, và đôi mắt xanh thuần khiết tuyệt đẹp tràn đầy niềm vui khi anh nhìn thấy Ellen, và sau đó là tràn đầy sự lo lắng.

"Ellen, sao em lại ở chỗ này?" Giọng nói đầy lo lắng của Albert khiến Ellen phải di chuyển. Vào lúc này, tình hình của Albert rõ ràng là không tốt, thế nhưng trước tiên là quan tâm đến sự an toàn của anh trai.

"Nói ra rất dài, chuyện của anh là sao? Tại sao anh không xử lý vết thương trên đùi của mình?" Với tư cách là một Ngạo La, Ellen thừa sức biết anh Albert có khả năng chữa trị bằng ma pháp.

"Anh có thể đã bị nguyền rủa, ma thuật hoàn toàn biến mất. Anh đã đi lạc vào trong Địa cung này và vô tình bị té gãy chân. Albert nói ngắn gọn về tình huống của chính mình.

Ellen vội vã lấy ra mô hình tháp mà lúc trước mình có được từ kho lưu trữ. Sau đó, bỏ nó vào tay áo, rồi giả vờ như lấy nó ra từ túi. Khi tòa tháp rơi xuống mặt đất, Ellen đọc ma chú khống chế, để cho tòa tháp có thể chạm vào những bức tường đá, mặc dù về chiều cao nó khá nhỏ hơn một chút nhưng đủ lớn để cho bọn họ bước vào.

Ellen giúp đỡ Albert bước vào bên trong tòa tháp, và rồi cả tòa tháp liền biến mất khỏi hang động.

"Ngọn lửa đang hừng hực." lò sưởi to lớn bên trong lập tức bốc hỏa, nhiệt độ bên trong tòa tháp trở nên ấm áp và thoải mái, Ellen dìu Albert nằm lên trên chiếc ghế sa lon lớn, lấy ra một hộp thuốc lớn trong tháp, giúp Albert băng bó một chút, sau đó nói: "Nếu như anh bị nguyền rủa, anh cũng đừng quá lo lắng, em ở Hogwarts cũng đã gặp chuyện lạ này, cũng đúng lúc chỉ cần có tòa tháp này và quả bóng ma thuật này có thể xóa bỏ hết lời nguyền, miễn là nó không phải là máu của Độc giác thú, thì việc giải trừ lời nguyền trên người anh

Ellen lấy ra quả bóng ma thuật Foles, và cẩn thận sử dụng thần chú. Albert cảm thấy tay chân của anh đang trỗi dậy một sức mạnh quen thuộc, ma lực của anh – đang khôi phục! Mặc dù anh đã hoàn toàn hồi phục ma lực nhưng trông anh vẫn còn rất yếu, nhưng anh vẫn thành thạo xử lý vết thương ở chân của mình. Khi Ellen cầm quả bóng ma thuật và đợi thêm một lúc nữa, Rõ ràng Albert không nhìn ra vấn đề gì.

"Em trai, em đã cứu mạng của anh." Albert không hỏi nhiều về sự tình, cứ tin tưởng Ellen một cách nguyện ý, anh nghĩ Ellen lúc sau sẽ nói với mình toàn bộ sự việc, hơn nữa bây giờ cũng không phải là lúc để nói điều này.

"Ellen, Địa cung dưới mặt đất này vô cùng kỳ lạ, nó cấm sử dụng ảo ảnh di hình. Tuy anh đã khôi phục lại ma lực, nhưng nếu như muốn ra ngoài chúng ta cần phải tự tìm ra một lối thoát." Albert bình tĩnh chỉ ra hiện trạng bây giờ, sự thoải mái chỉ là tạm thời,

Ellen nghe vậy an ủi anh trai của mình. "Không thành vấn đề, Albert, ít nhất em vẫn còn nhớ đường mà em đã đi vào, chính là cái dốc mà em đã bị té xuống và nếu muốn đi lên, chúng ta phải dùng biến hình để có những điểm dừng chân để đi lên.

Tuy em có cây chổi bay, nhưng thật nguy hiểm khi chúng ta phải bay trong một hang động với một địa hình đá lởm chởm này. Vì vậy, chúng ta cần phải tìm cách khác, tìm ra một con đường, đừng lo lắng, trí nhớ của em thuộc dạng tốt nhất. Nếu chúng ta không tìm được thấy nó thì chúng ta hãy thử cách ngu ngốc này như một con đường trở lại."

Hai người dừng lại một lúc và quyết định tìm ra lối thoát. Tất nhiên, đối với Ellen, mục đích thật sự của Ellen chính là tìm kiếm viên ngọc ánh trăng nhiều hơn.

Tiếp tục dọc theo thạch động tiến về phía trước, không gian ngày càng rộng rãi, không khí cũng trở nên ẩm ướt lên các bức tường đá thấm hơi nước thậm chí có rất nhiều rêu dài màu xanh đậm. Càng đi về phía trước chưa được 5 dặm Anh, một vùng nước ngầm rộng lớn xuất hiện trước mặt hai người.

Hai người chưa kịp thảo luận các biện pháp để đối phó, thì trên mặt sông đã nổi lên những cơn sóng khổng lồ. Sự hỗn loạn này đã đưa cảnh giác của Ellen lên đến đỉnh điểm, nguy hiểm đang ở trước mắt cho nên càng phải cẩn thận.

Sóng lớn cuồn cuộn, một con Hải Xà với một cái đầu dài 30 thước Anh giống như một Tử Thần xuất hiện, ngăn cản đường đi của bọn người Ellen. Cơ thể của quái vật giống như một hình trụ khổng lồ, đuôi của nó rất ngắn, tay chân của nó giống như mái chèo, cơ thể thì được bao phủ bởi lớp vỏ cứng, đầu và cổ linh hoạt giống như Cự Mãng, nó đang vươn lên giống như ngọn núi và những con sóng lớn, từ phía xa nó lao rất nhanh vào phía Ellen khiến hai người lui rất nhanh về phía sau. Nó đã nhìn thấy Ellen, Albert hai vị khách không mời mà đến!

"Là Xà Cảnh Long! Ellen, em đi trước đi, anh sẽ đối phó với nó. » Albert hét lên tuyệt vọng, khuôn mặt tái nhợt, nắm chặt cây đũa phép thuật của mình cố gắng tạo cơ hội cho Ellen trốn thoát.

Ellen thấy rất cảm động, thế nhưng anh đã có thủ đoạn để bảo vệ tính mạng của mình. Anh lấy Hải Vương Tinh ra, Ellen cưỡi lên nó. Albert hét lên vui mừng: "Đúng, Ellen, hãy cưỡi lên Hải Vương Tinh mà trốn thoát."

Ellen quay đầu hướng về Albert rồi nở một nụ cười tự tin, đồng thời sử dụng "Hào quang học bá".

Nếu có thể giải quyết xong trong thời gian còn lại thì thất tốt, còn không thì chừa ra một chút thời gian để chạy thoát. Hào quang học bá mặc dù có điểm yếu đáng tiếc này, nhưng vào lúc này anh cảm thấy mỗi lần anh ta sử dụng nó anh đều nghe thấy tiếng la hét giận dữ.

Nó chứng tỏ một điều anh đã đưa ra một quyết định đưa ra một thủ đoạn không cân bằng đến như vậy, căn cứ vào thư viện trong tòa tháp của Ravenclaw có đặt tên – điểm khởi đầu của giá sách, có được loại này có thể giúp cho bản thân có thể nắm vững trình độ năng lực và còn có thể nghe thấy những cảnh báo trong bóng tối và còn bỏ qua những pháp sư đều có có kết cục không tốt.

Sau khi hạ quyết tâm, Ellen dứt khoát bay về phía con quái vật to lớn này, Hào quang học bá một lần nữa phát huy tác dụng, Ellen cảm giác mình đã không dùng hết ma lực tựa như anh có một sức mạnh vô tận.

Anh ta nhanh chóng lượn vòng quanh Xà Cảnh Long, không quan tâm đến cái đầu linh hoạt của con quái thú, vì nó không nhanh bằng Ellen, cả hai điên cuồng mà chém giết, Ellen không biết mệt mỏi mà liên tục bắn ra lời nguyền chết chóc, rất nhiều chú ngữ công kích được Ellen sử dụng lần đầu tiên nhưng dưới sự bao phủ của hào quang học bá, dường như những ma chú mà Ellen thi triển điều rất ổn định, chuẩn, chính xác và rất tinh ranh khi tấn công vào Xà Cảnh Long.

Bọn họ chốc lát lại đến gần bên bờ rồi trong chốc lát lại rời đi, Ellen dường như không thể tách rời Hải Vương Tinh, bay lên bay xuống trên những con sóng khổng lồ. Albert tuy tuyệt vọng, nhưng cũng rất hạ quyết tâm, anh ta tiếp tục liều mạng sử dụng ma chú chết chóc thi triển lên cơ thể của Xà Cảnh Long.

Trong giây lát, Ellen và Xà Cảnh Long đều chìm xuống đến đáy biển, một lát sau, cái đầu khổng lồ của Xà Cảnh Long lại nổi lên mặt nước, Albert tâm như một cái trống nổi không biết an nguy của Ellen như thế nào.