[Harry Potter Đồng Nhân - Salgod] Chuyện Xưa Ngàn Năm Trước

Chương 14: Đứa Trẻ Bị Nguyền Rủa






EDITOR: Yuri
BETA: Kiu
- o0o-
Dù ở Vùng đất bị đánh mất không thể sử dụng phép thuật, nhưng Garr vẫn có ảo giác mình sẽ chết ngay giây tiếp theo.

Y đã quá xem nhẹ hắc phù thủy đến từ ngoại giới.

Nhưng Garr nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc: "Ngài Slytherin, chúng tôi sẽ không can thiệp vào chiến tranh ở ngoại giới." Nếu phân chia lập trường, tộc tinh linh không thể nghi ngờ là hệ ánh sáng, đứng về phe bạch phù thủy.

"......!Tốt nhất là thế." Ariel, không, hiện tại nên xưng là Salazar, Salazar lạnh băng nhìn Garr, không nhiều lời xoay người đi vào nhà bên cạnh.

Ánh mắt Garr ngưng trọng, lầm bầm lầu bầu: "Rõ ràng đã bị áp chế, vậy mà còn có thể có dao động ma lực......!Có chút vượt quá tưởng tượng......"
......!
Đến đêm, Salazar dựa vào thành giường, căn bản không định ngủ.

Lời đồn về Vùng đất bị đánh mất, hắn đã nghe nói qua, nơi tinh linh sinh sống sau khi thoát khỏi chiến trường, những tinh linh này không còn tư cách là địch với thế lực khác nữa, cho nên hắn cũng không lo lắng họ sẽ nhúng tay vào, cũng không lo lắng họ sẽ gây bất lợi với hắn, như lời Garr, họ trung lập.

Salazar quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng, không khí nơi này với hắn mà nói không ổn lắm, nếu không phải tên ngu ngốc kia......!

Salazar nhẹ nhàng thở dài, quét mắt nhìn cánh tay phải, lại bất đắc dĩ lắc đầu.

Đột nhiên, trong trời đêm có thanh âm gì đó truyền tới, Salazar đột nhiên trợn to mắt, ghé vào song cửa nhìn ra ngoài, bên ngoài sương mù mênh mông một mảnh, trông không quá rõ ràng, nhưng tiếng vang đứt quãng kia vẫn không ngừng lại, phảng phất như tiếng nức nở bị ép xuống, lại như chỉ là một loại dao động nào đó, một tồn tại tương phản với nơi này.

Do dự một lát, Salazar xuống giường, đi ra cửa phòng, đứng trong sân, nhắm mắt lại tỉ mỉ cảm nhận.

So với nói Vùng đất bị đánh mất cấm dùng pháp thuật, không bằng nói thời điểm sử dụng pháp thuật sẽ bị không gian này hấp thu, Salazar có thể phân biệt ra được, tức là hắn có thể cảm nhận sự tồn tại của ma lực phù thủy, Salazar cất bước, điều phối ma lực trong cơ thể cảm thụ xung quanh, việc này không quá khó đối với hắn.

Hắn chậm rãi ra khỏi sân, đi tới nơi hắn cảm thấy không khí đang trở nên hỗn loạn, mà thanh âm kỳ quái kia vào lúc này lại biến mất không chút tung tích.

Khi Salazar đứng yên, hắn thấy một cái động.

Chuẩn xác mà nói, nó càng giống một cái nhà giam hơn, lan can pháp thuật ở cửa động chỉ rõ điều này.

Salazar lại đi về trước hai bước, thử vươn tay, không khỏi nhăn mày lại, nơi này phát ra khí tức rất giống cái nơi tối tù mù trước lúc hắn tiến vào đây, hẳn là cùng một sắp xếp.

Cửa vào bị khóa, nghĩa là bên trong đang giam giữ cái gì đó.

"Có cần tôi giúp gì không?" Âm thanh đột ngột vang lên từ phía sau Salazar.

Là tinh linh Garr.

"Bên trong là cái gì?" Vẻ mặt Salazar không thay đổi, giọng điệu lãnh đạm.

Garr nhìn chằm chằm Salazar, đôi mắt của thiếu niên tóc đen đã bắt đầu dần dần chuyển màu, từ đen sang đỏ.

Garr thở dài trong lòng, sau khi phát hiện ma lực của Salazar quá cường đại, y lập tức ý thức được Salazar sẽ cảm ứng được nơi này, bởi vì người bị giam ở chỗ này cũng có ma lực hắc ám cường đại.

Garr giơ tay vẽ một vòng tròn, nó ngưng tụ thành một thủy kính, xuyên qua cảnh trong kính có thể thấy ở chỗ sâu trong bóng đêm có một thân thể nho nhỏ cuộn tròn trong góc, khuôn mặt hơi cúi, không nhìn rõ diện mạo.

"......!Trẻ nhỏ?" Salazar sửng sốt, hắn khăng khăng hỏi đến việc này là bởi vì nơi này làm hắn cực kì không thoải mái, nhưng hắn không nghĩ tới thứ bị giam cầm bên trong sẽ là một đứa trẻ, dường như chỉ mới hai ba tuổi.

Salazar lặng lẽ quan sát, bàn tay dưới áo chùng nắm chặt thành quyền: "Vì sao?"
Trái tim Garr run rẩy, bởi vì câu hỏi đơn giản kia giấu giếm hàn ý lạnh đến tận xương.

.


Đam Mỹ Sắc
"Là bất đắc dĩ." Garr đưa ra đáp án, cân nhắc một hồi lâu rồi mới nói tiếp: "Ngài Slytherin, tuy chúng tôi không thích hắc phù thủy, nhưng cũng sẽ không cố ý nhắm vào ai."
"Lý do." Màu mắt Salazar khôi phục bình thường.

"......!Đứa trẻ này bị vứt bỏ, hoặc là nói mẹ cậu bé ấy muốn dìm chết cậu, nhưng không ngờ rằng đứa trẻ này lại rơi xuống Vùng đất bị đánh mất." Garr thở dài một hơi: "Nơi này không tiếp nhận phù thủy ngoại lai, tôi vốn định đưa cậu bé này ra ngoài, nhưng lại phát hiện trên người cậu bé đang mang một nguyền rủa."
"Người thân cũng nguyền rủa?" Salazar nhíu mày.

"Một Veela và một hắc phù thủy, quan hệ gượng ép, kết quả là một người mẹ căm hận tận xương và một đứa trẻ hỗn huyết không được chào đón." Garr chỉ về phía đứa trẻ cuộn tròn: "Vì thế người phụ nữ kia ác độc nguyền rủa đứa con trai có huyết mạch phù thủy."
Veela là sinh vật pháp thuật hắc ám vô cùng cực đoan, yêu quý huyết thống hơn cả sinh mệnh bản thân.

"Dưới tình huống như vậy, việc đưa đi hay giữ lại cậu bé trở thành một nan đề." Garr giải thích: "Cho nên chỉ có thể tạm thời để như vậy.

Về phần giam giữ, cũng là vì nguyền rủa, tôi không thể để tinh linh nơi này có tiếp xúc với cậu bé."
Salazar xoay người đi đến trước cửa động, đột nhiên vươn tay nắm lấy lan can, âm thanh xèo xèo xèo lập tức vang lên quanh lan can, sau đó máu đỏ chảy xuống dọc theo bàn tay Salazar, nhưng Salazar thậm chí còn không nhíu mày, âm thanh xèo xèo xèo vang lên càng lúc càng lớn, răng rắc loảng xoảng!
Toàn bộ lan can đồng thời bị bẻ gãy, bóng tối trong hang động nháy mắt tiêu tan.

Garr hơi há mồm, sững sờ nhìn một màn này.

Đứa trẻ trong động nghe thấy tiếng vang, mờ mịt ngẩng đầu, hẳn là do đã ở trong bóng tối quá lâu, cặp mắt xám kia qua thật lâu mới tìm được tiêu cự, sau đó đờ đẫn nhìn người bên ngoài.

Salazar thậm chí còn không thèm nhìn bàn tay đang bị thương, hắn trực tiếp tiến vào, đi đến trước mặt đứa trẻ đang cuộn tròn thành một đoàn, đứa trẻ này có mái tóc màu bạch kim vô cùng xinh đẹp.

Khi hắn đến gần, đứa trẻ kia rốt cuộc mới sợ hãi, theo bản năng rụt về phía sau.

Salazar vươn một tay khác không bị thương: "Đi theo ta."
Nghe thấy âm thanh, đứa trẻ ngừng lui về sau, dường như nghe hiểu lời Salazar, nó thật cẩn thận ngẩng đầu, thật cẩn thận nhìn.

Salazar vẫn duy trì tư thế duỗi tay không động đậy.

"Chờ một chút, ngài Slytherin." Garr rốt cuộc cũng hoàn hồn đi vào, vẻ mặt nôn nóng.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy Garr đứa trẻ lập tức run lên một chút.

Salazar quay đầu hung hăng trừng Garr một cái.


Garr cứng đờ.

Salazar lại nhìn đứa trẻ, giọng điệu ôn hòa đi nhiều: "Đi theo ta, rời khỏi nơi này."
Đứa trẻ ngơ ngác nhìn bàn tay đưa tới trước mặt, chậm rãi, vươn bàn tay dơ bẩn chạm nhẹ rồi nhanh chóng dời đi, lại qua thật lâu, mới lần nữa tới gần, chậm rãi, đặt tay nhỏ lên.

Salazar xoay người mang theo đứa trẻ đi ra ngoài.

Đứa trẻ đi đường không ổn lắm, bước đầu tiên suýt té ngã, Salazar kéo dậy một phen, sau đó chờ đứa trẻ xiêu xiêu vẹo vẹo quen dần.

Salazar tỏ ra cực kì kiên nhẫn, hắn duy trì cùng tốc độ với đứa trẻ, tốn mất mấy giờ mới trở lại trong sân lần nữa.

Trong lúc đó, tinh linh Garr vẫn luôn đi theo sau, không rên một tiếng.

Chờ đến khi Salazar bước một chân vào trong nhà, Garr lên tiếng: "Ngài Slytherin, về nguyền rủa kia......"
"Không sao cả." Salazar lạnh lùng trả lời, sau đó ầm một tiếng đóng cửa phòng lại, nhốt tinh linh ở ngoài cửa.

Đứa trẻ vẫn chưa nghe hiểu những từ quá phức tạp, mồ hôi lấm tấm trên đầu tỏ rõ gian khổ đi đường vừa rồi, đối với người bị nhốt trong không gian đen kịt thời gian dài và thiếu vận động mà nói, hiện tại nó đã đi ra dáng ra hình lắm rồi, nó ngẩng đầu nhìn Salazar, ngốc ngốc.

Salazar cũng cúi đầu, sau một lúc lâu mới mang theo đứa trẻ đi đến mép giường, bế đứa trẻ lên: "......!Nghỉ ngơi."
Đứa trẻ quả thật rất mệt, chậm rãi cuộn tròn, nhưng tay nhỏ lại túm chặt áo choàng của Salazar, nó trộm nhìn mắt Salazar, nhắm mắt lại, vài giây sau lại đột nhiên mở mắt tiếp tục nhìn Salazar, lại lần nữa nhắm mắt, sau đó lại mở, lặp đi lặp lại thật nhiều lần, đến cuối cùng ngủ thiếp đi.

Salazar ngồi bên mép giường, nhìn đứa trẻ: "Hỗn huyết......" Hắn lầm bầm lầu bầu.

Hắn nhớ rõ Aisa đã từng nói, hỗn huyết giữa sinh vật hắc ám và phù thủy, đối với phù thủy mà nói là quái vật.

Cho nên đứa trẻ này cũng là quái vật.

Mà lý do Salazar muốn mang đứa trẻ đi lại rất đơn giản, họ là đồng loại.
HẾT CHƯƠNG 14