[Harry Potter Đồng Nhân] – Severus Snape x Harry Potter – Tích Thì

Chương 62: Chua xót




Đây là lần đầu tiên Harry thấy có một người mời người khác đi ngục giam làm khách như thế.

Đúng vậy, cho dù Nurmengard thoạt nhìn giống một tòa lâu đài, nhưng trong mắt mọi người nó vẫn dùng để giam giữ người khác.

Nhưng, địa điểm mà Grindelwald cho cậu trong thư mời lại chính là Nurmengard.

Harry nhìn thư mời trong tay, trong nhất thời không biết nên nói gì.

Nếu Grindelwald đã có biện pháp điều tra ra chính là mình đi tìm ông ta ngày đó thì cũng liền chứng minh ông ta đã sử dụng thế lực của mình rồi. Mà còn xem ra chuyện ông cần làm cũng phát triển không tệ lắm, cho nên ông ta có thể rời đi Nurmengard rồi chứ.

Nhưng không ngờ người này lại vẫn ở tại nơi đó.

Mà còn mời cậu đi nơi đó “làm khách”?

Thật sự điên rồi, cậu còn chưa thấy qua người nào mời người khác đi bàn bạc lại mời đối phương đến ngục giam cả, thế nào đây, nếu mình không đồng ý có phải trực tiếp giam luôn mình ở nơi đó làm bạn cùng ông ta không vậy?

“Làm sao thế?” Nhìn Harry lộ biểu tình khó coi với cái thư mời, Severus ở bên cạnh hỏi.

“Thư mời của một người,” Harry nhẹ nhàng tóm tắt rõ ràng, “Em muốn đi ra ngoài một lúc.”

“Tôi cũng đi cùng em.” Severus nói.

“Nơi đó cũng không phải chỗ ở đẹp đẽ gì.” Harry nhíu nhíu mày.

“Cho nên em càng không thể đi một mình.” Severus nghiêm túc nói.

“Ôi, được rồi.” Harry lầu bầu, “Chỉ mong anh sẽ không chán ghét đi vào ngục giam.”

“Được rồi, đi nhanh đi, đi sớm về sớm.” Một bên Draco không kiên nhẫn phất phất tay.

Harry le lưỡi với Draco rồi kéo Severus ra ngoài – biệt thự này không cho phép độn thổ, bọn họ cần phải ra khỏi cửa mới có thể rời nơi đây.

Harry mới vừa đi không lâu, Draco liền cảm giác túi không gian của mình truyền ra một trận dao động pháp lực.

“Blaise!” Gần như cậu không lịch sự nhảy dựng lên, nhanh chóng lấy ra gương hai mặt của mình, thậm chí cậu còn không thèm tìm chỗ né Lucius cứ thế mở gương hai mặt.

“Có khỏe không, Draco.” Bên trong gương xuất hiện gương mặt Blaise đang cười tươi.

“Ôi, nguyền rủa Merlin, cậu đó, biến mất gần một tháng trời.” Kể từ lần trước Draco không liên lạc được với Blaise bằng gương hai mặt đến nay, ít nhất đã một tháng ròng, thời gian cụ thể cậu cũng không tính rõ rồi.

“Xin lỗi xin lỗi.” Người trong gương hai mặt cười lấy lòng, “Bên này có chút việc, vì đột nhiên xảy ra nên mình và Hermione bọn họ cũng chưa kịp thông báo cho hai người đã ra ngoài rồi. Gia tinh không được chúng mình đồng ý lại không thể lấy ra gương hai mặt từ trong tủ – cậu biết đấy, thỉnh thoảng khi chúng mình chỉnh lý túi không gian cũng sẽ tạm thời đặt gương hai mặt vào trong tủ mà – còn Ron bên kia thì, chỉ cần tham gia một trận đấu lưu động thì cậu ấy sẽ không mang gương hai mặt theo. Mà Neville thì dễ quên nên cậu lại càng không thể trông mong gì được vào cậu ấy rồi.” Blaise giải thích.

“Cậu đó, làm mình và Harry ăn không ngon ngủ không yên tí gì hết.” Draco trợn mắt với Blaise.

“Haha, Dra thân mến của mình, xin lỗi cậu nhiều lắm, lần sau mình sẽ không thế nữa.” Blaise nửa trêu đùa nửa nghiêm túc nói.

“Chúng mình còn tưởng rằng các cậu đã xảy ra chuyện gì kìa, làm mình còn sốt ruột muốn chạy về ý.” Draco tiếp tục kể lể ảnh hưởng mà đối phương biến mất gây ra cho mình, “Hầu như mỗi ngày mình đều ngủ không ngon.”

“Ừ, mình biết mình biết, may mắn dung nhan của cậu không bị hao tổn gì đúng không, nếu bị hao tổn thì sẽ tuyệt giao với mình đúng chứ, trước kia cậu đã uy hiếp mình rất nhiều lần rồi.” Blaise thở dài nói, “Mỗi lần đều dùng một mánh này để đối phó mình, cậu không nghĩ cách khác à?”

“Trước khi mánh này không còn hiệu lực thì mình chưa có ý định đó đâu.” Draco hừ một tiếng.

“Hì, được rồi, mình phải đi xem Hermione đây. Nói cho Harry, Hermione gần đây không khỏe lắm, cho nên có thể không nói chuyện với cậu ấy được. Còn có, mình chuyển lời thay Hermione,” Cậu thanh thanh cổ họng, bắt chước tiếng của Hermione khi nổi giận, “Harry Potter, mình cảnh cáo cậu, nếu cậu lại tự tìm rắc rối làm mình bị thương trong lúc mình không ở đây, mình sẽ để Draco kéo cậu trở về đánh một trận ra trò. Còn cậu đó, Draco, tên ngu ngốc Harry này nhiều lúc rất chậm hiểu, nên cậu cần phải chăm sóc chú ý cậu ấy một chút, bắt cậu ấy rời xa Rừng Cấm, rời xa những đồ vật nguy hiểm.”

Draco rụt cổ lại – Blaise bắt chước cũng không giống lắm, bởi vì cậu ấy không có khí thế của Hermione, nhưng nghe được lời nói như vậy có thể nghĩ lại giọng điệu rống của Hermione cộng với một số biểu tình gần như dữ tợn khi cô nàng tức giận – trong bọn họ thì Hermione là người lớn nhất, những người có quan hệ tốt với và được cô nàng liệt vào danh sách nhớ mong thì thường xuyên trải qua tình huống Hermione giận dữ vì không chăm sóc mình cho tốt.

Trong đó, Harry và Ron là bi thảm nhất.

Mỗi lần, Draco ngồi ở bên cạnh nghe bọn họ bị dạy dỗ, cũng sẽ theo bản năng rụt cổ lại hoặc là run rẩy một chút, khí thế hiện tại của Hermione đã kinh người hơn giáo sư McGonagall rồi ấy.

“Ôi, được, nhất định mình sẽ gửi lời quan tâm của Hermione tới Harry.” Draco nghe lời nói.

“Rồi, Draco, sắp tới chúng mình sẽ bận rộn, nên khả năng không thể thường xuyên liên lạc được, cậu và Harry không cần lo lắng.” Blaise cười nói, “Hưởng thụ ngày nghỉ của các cậu đi nhé.”

“Mình sẽ.” Draco nói xong.

Bọn họ lại nói chuyện đơn giản vài câu rồi cắt liên lạc.

Có lẽ là vì nguyên nhân khác biệt về không gian, nên thật ra thời gian liên lạc bằng gương hai mặt cũng không quá lâu, hơn nữa sau mỗi lần liên lạc bọn họ cũng mẫn cảm nhận thấy pháp lực mình vô tình kết nối với gương hai mặt.

Cho nên bọn họ cũng không chủ động liên lạc khi không có chuyện gì.

Draco buông gương hai mặt, nằm xuống sô pha rồi nhắm hai mắt lại.

Nói chuyện với Blaise, cậu cứ cảm thấy có chỗ nào không ổn, cậu không rõ là cái gì, dù sao trực giác nói cho cậu biết, chuyện không hề đơn giản như Blaise đã nói.

Trong lúc bọn họ gián đoạn liên lạc thì Blaise bên kia xảy ra chuyện gì, Draco tạm thời vẫn không thể biết được. Xem qua thì Blaise cố tình giấu cậu, nhưng nếu Blaise nói ra, liền chứng minh chuyện đó vẫn còn kiểm soát được, Blaise không có chuyện gì.

Bạn tốt không có chuyện gì là quan trọng nhất.

Cho tới nay tảng đá trong lòng rốt cuộc có thể thả xuống, rốt cuộc Draco cũng lộ ra mỏi mệt trên mặt.

Cậu đứng lên, lạnh nhạt chỉ chỉ xuống đất với Lucius ý bảo, chính mình đi lên tầng.

Cuối cùng cũng yên tâm, cậu cảm thấy chính mình cần có một giấc ngủ no nê.

Rốt cuộc cậu có thể an tâm ngủ rồi.

Khi Draco gật đầu với mình Lucius cũng lễ phép gật đầu đáp lại đối phương, nhưng tầm mắt của anh vẫn luôn dừng lại trong tạp chí trên tay, thậm chí còn không nhìn Draco một cái, Draco chỉ đơn giản ý bảo anh rồi rời khỏi.

Cho nên, cậu cũng không phát hiện Lucius khác thường.

Nếu tầm mắt Draco dừng lâu hơn chút nữa trên người Lucius thôi thì sẽ phát hiện tạp chí của Lucius căn bản đã bị lật ngược.

Đương nhiên, Lucius tuyệt đối sẽ không thừa nhận chính mình lại xuất hiện một sai lầm nhỏ nhặt như vậy chỉ vì Draco liên lạc với một người đàn ông xa lạ kia đâu.

Nhưng anh lại không cách nào đè nén được sự chua xót trong lòng mình.

Khi dao động pháp lực gương hai mặt của Draco truyền ra liền lập tức lấy gương hai mặt ra, hành động khẩn trương mà vội vàng ấy biểu hiện cậu lo lắng cho cái người trong gương hai mặt kia. Mà sau khi liên lạc Lucius nhìn một cái về phía gương hai mặt. Bởi vì Draco ngồi ở cạnh mình, cho nên Lucius cũng không thấy rõ người ở bên trong, nhưng anh thấy người đàn ông trong gương hai mặt cười rất rạng rỡ.

Dường như nụ cười của anh ta cũng thu hút Draco, mấy ngày liên tiếp Draco mặt ủ mày ê thậm chí cũng không biết khóe miệng mình thản nhiên xuất hiện độ cung, đây là một Draco mà anh ít khi nhìn thấy. Bình thường khi Draco ở cạnh Harry, cũng giống như kiểu không cãi nhau thì không chịu nổi, hai người bọn họ ở cạnh nhau giống như con nhím, bắn gai nhím về phía nhau rồi lại dùng bàn chân không có gai an ủi đối phương.

Mà tình huống Draco ở chung với người kia lại khác biệt.

Đây là Draco hiền lành mà ít khi anh nhìn thấy, xuyên thấu qua lớp mỏng lịch sự tao nhã và cao quý, anh thấy được kia trong nụ cười thản nhiên lại có lo lắng và thân thiết khi đối phương biến mất đã lâu. Đây là Draco mà anh rất ít gặp qua, nhưng cũng là Draco mà không hiểu sao lại thu hút anh.

Hơn nữa bọn họ nói chuyện nghe thoải mái mà ấm áp, đây là tình huống hiếm có trong Slytherin.

Nói như vậy, vì khi nhóm Slytherin giao lưu cũng là quanh co lòng vòng, dùng đối thoại mờ mịt nhất để biểu đạt cái ý đơn giản nhất.

Mà cách nói giữa Draco và đối phương nghe cũng không phải như thế.

Anh có thể cảm nhận được đối phương là một Slytherin chứ không phải một Gryffindor.

Có thể sử dụng giọng điệu nói chuyện hiền hòa như vậy, trong Slytherin chỉ có quan hệ cực kỳ thân thiết là bạn tốt.

Hay không phải bạn tốt?

Hoặc là người mình nhớ mong…

Đây cũng không phải là không có khả năng, dù sao Harry thích đàn ông, nếu trước khi vào thế giới này bạn tốt của cậu ta cũng có thể có một người bạn là nam thì cũng không phải chuyện lạ gì…

Chẳng lẽ, thật sự như anh nghĩ sao?

Lucius suy nghĩ miên man, chỉ cảm thấy sự chua xót trong lòng càng lúc càng lớn, nhưng anh lại không muốn nghĩ xem, vì sao phần chua xót này lại ở trong lòng mình, quanh quẩn mãi không đi.

Vậy Draco, đã có sở hữu của mình rồi…

Lucius chậm rãi nhắm hai mắt lại, ép mình không được suy nghĩ chuyện về Draco nữa.

Anh có dự cảm, cứ mặc kệ tâm tư của mình quanh quẩn trên hành động của đối phương, thì sớm hay muộn sẽ có một ngày, mình không thể nào quay đầu lại được nữa…

Nurmengard.

Severus cau mày chịu đựng sự khó chịu do độn thổ, rồi mới theo Harry nhìn về phía nhà ngục tương đương với lâu đài kia.

Harry cũng đứng ở cửa đánh giá vẻ ngoài của Nurmengard.

Những cây dây leo cỏ dại đã không còn nữa, cánh cửa “lâu đài” vốn rỉ sắt đã thay mới toàn bộ, dưới vách tường gieo trồng một vòng thực vật, thoạt nhìn phải là hoa, chỉ là lúc này vẫn còn chưa tới mùa hoa nở cho nên nơi này chỉ có lá hoa xanh biếc. Từ cửa sắt nhìn vào trong, con đường mòn vốn mọc đầy cỏ dại đã trải đầy đá cuội, bên cạnh dường như đã xử lý, mặt cỏ ngay ngắn hẳn, Từ bên phải cậu còn mơ mơ hồ hồ thấy được một giàn hoa gì đó. Cuối đường là một kiến trúc cao lớn, nơi đó, vách tường vốn loang lổ giờ lại rực rỡ hẳn lên.

Rốt cuộc Harry cũng hiểu được vì sao Grindelwald lại chỉ địa điểm ở đây.

Sau khi Grindelwald cố ý quật khởi, nơi này đã không còn là một nhà ngục nữa, mà là một tòa biệt thự, là nơi ông ta cư trú.