[Harry Potter Đồng Nhân] Thầy Tốt Bạn Hiền

Quyển 3 - Chương 126: Sư tử sắp thức tỉnh




Harry không rõ về tình huống nước Pháp, không có nghĩa là Tom không biết.

Thế chiến thứ II không chỉ ảnh hưởng tới Muggle mà nó còn tác động tới cả phù thủy. Vì là chiến trường chính, nước Pháp bị thiệt hại nghiêm trọng, mà ngay cả phù thủy cũng bị tổn thất.

Bên nước Pháp, các thế lực lớn của phù thủy bị Bộ Pháp thuật mượn cơ hội chiến tranh cắt giảm bớt. Mà thế lực phù thủy hắc ám nước Pháp nhân cơ hội quật khởi, khiến cân bằng gia tộc máu trong bị phá vỡ, dẫn tới bầu không khí giữa các gia tộc lớn hiện giờ đều căng thẳng, Bộ Pháp thuật tọa sơn quan hổ đấu, họ sẽ không can thiệp vào chuyện giữa các gia tộc, vì dù kết quả thế nào thì người có lợi chính là Bộ Pháp thuật. Cắt giảm thế lực gia tộc máu trong, là việc mà họ vẫn muốn làm, mà giờ chính bên kia đang trở mặt thành thù, đương nhiên Bộ Pháp thuật phải mừng rỡ nhìn rồi.

Chẳng qua cũng bởi vậy, giờ chiến tranh đã tới giai đoạn gay cấn, bên nước Pháp bắt đầu chú ý tới nước Anh. World Cup vừa lúc là một cơ hội, Tom đoán họ sẽ tìm một người nước Anh để ra tay rồi giá họa cho đối thủ, ở một sự kiện quốc tế thế này, nếu kẻ ra tay với người nước Anh mang dòng máu nước Pháp, vậy bộ trưởng Bộ Pháp thuật nước Anh sẽ không từ bỏ.

Việc này không phải chưa từng xảy ra, trước kia bên nước Đức cũng có chuyện tương tự, nhưng dù giá họa cho người khác thì Grindelwald vẫn không thất bại, mà tương kế tựu kế khiến gia tộc kia không thể nào vực dậy được.

Nhưng những thứ đó chẳng liên quan tới Tom, y đã tự ra lệnh ép Tử thần Thực tử chú ý hành vi của mình, mà còn phải chú ý tình huống bên nước Pháp, một số gia tộc hợp tác với Tom cũng nhận được đề nghị “có lòng” từ Tom.

Một số gia tộc khá mạnh, như Malfoy chỉ có cảnh giác với tình huống bên nước Pháp, nhưng dù những người đó nếu thật sự muốn gây rắc rối cho người nước Anh thì chắc sẽ không dám ra tay với gia tộc Malfoy. Dù sao đều là phù thủy hắc ám, họ biết rõ tình huống bên nước Anh, có lẽ Bộ Pháp thuật sẽ nể mặt mà xử lý người bên ngoài qua loa, nhưng gia tộc máu trong nước Anh sẽ âm thầm điều tra ra chân tướng. Họ cũng không muốn sóng này vừa lặng sóng kia lại dâng lên.

Tom còn đang chú ý tới Harry.

Harry cảm thấy cực kỳ hứng thú với phong cảnh xung quanh, dù giờ là mùa hè, thời tiết cực kỳ nóng bức, nhưng cũng không ngăn được Harry.

“Vui vậy sao?” Tom đi cạnh Harry, nhìn Harry thỏa mãn nhẹ nhàng kéo anh vào ngực mình, giúp anh lau mồ hôi trên trán.

“Đây chắc là lần đầu tiên tôi tự do xem phong cảnh quốc gia này từ khi lớn lên.” Harry nói, “Thật sự rất đẹp.” Anh cười lớn.

Không phải anh đang khoa trương, mà khi còn bé anh đã ở nhà dì dượng, cũng không có cơ hội tới London, sau đó dù anh tới Hogwarts nhưng phạm vi hoạt động cũng chỉ có trường học hoặc là làng Hogsmeade, vào nghỉ hè chủ yếu đi tới nhà dì hoặc trang trại Hang Sóc. Sau nữa, chiến tranh bắt đầu, tất cả mọi người đều bận rộn. Dù thời gian kia anh đi rất nhiều nơi, nhưng ai sẽ có tâm trạng thanh thản mà nhìn ngắm chứ? Về sau, vì Trường Sinh Linh Giá trên trán mà bị Hermione cấm túc, rồi đi vào thế giới này. Rất nhiều chuyện cùng ập tới, đến tận giờ anh mới có thể có tâm trạng đi tham quan bốn phía. Tâm trạng khác, phong cảnh xung quanh cũng khác.

Tuy Tom luôn thường xuyên nhắc tình huống bên nước Pháp cho anh, nhưng anh biết không liên quan tới mình, anh không cần quan tâm, dù sao đối phương cũng chỉ ra tay với gia tộc máu trong. Vì thế dạo này tâm trạng Harry rất tốt.

“Nếu anh thích, về sau chúng ta có thể đi tới các nước khác.” Tom ghé vào tai anh nói.

“Nếu cậu không bận.” Harry nháy mắt mấy cái, thông cảm nói.

“Anh luôn có thể sai khiến tôi mà, cưng.” Tom nghiêng đầu hôn má anh, Harry tức giận nhìn y một cái, nhưng không đẩy ra.

Hai ngày sau, World Cup bắt đầu.

Harry mê muội nhìn trận đấu kịch liệt trên sân. Vì chổi bay hạn chế khiến Harry không thể nhìn thấy một số động tác anh hay làm ở thế giới kia, nhưng một cầu thủ Quidditch giỏi không thể nào giảm tiêu chuẩn của mình chỉ vì chổi bay. Có thể sử dụng chổi trung bình thắng một trận đấu mới là xuất sắc.

Vì thế, Harry nghiêm túc theo dõi. Anh thấy trận đấu không hề kém so với những gì anh nhìn bên thế giới mình. Thậm chí vì hiểu biết về chổi, anh cho rằng trận đấu nơi này còn phấn khích hơn.

So với Harry đang mê mẩn, Tom ở bên cạnh thì có vẻ không yên lòng. Y không có cảm tình gì với môn thể thao thô lỗ đó, lúc ở trường, chẳng qua vì Quidditch có thể thêm điểm cho nhà nên y mới chú ý. Mà lúc này, dù nước Anh thắng nhưng nhận được lợi ích là Bộ Pháp thuật chứ không phải y, đương nhiên y sẽ không hứng thú.

Winter là bạn mà Harry mời tới, ông ta im lặng ngồi sau Harry và Tom. Vì đội mũ trùm nên ai cũng không biết có phải ông ta đang nhìn trận đấu hay không. Bởi tính cách lạnh lùng của ông ta, nên Harry không nghĩ ông sẽ hứng thú về Quidditch, Harry cũng không nhớ là ông ta có hứng thú, lúc ấy khi mời Winter anh không nghĩ là sẽ thành công.

Trong ba người, chắc chỉ có Harry mê mẩn theo dõi nhất.

Trận đấu này diễn ra trong vòng chín ngày. Trong lúc đó người chơi không ngừng thay phiên nhau thậm chí vì thể lực cực hạn, họ không thể không tạm thời dừng để mọi người đi nghỉ ngơi, dù có người chơi không ngừng thay phiên thì một đội có thể có bao nhiêu người dự bị chứ? Đội quốc gia không phải muốn vào là có thể vào được.

Ngày thứ tư và ngày thứ bảy được nghỉ ngơi, không chỉ là đội viên chính thức, mà đội viên dự bị cũng nhận được đãi ngộ như vậy, dù sao khi đội viên chính thức rời sân thì đội viên dự bị rất có thể sẽ trở thành mấu chốt giành chiến thắng. Sự thật chứng minh họ không sai.

Vào buổi tối ngày thứ chín, Tầm thủ dự bị đội quốc gia nước Anh bắt được Snitch chỉ cách bàn trọng tài chưa tới năm thước Anh – trước đó, gần như tất cả mọi người cho rằng anh ta sẽ đâm vào dãy bàn nhưng kết quả lại khiến người ta rung động.

“Thật sự là rất phấn khích.” Harry khen ngợi.

“Anh nên đi nghỉ ngơi.” Tom đứng cạnh Harry nói.

Harry cái người liều mạng này, thật sự trận đấu diễn ra bao lâu thì anh ấy xem bấy lâu, ngoài lúc các đội viên nghỉ ngơi thì Harry cũng chỉ nghỉ ngơi một lúc, dù Tom khuyên thế nào cũng không có tác dụng.

“Rồi rồi rồi,” Harry cười đứng lên, “Nhưng tôi cảm thấy trước đó tôi cần ăn chút gì đã, Winter ông có muốn đi cùng không?” Anh nghiêng đầu nhìn Winter.

Winter lắc đầu với anh, trực tiếp độn thổ.

Harry nhún nhún vai, tuy rõ ràng Winter đối xử với anh khác người khác, nhưng bản chất thì vẫn lạnh lùng.

Gần đây Harry không thể ăn đồ ăn ngon, vất vả lắm mới khiến dạ dày ổn hơn giờ nó lại kháng nghị, Tom không biết chuyện này, nhưng y vẫn ép Harry ăn chút gì đó mới để anh tiếp tục nhìn trận đấu, nếu không dù mình không đánh được Harry thì cũng có rất nhiều cách để Harry không yên lòng theo dõi.

Chẳng qua xem một trận đấu diễn ra chín ngày cũng khiến người ta không chịu nổi, Harry định ăn một chút gì đó rồi đi ngủ.

Cũng vào lúc đó, Tom nhận được một bức thư.

“Có việc?” Nhìn Tom hơi nhăn mày, Harry hiểu, “Có việc thì đi xử lý trước đi, tôi đi ngủ trước.”

“Tôi đưa anh về đã.” Tom nhìn quầng thâm nhạt dưới mắt Harry, nói.

“Tôi cũng không phải trẻ con.” Harry đẩy Tom, “Có việc thì đi xử lý, tôi ăn một ít rồi đi ngủ, không đến tối thì không được làm phiền đâu đấy.”

Tom bị anh đẩy, chỉ có thể gật đầu.

“Tôi để người dọn ít đồ ăn cho chúng ta, chờ anh ngủ rồi chúng ta đi Italy nhé?” Thừa dịp lúc này y không có chuyện gì, cùng Harry đi ra ngoài chắc không tồi đâu.

“Tôi thích ý kiến này.” Con ngươi Harry sáng lên, hôn lên mặt Tom một cái, “Hẹn gặp lại.”

Tom đứng tại chỗ, khóe miệng giơ lên, cho đến khi bóng Harry đi xa mới che đi cảm xúc, xoay người rời khỏi.

Mà sau khi Harry trở lại lều đã có người chuẩn bị đồ ăn.

Nhìn đĩa trên bàn, Harry hơi ngạc nhiên, “Hôm nay không có nước bí đỏ sao?”

Sở thích uống nước bí đỏ trên bàn cơm của anh không còn là bí mật, khi Tom bảo người mang tới cơm trưa và cơm tối đều sẽ chuẩn bị cho anh một cốc nước bí đỏ, mà sáng là một ly sữa, giờ lại là một ly nước trái cây, thật sự hơi ngạc nhiên.

Đối phương giật mình một chút, chỉ là cúi đầu không nói gì.

“Không sao, tôi chỉ hỏi chút thôi,” Người cạnh Tom cũng không đi theo anh, chắc chỉ là vì Tom phân phó nên mới không gây rắc rối, nhưng bình thường sẽ không nói chuyện, Harry không để ý,  anh cũng không quen người khác cung kính với mình.

“Anh đi xuống trước đi.” Anh ăn cơm không cần người khác hầu hạ, hơn nữa Tử thần Thực tử này cũng không muốn hầu hạ anh. Có lẽ họ chờ Tom chán anh, lúc đó sẽ cười nhạo anh?

Harry bật cười bưng cốc lên, chợt dừng lại khi tiếp xúc với chất lỏng đó.

Một nỗi tức giận bùng lên, Harry ném mạnh chiếc cốc xuống đất. Anh nhìn chất lỏng trên mặt đất, đôi mắt xanh biếc bị lửa giận chiếm đầy.

Cho tới giờ Harry chỉ hiền hòa, nhưng hiền hòa không có nghĩa là anh yếu đuối.

Anh hoàn toàn xứng đáng là sư tử Gryffindor, dù có hiền thì cũng là sư tử!

Anh tức giận nhìn chất lỏng và cái cốc nhưng không làm gì.

Mà lúc này, kẻ bị Harry bảo đi ra ngoài lại quay trở về…