[Harry Potter Đồng Nhân] Thầy Tốt Bạn Hiền

Quyển 3 - Chương 131: Cái gọi là khí thế




Đây không phải là lần đầu tiên Tom nhìn thấy Hermione, nhưng lại là lần đầu tiên cảm nhận được phong cách làm việc của Hermione.

Nữ phù thủy này làm việc lưu loát mà còn nói một không hai, khí chất độc đáo của bản thân cô khiến lời nói của cô có tính uy nghiêm cực lớn. Tom tự nhận bản thân đủ lạnh lùng, làm việc dứt khoát độc ác mới khiến thuộc hạ không vi phạm lệnh mình. Nhưng nữ phù thủy này lại không hề sử dụng biện pháp đó.

Đối với Hermione Granger, việc cô muốn làm, dù bạn có nguyền rủa cô cũng không có tác dụng.

Trong một giờ, gần như toàn bộ phòng người ngã ngựa đổ.

“Mình thật sự không thể tưởng tượng được,” Cô tức giận nhìn hai người, “Hôn mê bốn năm, sức khỏe suy yếu, cậu còn đi du lịch.” Với Hermione, cô luôn kiên trì rằng tới khi sức khỏe Harry ổn định thì Harry mới có thể đi đường dài, dù tên nhóc ấy có cô đơn thế nào đi nữa.

Harry lùi lùi lại, còn chưa kịp biểu đạt niềm vui sướng vì gặp lại đã bị sự tức giận của Hermione làm dập tắt. Với Hermione, không có gì quan trọng hơn sức khỏe của Harry.

Ron và Draco ngồi một bên, không nói lời nào. Có lẽ là vì quen đối nghịch với Harry, với tình trạng thê thảm khi Harry bị “dạy dỗ” vào lúc này, Draco nhếch miệng cười trên nỗi đau của người khác – chỉ cần không phải vấn đề quá lớn, Draco và Harry đều trêu chọc nhau.

Có lẽ Tom muốn nói gì, nhưng dưới con mắt phẫn nộ của Hermione, lại không nói ra được câu nào. Có lẽ y muốn giải vây cho Harry, dù sao cũng là y đưa Harry đi, so với Hermione cẩn thận thì Tom lại đau lòng. Nhưng Hermione chỉ trích, y không thể nói gì. Hermione chỉ lo lắng cho Harry. Vì thế, y cũng bị giận chó đánh mèo.

“Còn cậu nữa,” Với Hermione, cô mặc kệ người trước mắt là Chúa tể Hắc ám hay là Tom Riddle, giờ phút này, cậu ta chính là đầu sỏ dung túng cho Harry, “Cậu không phải là học trò mới tốt nghiệp, cậu đã trưởng thành, cậu đã biết suy nghĩ, sao có thể đồng ý với Harry đi chung quanh chứ?”

Tom không nói gì. Y nên may mắn vì mình không nói gì, lực sát thương của Hermione không thua bà Pomfrey, nhất là ở Bộ Pháp thuật đã nhiều năm, đối với người mình quan tâm, tuy thái độ hơi mạnh mẽ nhưng cô cũng chỉ muốn tốt cho họ. Chỉ cần là người thân với cô thì sẽ biết tính cách này.

Tom chỉ tiếp xúc với Hermione một lần, có thể đoán được tính tình của Hermione thì coi như y may mắn. Vì thế dù là cõi lòng Chúa tể Hắc ám đen tối khiến y luôn cho rằng mình không phải là người được Merlin ưu ái, nhưng trên thực tế rất nhiều lúc Merlin đều ưu ái y.

“A, quả thật tôi không thể tin rằng hai người sống như vậy.” Hermione vỗ trán mình, “Cậu,” cô chỉ vào Tom, “Đi liệt kê danh sách độc dược và đồ ăn của Harry gần đây để tôi kiểm tra.” Cô hơi nheo mắt lại, cả người trở nên cực kỳ mạnh mẽ, “Tôi không cho phép cơ thể Harry có di chứng nào.” Trên thực tế cô còn lo lắng một việc. Có liên quan tới Trường Sinh Linh Giá trên trán Harry.

Lúc Ron trở về đã từng đề cập một lần, về chuyện Trường Sinh Linh Giá trên trán Harry đã từng hồi phục làm Hermione vô cùng lo lắng. Nhưng cô không biết Harry có nói chuyện này với Tom chưa, vì thế cô quyết định tạm thời không đề cập tới, cho đến khi một mình đối diện với Harry thì mới hỏi lại. Cũng vì trên người Harry còn một nhân tố không ổn định như vậy nên Hermione phải chắc chắn Harry thật sự không có việc gì mới bỏ qua.

Harry đỡ trán, anh luôn cảm thấy khi Tom đưa ra danh sách thì toàn bộ căn nhà sẽ chìm vào mưa gió máu tanh. Hermione luôn lo lắng cho cơ thể anh, không chỉ vì Harry đã từng bị thương trong chiến tranh, mà cũng vì trong đầu Harry có một thứ như quả bom hẹn giờ, luôn có thể khiến Harry gặp sự cố.

Có Hermione giám thị, anh không thể ám chỉ Tom thêm mắm thêm muối vào danh sách, hy vọng Tom thông minh, nếu không đến lúc đó Hermione thật sự nổi giận cũng không phải là đùa đâu.

“Mình đã chuẩn bị phòng cho mọi người.” Bị Hermione dạy dỗ, đầu Harry hơi mông lung. Anh không nên nói về chuyện đi du lịch trước đó, “Nhưng lát nữa các cậu cần đi ra ngoài mua chút quần áo gì đó, mà Draco này, tóc cậu rất được.” Harry nhìn tóc Draco, đặc thù di truyền của gia tộc Malfoy rất mạnh, như gia tộc Potter vĩnh viễn luôn có mái tóc rối bù thì màu tóc bạch kim của gia đình Malfoy luôn nổi bật ở bất cứ đâu, “Hermione, mình nghĩ cậu đã giúp Draco thay đổi màu tóc.”

Hermione gật đầu. Họ đến đây chỉ để tham gia hôn lễ của Harry, cũng không muốn có quá nhiều khúc mắc với thế giới này, nếu tóc Draco tạo ra hiệu ứng bùng nổ, tạo sự phức tạp cho gia tộc Malfoy ở thế giới này thì chính là lỗi của họ. Vì thế không bao lâu, khi Draco đến tóc đã biến thành màu đen. Nhưng anh kiên trì không thay đổi màu mắt. Harry nghĩ nghĩ, cũng không bắt buộc nữa.

Vẻ ngoài của Draco dung hợp cả cha và mẹ, giống Narcissa hơn chút, mà vẻ ngoài của Abraxas nghe nói lại khá giống cha mình, tuy vẻ ngoài Lucius Malfoy kế thừa Abraxas nhiều hơn, nhưng dù sao cũng cách cả một đời, lại là hai thời không khác biệt, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không có ai cảm thấy Draco và Abraxas có quan hệ gì đâu – ít nhất Harry không đoán ra.

Còn thân phận của họ… Grindelwald có thể hoàn thiện thân phận giúp Harry, vậy nhờ ông ấy giúp thêm một chuyện nữa cũng không có vấn đề gì. Không sắp xếp được bên Beauxbatons, chẳng lẽ còn không sắp được bên Durmstrang sao?

Lập tức, Harry gửi thư cho Grindelwald, nói cho ông biết rằng vài học sinh Durmstrang tốt nghiệp nhiều năm trước muốn tới tham gia hôn lễ của mình, còn mong ông hỗ trợ.

Grindelwald nhận thư Harry, không biết làm thế nào mà cười cười. Cũng vậy cả thôi, chỉ là sắp xếp một thân phận, ông vẫn có thể làm được.

Khi Tom đưa danh sách cho Hermione thì tuy không nói nhưng là bạn thân của Hermione nhiều năm, Harry vẫn nhận ra cô hài lòng. Anh biết chắc Tom đã bỏ thêm ít gì đó vào trong danh sách, nhưng dù thế nào thì có thể khiến Hermione hài lòng là tốt rồi. Nữ vương đại nhân nổi giận rất đáng sợ đó.

Cùng ngày, Harry dẫn vài người bạn thân tới Hẻm Xéo. Họ cần mua một ít đồ dùng sinh hoạt.

Vì chỉ ở tạm thời, bên Hermione không mua nhiều lắm, những thứ nên có thì bên Harry đều có, họ chỉ cần một ít quần áo để thay đổi là được. Nhưng không ngờ, mọi chuyện rất trùng hợp, họ lại gặp Moody trong Hẻm Xéo. Mà lúc họ gặp nhau, Ron còn đang nói chuyện với Hermione.

Một lần nữa tới đây khiến Ron sáng sủa hơn nhiều, ít nhất ngay cả Hermione cũng thấy anh thay đổi. Harry nhớ lúc ấy mình nói với Ron, tuy Ron không phản ứng lớn nhưng đúng là có thay đổi.

Gặp Moody hoàn toàn là bất ngờ, những người khác không biết, vì lúc này Moody quá khác so với trí nhớ của họ. Nhưng chỉ liếc mắt một cái Harry đã nhận ra.

“Harry, làm sao vậy?” Hermione nhìn Harry không động đậy, nghi hoặc hỏi.

Từ đầu tới cuối Draco đứng ở bên cạnh không nói gì. Niên đại này so với niên đại của họ, dù là ở mặt vật chất hay là sinh hoạt đều quá khác nhau, Draco quan sát cực kỳ cẩn thận, dù họ chỉ tới tham gia hôn lễ của Harry, nhưng dựa theo tính cách kiêu ngạo của Draco, chắc anh sẽ không cho phép mình không hiểu gì về thế giới này.

Harry nâng nâng cằm, ý bảo họ nhìn về phía trước.

Đó là một người đàn ông rất đẹp trai, cậu ta cũng lạnh lùng nhưng khác với Tom, có vẻ dễ gần hơn một chút. Nhưng cũng chỉ một chút mà thôi.

Khi Ron thấy cậu thì dừng chân lại, khóe miệng đang cười cũng cứng đơ.

Hermione nheo mắt. Trực giác Gryffindor rất chuẩn, mà Hermione tin vào trực giác của mình. Người này và Ron chắc chắn có chuyện gì đó.

“Ưm…” Harry nuốt một ngụm nước bọt, Moody có vẻ mặt không tốt lắm, hình như rất nguy hiểm, nhưng với Harry, vẻ mặt Hermione bên cạnh càng nguy hiểm hơn. Sư tử tức giận rất đáng sợ, nhưng trước mặt sư tử cái, tất cả mọi người đều phải nhường đường.

“Có lẽ chúng ta có thể tìm một chỗ, ngồi xuống rồi từ từ nói chuyện.” Lúc này Harry nào có khí chất diễu võ giương oai như ở trước mặt Izanas, Moody rất nguy hiểm, mà Hermione càng không kém.

“Có lẽ các cậu bằng lòng giải thích với mình,” Hermione khoanh tay trước ngực, “Hai tên không an phận các cậu, rốt cuộc đã gây rắc rối gì?” Lúc này Hermione còn không biết người trước mắt là ai. Dù sao năm đó họ gặp Moody đã trải qua chiến tranh, có nhiều vết thương và đã về hưu, mà người trước mắt, sau khi có quá khứ khác hẳn thì khi Harry ở cạnh cậu ta sẽ không nhớ tới Moody chết vào cuộc chiến lần hai nữa.

Ron còn chưa nói gì, Moody đã đi về phía anh. Anh không tự chủ được lùi sau một bước, vì phản ứng quá mạnh, Hermione hơi cảnh giác nắm đũa phép của mình. Nhưng Harry ngăn cô lại, lắc đầu. Cô ngạc nhiên, nhưng không nói gì.

Moody đi tới trước mặt Ron, nhìn nhìn Hermione, Hermione thấy rõ sự tức giận trong mắt của cậu ta.

Tức giận? Đây là lần đầu tiên họ gặp nhau đúng không?

Sau đó không đợi Hermione nghĩ nhiều, Moody đã nắm tay Ron rồi kéo anh đi.

“Này…”

“Hermione.” Harry kéo cô, “Chúng ta về nhà rồi nói.” Anh nhìn Ron có hơi xấu hổ nhưng vẫn theo kịp bước chân Moody, vỗ nhẹ bả vai Hermione.

Mà Draco ở một bên, không nói gì.