Harry Potter: The Girl Who Lived

Chương 13: Bản đồ Đạo tặc




Trường Hogwarts là một trường học có lịch sử lâu đời được xây dựng bởi bốn vị phù thủy vĩ đại, tên của bốn người được đặt cho bốn nhà của trường Hogwarts.

Đây là một tòa lâu đài rộng lớn với những cầu thang được ếm ma thuật luôn luôn thay đổi và rất nhiều căn phòng bị bỏ trống. Nếu như ai không quen đường ở đây thì chắc chắn sẽ bị lạc!

Laura bước ra khỏi thư viện trường, cô cảm thấy hoang mang vì không biết nên đi lối nào để tìm giáo sư Snape. Laura quan sát xung quanh, mong rằng sẽ tìm thấy một giáo sư hoặc ai đó đủ hiểu biết để đưa cô nàng đến chỗ Severus.

Tất nhiên là cô phải cảnh giác với gã yêu tinh Peeves mặc dù Laura chẳng biết lão trông như thế nào, cô sẽ không ngốc nghe theo lời gã, bởi nếu theo lời của Peeves thì 100% bị dẫn đến hai cánh cửa khoá chặt và một cầu thang giả.

Lúc này Laura cô đã hiểu được tầm quang trọng vô cùng to lớn của tấm Bản đồ Đạo tặc của cha mình được nêu trong nguyên tác, cô thực sự rất muốn cầm trong tay tấm bản đồ đấy để mà có thể ngông nghênh đi khắp nơi như em trai mình.

Chắc có thể nói rằng may mắn cho Laura đã nhìn thấy một con ma đẫm máu đeo những sợi dây xích, lạnh lẽo đi qua.

“A! Khoan đã!” Cô vội gọi con ma đó lại.

Hắn quay khuôn mặt dính máu lại nhìn Laura, tiếng xích trên tay con ma kêu “leng keng” một cách rùng rợn.

Laura cố nén nỗi sợ hãi, cô nhìn thẳng vào con ma, vội vã hỏi: “Ngài có thể đưa tôi đến chỗ giáo sư Snape chứ? Người chủ nhiệm nhà Slytherin ấy!”

“Giáo sư Snape đang ở phòng sinh hoạt nhà Slytherin.”- Con ma vừa nói vừa tiếp tục bay - “Ta cũng đang định đến đó.”

Con ma dẫn Laura đi tới căn hầm ở dưới hồ Hogwarts, rồi nói mật khẩu: “Thuần huyết”

Vốn dĩ là một con ma thì không cần nói mật khẩu nhưng vì ông ta mang theo cả cô nữa nên ông ta không thể trực tiếp bay xuyên qua bức tường.

Cánh cửa đá ẩn trong bức tường mở ra. Con ma bước thẳng vào trong, còn Laura thì bước theo ông.

Phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin là một căn phòng dài, thấp, nằm ngầm dưới đất, tường đá nhô, trần cũng lát đá, treo từng chuỗi đèn tròn tỏa ánh sáng xanh lợt lạt. Một ngọn lửa đang reo tí tách trong một cái lò sưởi được chạm trổ công phu, hắt bóng giáo sư Snape đang ngồi trên chiếc ghế tựa lưng đọc sách.

“Về rồi à?” Giáo sư Snape dời mắt khỏi trang sách, ngẩng đầu lên nhìn Laura hỏi.

“Vâng, tại con chẳng tìm được lối về, may mà có ngài...à...ngài”

“Nam tước đẫm máu.” Con ma tiếp lời.

Ngày đầu tiên của Laura tại trường Hogwarts kết thúc ngay sau đó, khi cô nàng được giáo sư Snape đưa về nhà.

Lần thứ hai cô nàng đến Hogwarts bắt đầu ngay vào buổi sáng hôm sau. Lần này, giáo sư Snape không dùng bột Floo đưa hai người đến văn phòng hiệu trưởng của cụ Dumbledore nữa mà tới văn phòng của giáo sư Snape.

“Giáo sư Snape, ngài có biết phòng của giám thị Filch đi lối nào không ạ”

“ Đi thẳng rồi rẽ trái, phòng của ông Filch là phòng thứ ba từ trái sang phải.” Snape đáp lời.

Ông không hề thắc mắc về câu hỏi kì lạ của Laura, vẫn như bình thường đi tới lớp học Độc dược.

Với khuôn mặt giống người mẹ quá cố - Lily Evans này và cả thân hình sáu tuổi của mình, Laura sẽ không ngốc mà cứ thế đi tới văn phòng của Filch để trở thành giống như bóng đèn 1000V giữa đêm tối mà thu hút mấy học sinh trong trường và các giáo sư. Đặc biệt là khi cô nàng đang định đi làm chuyện xấu!

Từ sau khi nhận ra sự đau khổ vô cùng của những kẻ mù đường, Laura quyết định theo bước Fred và Geogre Weasley, đó là “mượn” tạm tấm Bản đồ Đạo tặc của cha mình - James Potter.

Tất nhiên, nếu có thể, Laura thực sự rất muốn “mượn không thời hạn” tấm bản đồ này, nhưng đáng buồn rằng, cô thực sự không đủ tự tin để đảm bảo chắc chắn rằng cô có thể kiểm soát mọi thứ khi tình tiết trong “Harry Potter” thay đổi, và đặc biệt là bảo vệ được giáo sư Snape.

Laura biết cô không thông minh như cụ Albus, cô chỉ có duy nhất một lợi thế, đó là biết trước mọi việc sẽ xảy ra, và cô sẽ không tự mình làm mất đi lợi thế đó!

(Liên Sương: Đừng có tự tin thái quá thế! Sự thực là cô chẳng có lợi thế nào đâu! Cô còn không nhớ rõ tình tiết kia mà!

Laura Snape: Đừng bắt bẻ tôi nữa! Huhuhu, tôi đủ thảm rồi! Trách nhiệm cứu người đang đè nặng trên vai tôi đây này.

Lập tức những đường kẻ bằng mực bắt đầu hiện rõ và lan ra dần dần như một mạng nhện từ cái điểm mà Laura chạm đầu đũa phép vào.

Những đường kẻ này nối kết với nhau, cắt lẫn nhau, và xòe ra như nan quạt ở mỗi góc của tấm giấy da; và rồi chữ bắt đầu nở ra như hoa vắt ngang phía trên tấm giấy da; mấy chữ màu xanh lá cây to tướng cong quèo tuyên bố rằng:

Quí ông Mơ Mộng Ngớ Ngẩn, Đuôi Trùn, Chân Nhồi Bông và Gạc Nai

Công ty cung cấp trợ thiết bị cho những kẻ phá phách pháp thuật

Hân hạnh trình bày

BẢN ĐỒ CỦA ĐẠO TẶC

Đó là một tấm bản đồ chỉ ra mọi ngóc ngách của lâu đài Hogwarts và sân bãi quanh trường. Nhưng điều thực sự đáng chú ý là những chấm mực nhỏ xíu di chuyển loanh quanh trong bản đồ, mỗi chấm đều mang một cái nhãn tên viết bằng nét chữ li ti.

Một cái chấm đeo nhãn tên ở góc trái trên cùng cho thấy cụ Dumbledore ngồi trong phòng Hiệu trưởng, một chấm khác cho thấy giáo sư Snape đang ở trong lớp học độc dược, và ở trong phòng truyền thông, giám thị Filch đang chăm chỉ lau dọn.

Sau đó cô nàng đưa mắt nhìn những hành lang trong trường Hogwarts. Cái bản đồ này phơi bày ra một hệ thống lối đi mà chẳng ai đặt chân tới.

Laura cười bỉ ổi, dịu dàng, trìu mến vuốt ve tấm bản đồ, cuối cùng, cuối cùng ngày này cũng đã đến!

Cô từ lâu đã khát khao được đến nơi này trong trường Hogwarts!

Laura quệt nước miếng, đặt cây đũa phép của Snape lên mặt bàn và bước ra khỏi phòng.

Nhưng trước hết phải tìm nơi làm ổ đã, hắc hắc~