[Harry Potter][Đồng Nhân] Tương Ngộ Tại Hogwarts

Chương 159: Trận thi đấu Quidditch




---------------------------------------------------------

Beta: Vũ Minh Nguyệt

---------------------------------------------------------

Buổi sáng của ngày thi đấu Quidditch, nhà ăn so với mọi lần náo nhiệt hơn rất nhiều. Đương nhiên, cũng có rất nhiều nguyên do để dẫn tới việc này. Một trong số đó là trường học năm nay từ lúc khai giảng đến giờ khá căng thẳng, đấu Quidditch là hoạt động lớn nhất tính đến hiện tại, mặt khác thì độ nổi tiếng của Fanny đã được phản ánh quá rõ ràng.

Cô nàng đi tới đâu, cũng có người đến chào hỏi, nhưng Ann biết Fanny cũng không thong thả như vẻ ngoài bởi vì một bàn tay của cô đang bị nắm chặt.

Một lát sau, Luna mơ màng đi tới, trên đỉnh đầu cô bé là cái mũ sư tử cực lớn, nhưng lại đeo khăn choàng cổ hình con rắn, nhìn qua thì thật quái dị. Không ít học sinh chỉ chỉ trỏ trỏ về phía con bé cười cợt, nhưng trông thì Luna cũng chả để tâm gì tới.


Ann rất vui vẻ chào hỏi cô bé " Buổi sáng tốt lành, Luna."

" Buổi sáng tốt lành, Ann, Fanny !" Luna hào hứng chỉ lên khăn choàng con rắn trên cổ " Em quyết định sẽ ủng hộ cả Gryffindor và Slytherin, xem nè, em dùng bông gòn và vải xanh lục để làm đó. Nó còn phun ra đồ chơi nữa." Cô bé nói rồi chỉ đũa phép vào cái khăn, một mảnh vải đỏ phun ra từ trong miệng con rắn, còn có âm thanh xè xè.

" Tuyệt lắm, cám ơn em, Luna." Ann nói, cô bé cười cười rồi nhanh đi về bàn ăn Ravenclaw.

" Có thể một lúc ủng hộ cả hai đội bóng ?" Fanny cảm thấy cực kì không hợp lí.

" Ai nói không thể chứ." Ann trả lời, Fanny bị mấy lời nói khó hiểu của Luna cắt ngang, mọi lo lắng cũng bay mất không thấy nữa.

Fanny đi qua chỗ đội Slytherin, Ann cũng theo chào hỏi vài câu.

" Ồ, Malcolm, mấy nay em luyện tập sao rồi ?" Ann hỏi. Không sai, đây chính là tầm thủ mới của đội Malcolm Baddock.


Thế mà, cậu bé nam sinh năm nào đã cao ngang bằng Ann, phỏng chừng đến khi cô tốt nghiệp cậu bé ít nhất cũng một mét tám mươi, còn cô tự biết thân biết phận cùng lắm bảy mươi là cùng.

" Vẫn ổn ạ." Malcolm mỉm cười nhìn Ann, xung quanh cậu bé là mấy nữ sinh ríu rít vây quanh.

Urquhart vươn tay nhìn Ann, cô không rõ lí do vì sao lắm nhưng cũng bắt tay lại cho phải phép " Anh nghe Fanny nói Malcolm là do cách em nghĩ ra mà tìm được, thật sự rất cám ơn ! Em ấy rất tài giỏi, anh tin là năm nay chúng ta có thể đạt quán quân."

" Ách, ờm, cố lên !" Ann nhìn ra cửa, Hermione đang đứng chờ cô.

" Tớ đi trước nhé, Fanny ?"

" Ừm, hiểu rồi, cậu đi đi."

Thời tiết tháng mười không dễ gì tươi đẹp, vừa lúc lại vào mấy ngày hôm nay, Ann cùng Hermione sóng vai ra khỏi lâu đài, bị ánh mặt trời chói mắt rọi tới.


" Thời tiết thật đẹp..." Ann giang tay cười tươi tắn " Còn không bị lạnh nữa."

Hermione chỉnh lại khăn choàng cổ cho cô " Cũng không xem thử, coi cậu mặc bao nhiêu ?"

Ann cười hì hì ôm lấy Hermione " Không ảnh hưởng đến hoạt động là được rồi."

Trên sân bóng, tiếng người ồn ào, trên khán đài, một bên là biển đỏ vàng rực rỡ, một bên là thảm xanh lục mênh mông. Rất nhiều Hufflepuff và Ravenclaw cũng đến để ủng hộ đội bóng yêu thích của mình.

Hai người lúc vào cửa thì tách ra, Ann da mặt dày, động tác rất quyết đoán nhanh chóng hôn Hermione một cái, đương nhiên, đại bộ phận khán giả đều chỉ đang tập trung vào sân thi đấu.

Hermione đối với việc này, vừa buồn bực lại có chút bất đắc dĩ, cuối cùng đành híp mắt nhìn Ann rồi rời đi.

Khán đài bên phía Slytherin phủ ngập một màu xanh lục xen lẫn trắng bạc, Ann phí cả buổi trời mới chen lên được hàng ghế đầu, đây là một trong những quyền lợi nho nhỏ mà cô được nhận khi làm Huynh trưởng.
Trên sân đấu, đội viên của hai bên đã vào đủ, bà Hooch đứng giữa, bảo hai đội trưởng bắt tay. Màn chào hỏi chấm dứt, thì một tay bà cầm còi, một tay cầm đũa phép hô lớn " Lên chổi, chờ còi thổi... Ba...Hai...Một."

Bóng trong rương vừa bay lên, thì mười bốn cầu thủ Quidditch cũng vọt lên không trung.

Tiếng bình luận viên vang lên.

" Được rồi, cả hai đội đã bắt đầu. Trận này là Gryffindor đấu với Slytherin, đội trưởng hai bên lần lượt là truy thủ Urquhart Smith và tầm thủ Harry Potter..."

Giọng nói ngọt ngào của Fanny vang lên, bốn phía của khán đài liền hô hào, huýt sáo ầm ĩ.

Trên chỗ bình luận viên, Fanny đang mặc áo choàng nhà Slytherin, sống lưng thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chăm chú từng hành động nhỏ của sân đấu.

" Đợt tấn công đầu tiên của đội Slytherin là vào cột gôn, Smith nhanh chóng lướt qua sân đấu, họ sẽ giành được điểm chứ ?"
Ann nhanh chóng dời kính viễn vọng về khung thành bên Gryffindor, Ron như gặp phải kẻ thù truyền kíếp, mắt trợn trừng nhìn chăm chăm Urquhart.

Nâng bóng, đập mạnh.

Trái Quaffle từ trong tay Urquhart ném xoáy cực mạnh khẳng về cột gôn gần đó của Gryffindor. Ron bay nhào tới, vừa kịp tiếp được quả bóng chỉ còn cách đó mấy thước.

" Đã chụp trúng, thủ môn của Gryffindor Weasley thành công bảo vệ khung thành."

Khán đài bên Gryffindor lập tức vỗ tay hò hét, Ron giơ tay vẫy vẫy, mắt nhìn chăm chú chỗ bình luận viên, nhưng Fanny cũng không ngó gì tới cậu ta, chỉ tâm trung vào quả Quaffle đang được chuyển đi chỗ khác.

Thi đấu hơn nửa tiếng, Gryffindor dẫn đầu với cách biệt sáu mươi-không, Ron thi đấu ngoạn mục, cứu vài pha cực hiểm chỉ bằng những đầu ngón tay sượt qua. Mà sáu mươi điểm Gryffindor giành được, thì Ginny đã chiếm hốt bốn mươi.
Nhìn điểm số càng ngày càng kéo giãn, Ann hiểu rõ muốn giành được thắng lợi cuối cùng không phải dựa vào truy thủ, mà là tầm thủ của hai đội. Trận bình luận đầu tiên của Fanny, cô cũng phải biểu hiện tốt chút.

Chính vì thế, cứ mỗi lần Malcolm Baddock bay qua khán đài Slytherin, Ann đều đặc biệt lớn tiếng cổ vũ " Cố lên Malcolm ! Chị tin em !" " Nhất định sẽ làm được ! Đừng có lo lắng quá !"

Có lẽ do may mắn, hoặc chúa cũng muốn chiếu cố Slytherin. Trong một lần bay vòng quanh sân của Malcolm, lúc sượt qua khán đài Slytherin, Ann vô tình thấy trái Snitch nhỏ xíu ở bên dưới khung thành đội nhà.

Cơ hội ngàn năm có một, cô nhanh chóng chỉ vào trái Snitch la lớn " Malcolm, nhìn kìa ! Trái Snitch !"

Nhưng mà, tuy rằng Ann đã hét rất lớn, nhưng trừ vài người xung quanh nghe thấy, thì đã mau chóng bị tiếng ồn ào xung quanh đè lại. Giờ phút này, đội Slytherin đang toàn lực tấn công cột gôn của Gryffindor.
" Slytherin một lần nữa tấn công thẳng về khung thành, đây là lần thứ mười hai họ đẩy mạnh lực lượng tấn công, liệu thủ môn của Gryffindor, Weasley có thể cản phá như những lần trước..."

Malcolm không nghe rõ Ann nói gì, trên sân thi đấu rất ồn ào. Nhưng mỗi lần bay qua chỗ Slytherin, thằng bé đều vô tình nhìn qua cô, đôi khi còn mơ hồ nghe thấy tiếng cổ vũ của Ann làm tâm trạng của cậu cũng rất ấm áp.

Cứ một vòng lại một vòng tuần tra kiếm trái Snitch, cậu bé có chút sốt ruột. Đây là lần đầu tham gia thi đấu, hơn nữa đối thủ lại còn là Harry Potter nổi tiếng.

Nhưng mà, cố giữ bình tĩnh. Trong lòng cậu bé thầm nói, đây là điều Ann đã nói qua rất nhiều lần, phải bình tĩnh, bình tĩnh mới có cách.

Tuy rằng không nghe được giọng Ann, nhưng Malcolm thấy cô kích động giơ tay chỉ vào chỗ phía mình, cũng theo bản năng nhìn thử.
LÀ TRÁI SNITCH VÀNG ???!!!!

Nó đang nằm phía dưới cột gôn Slytherin vỗ cánh là tà đứng yên dưới đó, tỏa sáng rực rỡ trên nền trời xanh.

Lập tức đổi hướng chổi bay, tăng tốc, gió mạnh lướt xè xè bên tai Malcolm, tiếng bình luận, tiếng ồn ào cổ vũ đều không lọt tai, chỉ thấy trái Snitch càng ngày càng gần trước mắt, đáy lòng vang vọng một âm thanh.

Ta muốn nỗ lực giành lấy chiến thắng, đoạt cúp Quidditch cho nhà Slytherin. Rồi vào ngày hôm đó, sẽ thổ lộ tấm lòng cho nữ thần may mắn của mình, nói với chị ấy, em thích chị.

Nhìn Malcolm bay vọt về phía trái Snitch, Ann thở phào, không cần tiếp tục gắng sức hò hét nữa. Trận đầu tiên Fanny bình luận, trận đấu Quidditch đầu tiên của năm học, đội Slytherin thắng. Khẳng định Fanny sẽ vui đến hoảng luôn, hơn nữa biểu hiện lần này của cô, quá hoàn mỹ.
" Gryffindor lại một lần nữa cản sự tiến công ồ ạt của Slytherin, họ thật may mắn...Ôi ! Khoan đã, từ từ, hình như chúng ta đã bỏ qua cái gì ?? Là Baddock của Slytherin ! Trong tay cậu bé là trái Snitch vàng ? Đúng thế, Baddock đã bắt được trái Snitch !!!"

Cả sân đấu dường như đều tĩnh lặng lại, chỉ còn vang vọng lời bình luận của Fanny và tiếng còi kết thúc trận đấu của bà Hooch.

Tiếp theo, toàn bộ khán đài bên Slytherin như muốn nổ tung, tiếng hoan hô hò hét đinh tai nhức óc, Fanny cũng nâng cao giọng lên " Slytherin chiến thắng với điểm số cách biệt 180-90. Nhờ vào tầm thủ mới của họ, Malcolm Baddock học sinh năm ba nhà Slytherin, xin chúc mừng !"

Malcolm nhanh chóng bị các thành viên vây quanh, chỉ trong chốc lát, khán đài Slytherin đồng loạt vang tên cậu bé.

Ann đi vòng xuống khán đài, tới chỗ ban bình luận, Fanny ôm cô một cái thật chặt.
" Làm tốt lắm, Fanny, cậu bình luận rất tuyệt." Ann vỗ lưng cô nàng.

" Chúng ta thắng rồi !" Fanny vui vẻ " Tuyệt quá."

" Đúng vậy, rất tốt, có lẽ năm học này thật sự sẽ lấy được cúp Quidditch, chẳng phải cậu luôn hi vọng, nhà tụi mình sẽ lấy được nó một lần sao ?" Ann nhẹ nhàng nói.

" Thế thì còn gì bằng !"

Fanny và Ann định rời sân bóng thì tình cờ gặp đội Slytherin đang trở về phòng thay đồ, thế là cô nàng nhận được rất nhiều lời tán dương từ màn bình luận của mình.

Hai người cũng chúc mừng chiến thắng của đội và cổ vũ.

" Ann, cám ơn chị." Malcolm gãi gãi đầu nhìn Ann, tay nắm chặt cây Tia Chớp 2002.

" Không cần, là do em tài giỏi." Ann không quan tâm lắm cười cười nói " Cố gắng luyện tập, đấu trận tiếp theo thật tốt nhé !"

" Yên tâm đi !" Urquhart vỗ bốp vào lưng Malcolm, làm cậu bé xém xíu là té nhào " Malcolm là một hạt giống tốt, anh tin có thể rèn em ấy càng thêm lợi hại. Năm nay cúp Quidditch, nhất định sẽ giành được."
Ann nhướng mày, lễ phép đáp lời " Tin vào mọi người, cố lên !"

Trên đường trở về lâu đài, Fanny lại nhận được hàng tá lời khen ngợi, trừ việc này, còn gián hay trực tiếp tỏ tình.

Cũng còn may, ngoài Ann ra, Millicent cũng có hỗ trợ cản bớt lại.

Trở về phòng sinh hoạt chung, nhóm gia tinh đã chuẩn bị xong xuôi buổi tiệc mừng Fanny đảm nhận vai trò bình luận viên cực kì thành công.

Làm Huynh trưởng, trong tiệc mừng, Ann cũng không có ý cản đám học sinh nhỏ tuổi uống bia bơ, điều này không thể nghi ngờ gì hơn, làm cho mấy đứa nhỏ hoan hô ầm ĩ.

Trong một góc phòng, không biết ai là người đã mang máy phát đĩa phép thuật, mở ca khúc mới của nhóm Quái Tỷ muội, «Đánh rơi tình yêu ở Bộ Phép thuật».

Ann tự rót một ly sữa nóng cho bản thân, rồi đi về kí túc. Vui mừng, suиɠ sướиɠ cũng tốt. Cô ngồi vào bàn, mở cuốn sách giới thiệu phép thuật Hắc ám ra, rốt cuộc thì ngày tháng yên bình cũng chẳng còn bao nhiêu.
Đồng hồ dần nhích về số mười, Fanny đẩy cửa bước vào kí túc.

Ann ngó lên nhìn thử, nghi hoặc hỏi " Sao sớm vậy đã quay lại rồi ?"

Fanny bất đắc dĩ nhún vai, ngồi qua ghế sô pha gần lò sưởi " Vừa rồi Montague (Học sinh năm bảy nhà Slytherin) tỏ tình với tớ."

" Ồ, lại thêm một người." Ann đóng sách lại, ngồi cạnh Fanny " Thật ra cậu có thể suy nghĩ thử, ảnh cũng không tệ. Nói đến, lần trước sau khi cậu và Bradley (Học sinh năm sáu nhà Ravenclaw) chia tay ở làng Hogsmeade, cũng có không ít người rục rịch. Xem tình hình tối nay, nếu cậu không xác định được ai, dời bớt sự tấn công, tớ cũng không dám đi chung với cậu, độ thu hút quá cao."

Fanny ghét bỏ liếc nhìn Ann " Đừng nhắc tới vụ lần trước ở làng Hogsmeade, nói tới liền bực bội."

" Ron tạt bia vào mặt Bradley, xác thực là có chút quá đáng." Ann nói " Nhưng, cậu cũng biết nguyên nhân mà. Cậu ấy thích cậu."
Fanny quay đầu đi, thầm thì " Nhưng tớ không có hứng thú tìm hiểu một người Gryffindor nóng nảy, EQ lẫn IQ đều thấp." Nói xong lại nhìn qua Ann " Nè Ann, cậu không tính đi làm thuyết khách đó chứ ?"

Ann nhướng mày " Đương nhiên là không rồi, tớ luôn đứng về phía cậu, loại việc này cậu vui vẻ là tốt rồi, cứ làm theo trái tim của mình."

" Nếu cậu ấy hỏi tớ hứng thú với cái gì, hay sở thích gì gì đó, cậu không được lộ ra đấy."

" Tuyệt đối bảo mật." Ann nghiêm túc nói, khựng lại một lát rồi tiếp tục " Nhưng mà Fanny, lễ Giáng Sinh của giáo sư Slughorn cậu định dẫn ai đi ?"

Fanny rõ ràng có chút ngơ, sau đó nhìn chăm chăm Ann.

" ???" Ann thiếu điều muốn nhảy dựng lên " Cậu biết tớ muốn đi với ai mà ?"

" Được rồi..." Fanny chống cằm suy nghĩ, rồi nói " Nếu không tớ dẫn Millicent ? Coi như cám ơn cậu ấy đã giúp chắn không ít mũi tên tình yêu ?"
Ann nheo mắt " Cậu xác định ? Rồi tới buổi tiệc, để Millicent đứng ngây ngốc, không quen biết ai, rồi cậu đi kiếm người khác tám chuyện ? Hoặc là cả buổi tiệc, cậu ngồi nói chuyện với mỗi cậu ấy ?"

" Thật phiền phức..." Fanny lầm bầm " Sớm biết thế, chờ xong lễ Giáng Sinh hẵng chia tay."