[Harry Potter][Đồng Nhân] Tương Ngộ Tại Hogwarts

Chương 171: Phượng Hoàng than khóc




----------------------------------------------

Beta: Vũ Minh Nguyệt

----------------------------------------------

" Giáo sư..." Ann ôm cuốn vở ghi chép, tiến lại một người đang đứng vạc nấu sôi, dùng đũa thủy tinh khuấy hai vòng, nước thuốc lập tức tỏa ra một màu trắng vàng như lông chim hoàng yến " Con nghĩ nếu giảm phân nửa liều lượng của lá sung và cánh hoa hồng thì hiệu quả sẽ càng tốt hơn."

Slughorn đi tới chỗ Ann, cô đưa sổ ghi chép ra, thầy ấy lật lật xem thử, sau đó lại khuấy tiếp nước thuốc trong vạc. Nhìn sang vạc nấu phía bên kia, nó đã được giảm liều lượng của hai loại nguyên liệu đi một nửa.

" Đúng là nên vậy." Giáo sư Slughorn lại dùng miệng lưỡi dẻo quẹo nói chuyện " Chà, Ann, con xuất thân từ gia tộc Roland, lại còn có tài năng về hai môn Thảo dược và Độc dược đến thế..."


" Người quá khen." Ann cười cười nói " Con chỉ nghiên cứu chuyên sâu một chút về các loài thực vật, nên không tránh khỏi phải học hỏi thêm về bào chế, luận văn nghiên cứu loại nước thuốc này, cũng may là nhờ có người và giáo sư Snape."

" Ấy chà, thật đáng tiếc cho Severus, cậu ta đã bồi dưỡng một đứa trẻ có tài năng trời ban như thế, mà lại không thể kí tên xác nhận trên luận văn." Slughorn tiếc nuối lên tiếng, nhưng trong giọng nói không có tí gì là thấy có lỗi.

" Giáo sư, loại thuốc này có thể nhanh chóng chuyển vào trạng thái ổn định, dễ để công nghiệp hóa, phần lớn con nghĩ cũng đều nhờ công lao của người. Hơn nữa, con còn nghe nói, năm đó là người đã dạy dỗ giáo sư Snape, nói vậy, thì người có thể xem như là thầy của thầy con, càng thêm phần quan trọng."

" Đứa nhỏ tinh ranh." Giáo sư Slughorn nháy mắt, rồi đi tới giá gỗ " Lần trước con bảo muốn hiểu về biến đổi màu sắc của vỏ ốc xà cừ và đặc tính của bột phấn sừng Graphon, chà, toàn là món quý giá khó tìm. Chỗ này thầy có ghi chép của hai bậc thầy điều chế Độc dược, con cầm xem thử đi."


" Thật tốt quá !" Ann bộ dáng nể phục " Con còn nghĩ, không thể nào đọc được nó..."

Giáo sư Slughorn đưa hai cuốn sổ ghi cho Ann, chờ cô nhận lấy bỏ vào túi. Thầy lại ngó sang đồng hồ nhỏ màu vàng treo trên vách tường " Được rồi, bé con, con cần trở về thôi. Dù được Dumbledore đặc biệt ưu ái, cũng nên trở về sớm tí, hiện giờ..."

Còn chưa dứt lời, một âm thanh nổ mạnh từ trên tầng lầu vang lên. Tiếp sau đó, cửa văn phòng của giáo sư Slughorn bị người bên ngoài mở toang ra.

Là giáo sư Flitwick, thầy mang vẻ mặt khϊếp sợ kích động la to " Thầy Dumbledore không ở đây, trong lâu đài xuất hiện Tử thần Thực tử ! Trên tháp thiên văn vừa phát ra dấu hiệu Hắc ám."

Nói xong, thầy ấy liền chạy vọt khỏi, xem hướng đi có lẽ là đến văn phòng của giáo sư Snape ở tầng ngầm.

" Giáo sư ?" Ann quay đầu nhíu mày nhìn.


Slughorn trông có vẻ đã bị dọa đờ, không thể cử động dù là một tí, miệng lắp bắp " Cái gì...chuyện là thế nào ?"

" Giáo sư Slughorn ?!" Ann đi đến trước mặt thầy ấy " Giáo sư ! Trông có vẻ lâu đài đã xảy ra chuyện, con nghĩ cần phải báo tin ngay cho Bộ Phép thuật. Hơn nữa, chúng ta phải tìm một người rành về những phòng hộ phép thuật Hắc ám bên trong Hogwarts giúp đỡ !"

" Ờ..." Sau vài giây Slughorn định thần lại, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt " Đúng đúng, phải báo cho Bộ biết, kêu họ nhanh cho người tới."

Tay cầm đũa phép của thầy có chút run rẩy, ráng đi tới bức tranh ở góc phòng, làm một loạt các động tác bùa chú phức tạp " Mong... Theodore sẽ sớm nhận được tin này, báo ngay cho Bộ..."

" Phép thuật Hắc ám ?" Thầy lẩm bẩm " Chúng ta nên đi tìm Severus ? Thầy ấy là giáo viên dạy Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, sẽ quen thuộc những bố trí phòng vệ trong lâu đài..."
" Giáo sư Flitwick đã đi tìm, con nghĩ là..." Ann còn chưa nói xong, Slughorn đã chạy ra khỏi văn phòng. Cô đành phải theo sau, cô thật sự có chút lo rằng vị giáo sư này nửa đường sẽ xảy ra chuyện gì đấy.

Một đoạn đường từ lầu một xuống tầng ngầm, phía trên của lâu đài vang liên tục những tiếng nổ mạnh hết đợt này đến đợt khác.

Cửa lớn văng phòng giáo sư Snape mở toang, Slughorn la to " Severus, lâu đài..."

Ann nghi hoặc đi theo vào.

Bên trong văn phòng, không thấy Snape, còn giáo sư Flitwick thì đang nằm ngất xỉu trên sàn nhà, mà điều cô không nghĩ tới là hai người đang ngồi xổm hai bên trái phải của thầy ấy.

" Ann ?" Hermione kêu lên, rồi đi tới sà vào lòng cô, Ann cũng ôm chặt lấy nàng.

" Hai người ?"

Luna mang vẻ mặt hoang mang đứng dậy, chỉ chỉ về giáo sư Flitwick nằm trên sàn nhà " Giáo sư Snape không ở đây, thầy ấy đã ra bên ngoài hỗ trợ, bảo tụi em ở lại đây chăm sóc giáo sư Fliwick bị đánh xỉu."
" Severus đã đi giúp đỡ ?" Giọng Slughorn vui mừng vang lên " Thật là may quá..."

" Còn hai người sao lại tới văn phòng giáo sư Snape ?" Ann nắm tay Hermione, ngồi xổm xuống cạnh giáo sư Flitwick xem tình hình.

" Hành động của D.A !" Luna hào hứng nói " Harry bảo tụi em đến canh chừng thầy Snape."

" Canh chừng ?" Ann vẩy đũa phép, hướng về phía giáo sư Flitwick niệm một bùa chú đánh thức.

" Không có tác dụng, Ann, mình thử qua rồi." Hermione nói " Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì ? Chúng mình chỉ vừa kịp nghe thấy giáo sư Flitwick la lên là có Tử thần Thực tử."

" Ầy, không chỉ là Tử thần Thực tử, mà trên tháp thiên văn còn có dấu hiệu Hắc ám !" Slughorn đi tới đi lui " Hogwarts không còn an toàn..."

Hermione che miệng, run rẩy. Ann nhanh chóng ôm lấy nàng " Đã báo cho Bộ Phép thuật, họ rất nhanh sẽ phái người đến."
" Giáo sư !" Ann gọi Slughorn " Chúng ta có lẽ nên đưa thầy Flitwick tới bệnh thất."

" Đi bệnh thất ?" Thầy ấy hơi sửng sốt rồi cũng gật đầu " Đúng ! Đúng thế ! Bệnh thất là một trong những nơi có bố trí phòng hộ chống lại phép thuật mạnh nhất lâu đài..."

--- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- ---

Vừa vào trong bệnh thất, Slughorn đã mặt mày tái nhợt tới tựa lên cái ghế gần nhất.

" Sao lại thế này ?" Bà Pomfrey vẫn còn mặc áo ngủ, đi tới kiểm tra cho giáo sư Flitwick " Ta nghe được trên tầng có tiếng va chạm ?"

" Tử thần Thực tử xuất hiện trong lâu đài, thưa bà." Ann nói " Hơn nữa, trên tháp thiên văn còn có dấu hiệu Hắc ám."

Tay bà Pomfrey run run " Cái gì chứ ? Cụ Dumbledore đâu ?"

" Anh ta đi ra ngoài rồi !" Slughorn nói " Nhất định là đi..."

Cửa bệnh thất lần nữa bị người dùng bùa chú đẩy mạnh ra, Ron đỡ Neville hôn mê cùng Lupin và Tonks cả người dính đầy máu bước vào.
" Chúng trốn rồi." Lupin như biết Slughorn muốn hỏi gì nên đã lên tiếng.

" Ann, cần liều thuốc thức tỉnh mạnh hơn." Bà Pomfrey nói xong, liền chạy ra ngoài đón bệnh nhân tiếp theo.

Khi cửa bệnh thất mở ra lần nữa, Harry và Ginny đi vào. Cậu nhìn qua Neville rồi lại đi sang Bill nằm ở mép giường, Ron, Luna, Tonks, Luna, và Hermione đang ôm Ann đứng vây quanh đó.

" Con không sao chứ, Harry ?"

" Con khỏe... Anh Bill thế nào ạ ?"

Không ai trả lời. Harry lại sát gần hơn, một gương mặt không thể nhận ra được nằm trên gối, bị cào xé ghê đến nỗi trông anh chàng thật quái dị. Bà Pomfrey đang bôi lên vết thương của Bill, thứ thuốc mỡ gì đó màu xanh lá cây.

" Bà không thể chữa bằng một cái bùa hay cái gì đó sao ?" Cậu hỏi bà Pomfrey.

" Không bùa phép nào có tác dụng với những vết này." Bà Pomfrey nói " Ta đã thử tất cả mọi thứ mà ta biết, nhưng không có cách chữa lành vết thương người sói cắn."
" Nhưng anh ấy không bị cắn vào lúc trăng tròn." Ron nói, cậu nhìn đăm đăm xuống mặt anh trai như thể ánh mắt chăm chú đấy có thể làm khép miệng vết thương lại " Greyback chưa hóa thành sói, nên chắc chắn anh Bill cũng sẽ không trở thành một... một con... thực...?"

Cậu ngờ vực nhìn Lupin.

" Không, thầy nghĩ Bill sẽ không thành một người sói thực sự." Lupin nói " Nhưng điều đó không có nghĩa là sẽ không bị nhiễm đôi chút. Những vết thương đó bị ếm lời nguyền. Chúng coi bộ sẽ không bao giờ lành hẳn, và... và Bill có lẽ sẽ mang những đặc điểm gì đó của sói từ giờ trở đi."

" Nhưng chắc chắn cụ Dumbledore phải biết cách gì chữa được chớ ?" Ron nói " Cụ đâu rồi ? Anh Bill chiến đấu với lũ điên đó theo lệnh cụ Dumbledore mà, cụ Dumbledore mắc nợ anh ấy, cụ không thể để anh ấy cứ chịu tình trạng này..."
" Anh Ron... cụ Dumbledore chết rồi." Ginny nói.

Cả phòng bệnh như chết lặng trong khoảnh khắc.

" Không thể nào !" Lupin thét to lên, Slughorn ngã vật vờ trên ghế, lầm bầm " Thật ư ?"

" Là thật, chính mắt con nhìn thấy." Harry nói.

Hermione chôn vùi đầu vào cổ Ann, nghẹn ngào nức nở, cô cắn môi dưới, siết thật chặt cái ôm.

Lúc này đây, tiếng phượng hoàng kêu lanh lảnh từ phía xa truyền tới. Ở một nơi nào đó bên ngoài màn đêm u tối, Fawkes kêu lên từng tiếng đau xót, đầy thê lương. Từng tiếng tạo thành bài hát tiễn biệt vang vọng khắp khu vườn và lọt qua các ô cửa sổ của tòa lâu đài.

Khi tiếng hót ngưng lại, cả bệnh thất im ắng hẳn đi. Đến tận khi giáo sư McGonagall đẩy cửa bước vào, trên người bà mang những dấu tích của cả trận chiến vừa qua, có những vết cắt trên mặt và áo choàng cũng bị rách nát.
" Molly và Arthur đang trên đường tới, còn có vài vị Thần Sáng. Cám ơn anh, Slughorn, may là anh đã kịp thời thông báo cho Bộ Phép thuật, khoảng tầm mười lăm phút sau Bộ trưởng sẽ đến đây." Bà nói, Slughorn lắc lắc đầu.

Giáo sư McGonagall nhìn qua Harry " Harry, đã xảy ra chuyện gì ? Hagrid nói, lúc đó con và cụ Dumbledore đã ở cùng nhau ?"

" Snape đã gϊếŧ cụ Dumbledore." Harry nói.

Lần nữa, cả bệnh thất rơi vào trạng thái tĩnh lặng.

" Con có mặt ở đó, con đã thấy hết. Con và cụ cùng trở về rồi đi tới tháp thiên văn vì đó là nơi có dấu hiệu Hắc ám... Cụ Dumbledore bị bệnh, cụ yếu lắm, nhưng con nghĩ cụ đã nhận ra đó là một cái bẫy khi nghe thấy tiếng bước chân chạy lên cầu thang xoắn. Cụ ếm bùa đông cứng con, con không làm gì được, con ở dưới chiếc áo khoác tàng hình...rồi Malfoy ùa vào và tước đũa phép của cụ..."
"...càng nhiều bọn Tử thần Thực tử tới... và sau đó Snape... chính Snape làm việc đó. Avada Kedavra..." Harry không thể kể tiếp.

Giáo sư McGonagall nhìn Harry sững sờ một lúc, rồi loạng choạng sắp té xỉu. Bà Pomfrey, dường như đã lấy lại bình tĩnh, vội chạy tới trước, lấy ra một chiếc ghế để giáo sư McGonagall tựa vào.

" Snape là bậc thầy về Bế quan bí thuật." Lupin nói, giọng thầy khản đặc một cách không bình thường. " Chúng ta vẫn biết điều đó."

" Nhưng cụ Dumbledore thề là ông ấy về phe ta !" Cô Tonks thì thầm " Tôi vẫn nghĩ cụ Dumbledore phải biết gì đó về Snape mà chúng ta không biết..."

" Cụ luôn nói xa nói gần rằng cụ có lí do bất di bất dịch để mà tin cậy Snape." Giáo sư McGonagall lẩm bẩm, dùng chiếc khăn tay viền sọc vuông chậm lên khóe mắt đang không ngừng rơi lệ " Ý ta là... với quá khứ của Snape... dĩ nhiên người ta buộc phải tự hỏi... nhưng cụ Dumbledore bảo ta một cách rạch ròi rằng sự ăn năn hối lỗi của Snape là hoàn toàn thành thực... không hề nghe một lời nào chống lại hắn !"
" Ước gì tôi biết được Snape đã nói gì để thuyết phục cụ." Cô Tonks nói.

" Con biết." Harry nói và mọi người cùng quay cả lại nhìn cậu chằm chằm " Snape báo cho Voldemort thông tin và khiến Voldemort săn lùng ba mẹ con. Sau đó Snape nói với cụ Dumbledore rằng lúc đó hắn đã không nhận ra mình đang làm gì, hắn rất hối hận là đã làm như vậy, hối hận là họ đã chết."

" Và cụ Dumbledore tin thế à ?" Thầy Lupin nói một cách hoài nghi " Cụ Dumbledore tin Snape hối hận là James đã chết ? Snape ghét cay ghét đắng James mà..."

" Việc này do lỗi ta cả." Giáo sư McGonagall đột nhiên nói. Trông bà như mất phương hướng, xoắn vặn chiếc khăn mùi xoa ướt đẫm bằng cả hai tay " Lỗi tại ta. Đêm nay ta đã phái Filius đi gọi Snape tới, đúng ra ta đã cho người gọi hắn tới để trợ giúp chúng ta ! Nếu ta không báo động cho Snape biết việc gì đang diễn ra, thì chắc chắn hắn đã không thể nào hợp sức với bọn Tử thần Thực tử. Ta đoán là hắn không hề biết bọn chúng đang ở đó cho tới khi Filius báo cho hắn biết. Ta không nghĩ là hắn biết bọn chúng sẽ tới."
" Đó không phải là lỗi chị, chị Minerva." Thầy Lupin khẳng định " Tất cả chúng ta đều muốn có thêm yểm trợ, lúc đó chúng ta đều mừng khi nghĩ Snape sắp tới..."

" Vậy là khi tới chỗ giao tranh, hắn liền nhập phe với bọn Tử thần Thực tử ?" Harry hỏi.

" Ta không biết chính xác việc xảy ra như thế nào." Giáo sư McGonagall tâm trạng rối loạn " Tất cả quá hỗn loạn... cụ Dumbledore bảo bọn ta rằng cụ sẽ rời trường trong vài giờ và dặn phải tuần tra các hành lang phòng trường hợp... Rồi Remus, Bill và Nymphadora đến tiếp sức... và thế là bọn ta đi tuần tra. Tất cả có vẻ im ắng. Mọi ngõ bí mật ra khỏi trường đều được bảo vệ. Bọn ta biết không ai có thể bay vào được. Có bùa rất mạnh yểm khắp mọi lối vào lâu đài. Ta vẫn không biết bọn Tử thần thực tử có thể lọt vào bằng cách nào..."
" Con biết." Harry nói và nó giải thích một cách ngắn gọn về cặp Tủ Biến mất và con đường ma thuật do hai cái tủ làm nên của Malfoy tạo ra " Thế đấy, bọn chúng vào trường bằng Phòng Cần Thiết."

Harry liếc nhìn Ron và Hermione, như muốn nói, mình đã bảo Malfoy có vấn đề, giờ hai bồ tin chưa.

" Mình thiệt hậu đậu, Harry." Ron buồn bã nói " Tụi mình thực hiện đúng như bồ yêu cầu, tụi mình kiểm tra bản đồ Đạo tặc và không thấy được Malfoy trên đó, cho nên tụi mình nghĩ chắc nó phải ở trong Phòng Cần Thiết, nên mình, Ginny với Neville tới đó để canh chừng... nhưng Malfoy đã qua mặt tụi mình."

" Tụi em bắt đầu canh gác được chừng một tiếng thì nó ra khỏi phòng đó." Ginny nói " Nó chỉ có một mình, cầm chặt cái cánh tay teo rút kinh khủng đó..."

" Bàn tay Vẻ vang." Ron nói " Chỉ soi sáng cho người nào cầm thôi, bồ nhớ không ?"
Ginny tiếp lời " Chắc lúc đó nó đang kiểm tra coi có thông thoáng không để đưa bọn Tử thần Thực tử ra, bởi vì vừa thấy tụi em là nó tung ra ngay một cái gì đó và tất cả tối đen như mực..."

"...Bột Tối hù ăn liền của xứ Peru." Ron cay đắng nói " Của hai anh Fred và George. Mình sẽ phải nói chuyện với hai anh về việc họ đã để ai mua sản phẩm của họ."

" Tụi em có thử tất cả... Bùa Tỏa sáng, Bốc cháy." Ginny nói " Chẳng cái gì xuyên thủng được mảng bóng tối ấy, tụi em chỉ làm được mỗi một việc là mò mẫm tìm đường ra khỏi hành lang đó, cùng lúc tụi em nghe thấy tiếng người vội vã chạy vụt qua. Rõ ràng Malfoy có thể thấy đường nhờ cái Bàn tay đó và đang dẫn đường cho bọn chúng, nhưng tụi em không dám dùng bất cứ lời nguyền nào hay cái gì vì sợ phóng trúng nhau và đến khi tụi em lần ra được một hành lang có đèn sáng thì bọn chúng đã đi mất."
" Thật may mắn" Thầy Lupin khàn khàn nói " Ron, Ginny và Neville tình cờ gặp bọn ta gần như ngay lúc đó và báo về việc vừa xảy ra. Vài phút sau bọn ta phát hiện ra bọn Tử thần Thực tử, đang tiến về hướng tháp thiên văn. Rõ ràng Malfoy không ngờ có thêm người đang túc trực canh gác, nó hình như đã xài hết sạch bột Tối hù. Một trận đấu nổ ra, bọn chúng tản ra và chúng tôi rượt theo. Một đứa trong bọn chúng, tên Gibbon, tách ra và phóng lên cầu thang tháp..."

" Để thắp sáng dấu hiệu Hắc ám ?" Harry hỏi.

" Ừ, chắc hắn thắp, bọn chúng chắc đã phải dàn xếp như vậy trước khi rời khỏi Phòng Cần Thiết." Lupin nói tiếp " Nhưng thầy đoán Gibbon không khoái ở đó một mình mà chờ cụ Dumbledore, bởi vì sau đó hắn chạy trở xuống cầu thang để đánh nhau tiếp và bị trúng một lời nguyền Gϊếŧ chóc mà vừa mới bắn trượt thầy."
" Vậy là lúc đó Ron đang canh chừng Phòng Cần Thiết với Ginny và Neville." Harry nói, quay sang Hermione " Còn bồ...?"

" Ở bên ngoài văn phòng của Snape, phải." Hermione thì thào, mắt nàng lóng lánh nước " Với Luna, tụi mình loanh quanh bên ngoài phòng cả thế kỉ và chẳng có gì xảy ra... tụi mình không biết chuyện đang xảy ra ở trên lầu, Ron cầm tấm bản đồ Đạo tặc mà... tới gần nửa đêm thì giáo sư Flitwick lao xuống tầng hầm. Vừa chạy thầy vừa la có bọn Tử thần Thực tử trong lâu đài, mình nghĩ là thầy hoàn toàn không nhận ra có mình và Luna đang ở đó, thầy chỉ ào vô văn phòng Snape và tụi mình nghe thầy nói rằng Snape cần phải quay trở lên cùng với thầy và trợ giúp, xong rồi tụi mình nghe một tiếng bịch lớn và Snape phóng rầm rầm ra khỏi văn phòng, hắn thấy tụi mình và... và..."
" Và gì ?" Harry giục Hermione. Ann trừng mắt liếc cậu một cái.

" Mình thiệt là ngu, Harry !" Hermione thì thầm bằng giọng cao vút " Hắn nói giáo sư Flitwick bị té và bảo tụi mình vô chăm sóc thầy trong khi hắn... trong khi hắn đi giúp đánh bọn Tử thần Thực tử..."

Nói đến đây, Hermione lại nghẹn đi, Ann thở dài, đau lòng giúp nàng lau những giọt nước mắt trên mặt.

" Đó không phải lỗi của các con." Thầy Lupin khẳng định " Hermione, mấy đứa lúc đấy không biết gì cả, nơi này không ai rõ tình hình."

" Tụi em vô văn phòng để coi xem có thể giúp giáo sư Flitwick không..." Luna nói tiếp " Và thấy thầy bất tỉnh dưới sàn nhà...tụi em đã dùng bùa chú cố đánh thức thầy nhưng không hiệu quả, sau đó không lâu Ann và giáo sư Slughorn đi tới."

Nhìn Harry dời mắt sang mình, Ann mở miệng " Lúc ấy tớ đang ở văn phòng giáo sư Slughorn, đột nhiên giáo sư Flitwick phá cửa xông vào, cảnh báo trong lâu đài xuất hiện Tử thần Thực tử và trên tháp thiên văn có dấu hiệu Hắc ám. Nói xong, thầy ấy liền chạy đi, còn giáo sư Slughorn thì báo cho Bộ biết, rồi đề nghị đi tìm giáo sư Sn... Khụ, sau đó đi tới văn phòng, thì gặp giáo sư Flitwick đang hôn mê, nên tớ đã đề nghị đến bệnh thất."
" Vậy là hắn chạy ngay lên lầu ?" Harry nói " Và tìm được chỗ giao tranh ?"

" Lúc đó bọn ta đang rối loạn, gần sắp thua..." cô Tonks nói bằng giọng trầm thấp " Gibbon chết nhưng đám Tử thần Thực tử còn lại xem ra đều sẵn sàng đánh đến chết. Neville bị thương, Bill bị Greyback cào xé dã man... tối thui tối hù... những lời nguyền bay khắp nơi... thằng nhóc Malfoy biến mất, chắc lúc đó nó đã lẻn đi, leo lên tháp thiên văn... rồi có thêm đứa nào trong bọn chúng chạy theo Malfoy, nhưng ai đó đã chặn bít cầu thang bằng một lời nguyền nào đấy... Neville chạy tông vô màn chắn, bị bắn lên không..."

" Không ai trong tụi mình có thể xông qua được." Ron nói " Và tên Tử thần Thực tử lực lưỡng đó cứ bắn bùa yểm ra tứ tán, dội vô tường và chút xíu là trúng tụi này..."

" Sau đó Snape có mặt ở đó..." cô Tonks nói " Rồi biến đâu mất..."
" con thấy hắn lao về phía chúng ta, nhưng một bùa yểm của tên bự con mém trúng con ngay sau đó và con đã né nó, thế là mất dấu, hết." Ginny nói.

" Thầy thấy hắn chạy thẳng qua màn chắn bị ếm mà như thể nó không có ở đó." Lupin nói " Thầy thử theo hắn nhưng bị quăng dội trở lại như Neville..."

" Hắn chắc phải biết một câu thần chú mà chúng ta không biết." Giáo sư McGonagall thì thầm " Dù sao thì... hắn cũng là giáo viên dạy Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám... Lúc đó ta chỉ đoán là hắn đang vội rượt theo bọn Tử thần Thực tử tẩu thoát, theo lên tháp thiên văn..."

" Hắn vội thật..." Harry nói một cách hung dữ " Nhưng là để trợ giúp chúng, chứ không phải để chặn chúng... và con bảo đảm là người ta cần phải xăm dấu hiệu Hắc ám mới qua được màn chắn đó... vậy chuyện gì xảy ra khi hắn chạy trở xuống ?"
" Ừm, lúc đó tên Tử thần Thực tử bự con mới bắn ra một cái bùa làm nguyên nửa mái trần rớt xuống, phá vỡ luôn lời nguyền chặn lối cầu thang." Lupin nói " Tụi thầy chạy hết tới trước...Thế rồi Snape và thằng bé nhỏm ra từ đám bụi... rõ ràng không ai trong chúng ta tấn công chúng..."

" Tụi này cứ vậy mà để chúng đi qua..." Cô Tonks nói bằng giọng trống rỗng " Tụi này cứ nghĩ chúng đang bị bọn Tử thần Thực tử khác với Greyback kéo xuống, thế là tụi này lại xông vô tiếp tục giao tranh... Cô nghĩ lúc đó có nghe tiếng Snape quát cái gì đó, nhưng cô không biết nó là..."

" Hắn quát, 'Xong rồi'." Harry nói " Hắn đã làm xong nhiệm vụ của mình."

Tất cả đều lặng im.

Cửa bệnh thất đột nhiên được mở ra, mọi người bị dọa hoảng sợ. Vợ chồng Weasley sải bước đi tới, Fleur theo sát phía sau, gương mặt xinh đẹp tràn ngập sợ hãi.