[Harry Potter][Đồng Nhân] Tương Ngộ Tại Hogwarts

Chương 183: R.A.B




---------------------------------

Một vài lời của tác giả: Để đọc chương này mọi người cần hiểu một chút ít cơ bản, về Harry trong lễ cưới của Bill và Fleur, cậu đã nghe Doge giới thiệu sơ sơ về thời còn trẻ của Dumbledore, và biết được gia đình cụ từng có quãng thời gian sống ở thung lũng Godric. Nếu không đọc truyện, mọi người có thể xem phim để rõ hơn.

Thuận tiện nhắc nhở thêm, tôi viết đa phần đều dựa trên cốt truyện của tiểu thuyết, phim ảnh và tiểu thuyết có hơi khác nhỏ, không phải quá nhiều. Nhưng bộ Hoàng Tử Lai thì phim điện ảnh cải biên khá nhiều.

Một vài lời của Editor: Nếu cần đọc truyện, mọi người có thể xem đoạn này ở chương 8, Bảo bối Tử thần.

Beta: Vũ Minh Nguyệt

---------------------------------

Ngày hôm sau, Hermione tỉnh lại rất sớm, trong phòng khách chỉ có một sô pha, Ron và Harry đều rất ga lăng để nàng nằm trên đó còn họ thì lấy túi ngủ nằm dưới sàn.


Một khoảng trời hé ra giữa hai tấm màn cửa sổ u ám. Bầu trời ấy màu mực xanh loãng mát dịu, đâu đó giữa đêm và bình minh, và mọi thứ đều yên lặng, ngoại trừ tiếng thở sâu, chậm của Ron và Harry.

Hermione ngước nhìn trần nhà âm u, chùm đèn treo bám đầy mạng nhện, trong giấc mơ đêm qua là một cảnh tượng ồn ào xô bồ, khi tỉnh lại trong giây lát nàng mới ý thức được bản thân không ở Hang Sóc. Xốc tấm chăn lên, Hermione mang theo túi xách lẳng lặng đứng dậy, rời khỏi phòng khách tầng hai, đi qua lầu một, băng qua một phần mái hiên để đi sâu vào trong, xuống tầng ngầm, phòng bếp ở dưới này.

Lò sưởi cao được làm bằng đá đặt ở phía xa xa, vài lon sắt treo lủng lẳng trên trần nhà, một cái bàn dài được đặt ở giữa, chứa được kha khá người, những cái ghế thì nghiêng ngả tán loạn. Hermione nhìn xung quanh một lát, rồi tìm được bộ dụng cụ ăn uống và tủ chén.


Cũng may, mấy món này vẫn còn nguyên vẹn chỉ là bám hơi nhiều bụi bẩn.

Hermione rút đũa phép, sắp xếp mấy cái ghế bị đặt để lung tung lại quanh bàn. Lấy trong tủ ba cái chén, ba cái đĩa và ba cái ly, nàng vặn vòi nước, đã lâu không dùng tới nên ban đầu nó có những tiếng rỉ sét cọt kẹt, sau đó thì tuôn trào dòng nước trong lành.

Rửa sạch sẽ mấy món đồ dùng, Hermione đi tới lò sưởi ngay vách tường, vẩy đũa phép, bên trong bốc lên một ngọn lửa nhỏ, từ từ càng cháy mạnh hơn.

Dọn một bữa sáng đơn giản, Hermione nhìn qua đồng hồ rồi đi lên tầng hai, vừa lúc thấy Harry và Ron đang sốt ruột kêu gọi, nhìn thấy nàng, Ron thở hắt ra " Ầy, Hermione, bồ đi đâu vậy ? Làm mình sợ hết hồn luôn, bồ mà đi đâu mất tiêu, chẳng biết Ann sẽ xử tụi mình thành thế nào nữa."

Hermione cười khẽ " Mình tới phòng bếp, làm một bữa sáng đơn giản, mấy bồ rửa mặt đi rồi xuống ăn, mình có việc cần nói."


" Chà chà, có bữa sáng nữa hả ? Tốt quá !" Ron đi vào nhà vệ sinh.

Harry đeo mắt kính vào " Mấy giờ rồi, Hermione ? Có vụ gì vậy ?"

" Bảy giờ kém hai phút." Hermione nói " Ăn sáng xong rồi bàn."

Tromg phòng bếp, Ron nhìn hai ly cà phê thì hỏi " Cà phê ? Hermione, sao bồ kiếm được vậy ?"

" Nước ấm, và bột cà phê hòa tan." Hermione đáp lời.

" Bột hòa tan ?" Ron chăm chú nhìn ly cà phê, hớp một miếng " Là đồ do người Muggle làm hả ? Ba mình nhất định sẽ khoái cho xem."

Hermione và Harry liếc mắt nhìn nhau, đồng thời mỉm cười.

Dùng xong bữa sáng, Hermione nói " Chuyện mình muốn bàn, là mấy ngày sắp tới tụi mình phải làm gì."

Harry và Ron gật đầu.

" Mình đề nghị, bước đầu là nên sửa sang lại căn nhà này đã."

" Hả ? Còn sửa nhà ?" Ron rầu rĩ, cậu nhớ hồi năm tư đã giúp Hội quét dọn căn nhà này một lần, trông chẳng khác gì một con gia tinh chịu thương chịu khó.
" Tối qua Ann đã nói, tụi mình phải chờ cậu ấy. Đoán chừng sẽ cần ở đây tầm vài ngày, không thể cứ ru rúc trong phòng khách mãi được." Hermione nói " Hơn nữa, tụi mình cũng cần ở tạm đây để vạch ra kế hoạch tiếp theo. Ann đưa cho mình những tài liệu về thung lũng Godric, một cuốn dày cộm, để nghiên cứu hết cũng tốn mười ngày."

Harry cảm thấy hứng thú, chồm người tới trước " Tài liệu về thung lũng Godric ? Ann đưa bồ khi nào vậy ?"

" Tối qua..." Hermione nói " Lát nữa lại nói tiếp về nó, còn có một chuyện, hiện tại Hang Sóc chắc không thể làm tổng hành dinh của Hội Phượng Hoàng nữa, mình nghĩ nếu nơi này an toàn khả năng cao sẽ thành tổng hành dinh mới. Nói thế, chúng ta coi như đã cống hiến phần sức nhỏ cho Hội."

" Mình đồng ý !" Harry gật đầu " Mình cũng đồng ý !" Ron lại vội nói thêm " Mình cũng không phải đứa sợ vất vả."
Hermione mỉm cười, nàng biết sẽ như thế này " Được rồi, nhiệm vụ chính của hôm nay là sửa sang lại phòng ốc, trước tiên để đưa cho mấy bồ vài bùa chú tẩy rửa đơn giản đã. Mục tiêu hàng đầu là dọn xong ba căn phòng ngủ đã, thật ra không cần làm quá sạch sẽ đâu, chỉ cần giống phòng bếp vậy, dọn rác lại thành một đống, sắp xếp mấy món đồ ngăn nắp là được."

Harry và Ron gật đầu.

" Mình dọn lầu một, hai, còn hai nam sinh mấy bồ dọn lầu ba, bốn, năm nhé ?"

Lầu năm là tầng cao nhất của ngôi nhà, Harry đang đứng trước thang lầu, chỗ này chỉ có hai cánh cửa, mà đối diện với cậu là một tấm thẻ có đề tên Sirius, trước kia cậu chưa từng vào phòng ngủ của người cha đỡ đầu bao giờ. Harry đẩy cửa ra, giơ cao đũa phép.

Căn phòng rộng rãi và ắt là đã từng rất gọn gàng. Có một cái giường rộng với đầu giường bằng gỗ chạm khắc, cửa sổ cao được che bằng những tấm màn dài bằng nhung và chùm đèn treo bám lớp bụi dày, mẩu đèn cầy cháy sót vẫn còn trong những lỗ chân đèn, sáp nhiễu đông đặc tựa những giọt sương giá. Một lớp bụi mỏng phủ lên những bức tranh trên tường và cái đầu giường, mạng nhện giăng giữa chùm đèn treo và đầu tủ quần áo bằng gỗ rất to, khi Harry tiến sâu hơn vào trong phòng, cậu nghe tiếng tháo chạy nhốn nháo của bầy chuột bị quấy rầy.
Harry vẩy đũa phép, niệm bùa chú vừa mới học được "Scourgify." Mạng nhện đã bị quét sạch sẽ.

Cậu thiếu niên Sirius đã dán đầy tường rất nhiều áp phích và tranh ảnh đến nỗi hiếm có mảng lụa xám bạc bọc tường nào còn lộ ra. Harry có thể đoán là cha mẹ của Sirius đã không thể nào gỡ được bùa Dính Vĩnh Viễn (Permanent Sticking Charm) đã gắn những áp phích và tranh ảnh đó vô tường, chắc là họ không thể nào tán thưởng nổi thẩm mỹ trang trí của cậu con trai. Sirius hình như đã đi quá trớn trong việc chọc tức cha mẹ. Rất nhiều biểu ngữ to bự của nhà Gryffindor, màu đỏ tía và vàng kim phai mờ, như để nhấn mạnh sự khác biệt của chú với tất cả những người còn lại trong gia đình Slytherin.

Rất nhiều hình xe gắn máy Muggle, và cũng có (Harry phải thán phục thần kinh của Sirius) rất nhiều hình quảng cáo các cô gái Muggle mặc đồ tắm hai mảnh. Harry có thể phân biệt họ là dân Muggle bởi vì họ ở yên trong tấm hình của mình, nụ cười đã héo và ánh mắt đờ đẫn đông cứng trên giấy. Điều này tương phản với một bức ảnh phù thủy duy nhất trên tường, tấm hình của bốn học sinh trường Hogwarts đứng quàng tay nhau, cười cợt với ống kính.
Một niềm vui bừng lên khi Harry nhận ra ba cậu, mái tóc đen rối bời của ba chải lật ngược ra sau y như tóc Harry, và ba cũng đeo kiếng. Bên cạnh ông là Sirius, đẹp trai theo cách hoang dã, gương mặt hơi kiêu kì, trẻ hơn nhiều và vui vẻ hơn nhiều so với gương mặt Harry từng thấy khi chú còn sống.

Cậu tính gỡ tấm hình ra khỏi tường, nhưng tấm hình không thèm nhúc nhích. Sirius đã rất kĩ trong việc ngăn cha mẹ chú trang hoàng lại căn phòng này.

Harry nhìn quanh sàn nhà, vẩy đũa phép sắp xếp lại các sách vở và mấy món đồ chơi lên trên kệ. Việc này không quá khó khăn, đem một ít giấy rác như lời nói của Hermione xếp thành một chồng. Đúng lúc này, một tờ giấy bay qua thu hút sự chú ý của cậu, Harry chụp lấy nó, những mảnh giấy vụn còn lại thì rơi là đà xuống nền.

Anh Chân Nhồi Bông thân mến,
Cám ơn anh, cám ơn anh về món quà sinh nhật cho Harry ! Cho tới giờ đó là món thằng bé khoái nhất. Một tuổi mà đã biết bay vèo vèo trên cán chổi, thằng bé có vẻ tự mãn lắm. Em gửi kèm theo một tấm hình để anh có thể thấy. Anh biết là chổi chỉ bay lên khỏi mặt đất cỡ sáu tấc nhưng thằng bé suýt làm chết con mèo và đã làm bể nát cái bình bông xấu hãi hùng mà Petunia gửi làm quà Giáng sinh (không phải lời phàn nàn đâu nhé). Dĩ nhiên anh James thấy chuyện này buồn cười lắm, ảnh nói thằng bé sẽ trở thành một cầu thủ Quidditch vĩ đại, nhưng tụi này phải cất đi hết những đồ trang trí trong nhà và chắc chắn phải để mắt tới nó mỗi khi nó bay.

Tụi này làm một bữa tiệc trà đơn giản mừng sinh nhật, chỉ có tụi này và bà cụ Bathilda, người luôn ân cần và mê Harry như điếu đổ. Tụi này tiếc là anh không thể đến được, nhưng công việc của Hội là ưu tiên số một, với lại Harry cũng chưa đủ lớn để biết đó là sinh nhật của thằng bé ! Anh James hơi chán nản vì bị cầm chân ở đây, ảnh cố gắng không để lộ ra, nhưng em biết...và cũng vì thầy Dumbledore vẫn còn giữ tấm Áo choàng Tàng hình của ảnh, nên ảnh chẳng có dịp dạo chơi. Nếu anh có thể đến chơi, thì sẽ khiến ảnh vui lên nhiều lắm. Cuối tuần trước anh Đuôi Trùn có đến đây. Em thấy ảnh có vẻ xuống tinh thần, nhưng có lẽ điều đó là tất nhiên sau vụ gia đình McKinnons. Em đã khóc suốt đêm khi nghe chuyện.
Bà cụ Bathilda ghé chơi hầu như mọi ngày, bà là một kho đồ cũ hấp dẫn với nhiều câu chuyện lạ lùng về thầy Dumbledore. Nếu thầy mà biết, em không chắc thầy hài lòng đâu ! Em không biết chuyện đáng tin được mấy phần, bởi vì thực ra dường như không thể tin được là thầy Dumbledore...

Tay chân Harry dường như đã tê liệt. Cậu đứng đơ ra, cầm tờ giấy giữa những ngón tay xuội đi, trong lòng trào dâng lặng lẽ điều gì đó tựa như niềm vui lẫn nỗi buồn, và chúng cùng tuôn chảy cuồn cuộn trong mạch máu với mức độ ngang nhau. Lảo đảo lê đến bên giường, cậu ngồi xuống.

Cậu đọc lại lá thư một lần nữa, nhưng cũng chẳng hiểu thêm ý nghĩa nào khác hơn lần đọc đầu tiên, và chỉ còn biết đăm đăm nhìn nét chữ viết tay. Mẹ viết chữ 'g' giống y như chữ 'g' cậu viết. Cậu dò khắp lá thư để tìm ra mọi chữ 'g', và cảm thấy mỗi chữ như một cái vẫy tay thân thiện thoáng hiện sau tấm mạng che. Lá thư ấy là một kho báu tuyệt vời, bằng chứng là mẹ Lily đã từng sống, thực sự sống, và bàn tay ấm áp đã từng chuyển động ngang qua miếng giấy da này, lưu lại dấu mực trong những nét chữ này, những lời này, những lời về cậu, Harry, con trai của mẹ.
Nôn nóng gạt nước mắt, cậu đọc lại lá thư, lần này tập trung vào ý nghĩa. Giống như lắng nghe lại một giọng nói còn nhớ mang máng.

Gia đình cậu từng có một con mèo... có lẽ nó đã tiêu tùng, như ba mẹ ở thung lũng Godric... hay là nó đã bỏ đi khi không còn ai sống sót để cho nó ăn nữa...Sirius đã tặng cho cậu cây chổi bay đầu tiên... Ba mẹ cậu biết bà cụ Bathilda Bagshot, có phải cụ Dumbledore đã giới thiệu cho họ quen nhau ? Người Dumbledore vẫn giữ tấm Áo choàng Tàng hình của ba cậu... có điều gì kì kì ở điểm này...

Harry ngừng lại, cân nhắc lời lẽ của mẹ. Tại sao cụ Dumbledore lại lấy tấm Áo choàng Tàng hình của ba James ? Harry còn nhớ rõ rành rành lời thầy hiệu trưởng nói với cậu nhiều năm trước " Ta không cần một tấm áo choàng để trở nên vô hình". Có thể một thành viên trong Hội không được tài giỏi lắm cần tấm áo choàng hỗ trợ, và cụ Dumbledore đã hành động như người chuyển giao ? Harry cho qua... Đuôi Trùn đây rồi... Pettigrew, kẻ phản bội, dường như 'xuống tinh thần' thật sao ? Phải chăng hắn ý thức là hắn đang gặp gỡ ba James và mẹ Lily lần cuối cùng ?
Và cuối cùng lại bà cụ Bathilda, người kể những câu chuyện không thể tin được về cụ Dumbledore...

Chuyện gì không tin được về cụ Dumbledore ? Nhưng có cả tỷ chuyện ắt có vẻ không tin được về cụ Dumbledore, thí dụ như chuyện cụ đã từng bị điểm bét cùng trong kì kiểm tra môn Biến Hình, hay chuyện cụ cũng rù quến mấy con dê như cụ Aberforth...

Harry đứng dậy và chăm chú tìm khắp sàn, có thể phần còn lại của lá thư nằm đâu đó. Cậu chụp lấy mọi tờ giấy, háo hức xem xét, xốc tung những cuốn sách, leo lên ghế đứng để với tay tới đầu tủ quần áo, bò xuống dưới gầm giường và gầm ghế.

Cuối cùng, nằm sấp mặt trên sàn, cậu ngó thấy một cái gì đó giống như một miếng giấy rách phía dưới cái tủ có ngăn kéo. Khi kéo cái đó ra thì chính là tấm hình mà mẹ Lily đã miêu tả trong thư. Một đứa bé tóc đen đang bay gần rồi bay xa trong hình trên một cây chổi tí hon, cười khanh khách, và một cặp giò ắt hẳn là chân của ba James đang rượt theo. Harry nhét tấm hình cùng với lá thư của mẹ Lily vô túi áo và tiếp tục tìm tờ thứ hai của lá thư.
Nhưng sau mười lăm phút đồng hồ, cậu đành phải kết luận là phần còn lại của lá thư má nó đã bị mất rồi. Liệu nửa lá thư đó chỉ đơn giản bị lạc mất trong khoảng mười sáu năm từ lúc thư được viết, hay đã bị kẻ nào đó lục soát căn phòng trước đây lấy đi ? Harry đọc lại phần đầu lá thư một lần nữa, lần này nhằm tìm xem các manh mối liên quan đến những điều có thể khiến cho phần còn lại của lá thư trở nên có giá trị.

Harry xoa xoa đôi mắt, đứng lên. Bỏ hai trang giấy vào túi áo, có lẽ lát nữa xuống lầu tìm Hermione để xem nàng có biết thêm gì về thung lung Godric không.

Vẩy đũa phép sắp xếp lại đồ đạc trong căn phòng, rất nhanh đã tới mười giờ, cậu đóng cửa phòng Sirius lại, và đi tới cánh cửa khác trên tầng năm.

Một tấm bảng nhỏ kiểu cọ, nét chữ viết tay ngay ngắn, tương tự cách mà Percy Weasley rất có thể dán lên cửa phòng ngủ của ảnh.
Cấm Vào

Nếu Không Được Sự Cho Phép Của

Regulus Arcturus Black

Cơn hồi hộp chảy loạn khắp người Harry, nhưng cậu không biết chắc là tại sao. Cậu đọc lại tấm bảng một lần nữa

" Ron ! Hermione !" Harry hét vọng xuống cầu thang " Lên đây !"

" Sao đấy ?" Ron trừng trừng bước lên lầu, bắt gặp ngay tấm bảng treo phòng của Sirius " Xin lỗi, Harry..mình không biết..."

" Không phải chuyện này...bồ xem nè." Harry chỉ vào tấm bảng của Regulus, Ron đọc cẩn thận.

" Ồ, là em trai của chú Sirius phải không ? Regulus Arcturus Black."

" Sao thế ?" Hermione nắm đũa phép đi lên tầng năm, Harry lại chỉ lên tấm bảng của Regulus, nàng nhíu mày nhìn tấm bảng như biển số nhà, lát sao thì la lên.

" R.A.B ?" Hermione kinh ngạc hỏi " Em trai của chú Sirius ?"

" Hắn là một Tử Thần Thực Tử." Harry nói " Chú Sirius đã kể cho mình nghe về hắn, hắn đã gia nhập với bọn chúng khi còn rất trẻ, rồi muốn tìm cách rời đi...vì vậy bọn chúng gϊếŧ hắn."
" Hợp lí !" Hermione nói " Nếu chú ấy là một Tử Thần Thực Tử thì chú đã tiếp cận với Voldemort, và nếu chú ấy vỡ mộng thì chú ấy ắt hẳn muốn lật đổ Voldemort !"

" Tụi mình thử tìm hiểu coi" Harry nói rồi đẩy cánh cửa, nó bị khóa. Hermione chĩa cây đũa phép vào nắm vặn cửa "Alohomora." Một tiếng cách vang lên và cánh cửa mở tung.

Ba đứa cùng bước qua ngưỡng cửa một lúc, chăm chú ngó xung quanh. Phòng ngủ của Regulus hơi nhỏ hơn phòng của Sirius một tí, mặc dù nó cũng tạo cảm giác là trước đây rất sang trọng. Trong khi Sirius theo đuổi việc quảng bá cho sự khác biệt với những người khác trong gia đình, thì Regulus cố gắng nhấn mạnh điều ngược lại. Màu bạc và xanh ngọc bích của nhà Slytherin có khắp mọi nơi, từ vải trải giường, tường, đến cửa sổ. Gia huy của dòng họ Black được sơn tỉ mỉ phía trên cái giường, cùng với câu phương châm bằng tiếng Pháp: LUÔN THUẦN HUYẾT THỐNG. Bên dưới là một bộ sưu tập những bài được cắt ra từ báo đã ố vàng, tất cả dán dính vào nhau làm thành một bộ tranh cắt dán te tua. Hermione đi ngang qua phòng để đến xem xét cái đó.
" Tất cả những thứ này đều nói về Voldemort." Nàng nói " Chú Regulus dường như là người hâm mộ suốt mấy năm trước khi gia nhập bọn Tử Thần Thực Tử..."

Một đám bụi nhỏ bốc lên từ những tấm phủ giường khi Hermione ngồi xuống đọc mấy mẩu cắt dán. Trong khi đó Harry chú ý đến một tấm hình khác, một loạt cầu thủ Quidditch của Hogwarts đang mỉm cười và từ trong khung hình vẫy vẫy tay. Cậu đi tới gần hơn và thấy huy hiệu hình con rắn trên ngực áo các cầu thủ, học sinh nhà Slytherin. Có thể nhận ra ngay tức thì Regulus là cầu thủ đứng chính giữa hàng đầu, cũng là mái tóc đen và vẻ mặt hơi kiêu giống như người anh, mặc dù nhỏ hơn, mảnh khảnh hơn, và không đẹp trai như Sirius hồi xưa.

" Hắn chơi vị trí Tầm thủ." Harry nói.

" Cái gì ?" Hermione nói bằng giọng mơ hồ, nàng vẫn còn chìm đắm trong mớ báo cắt dán về Voldemort.
" Hắn ngồi ở chính giữa hàng đầu, đó là vị trí của Tầm thủ... mà đừng bận tâm chi." Harry nói, khi nhận ra chẳng ai lắng nghe cậu. Ron đang bò lổm ngổm, lục tìm dưới gầm tủ quần áo. Harry nhìn quanh phòng tìm những nơi có vẻ là nơi giấu đồ và cậu đi tới gần cái bàn giấy. Nhưng ở đây cũng vậy, đã bị ai đó lục soát trước bọn họ đến. Những thứ bên trong ngăn kéo đã bị lật tung mới đây thôi, lớp bụi bị khuấy lên, nhưng chẳng có gì đáng giá trong đó: viết lông ngỗng cũ, sách giáo khoa cũ kĩ còn mang bằng chứng chúng bị đối xử thô bạo, một bình mực mới bị bể, phần mực còn lại dinh dính làm lem hết những thứ bên trong ngăn kéo.

" Có một cách dễ hơn." Hermione nói, trong khi Harry chùi mấy ngón tay dính mực lên cái quần da bò. Nàng giơ cây đũa phép lên và hô " Mặt dây chuyền lại đây !"
Chẳng có gì xảy ra. Ron, đang xem xét những nếp gấp của tấm màn đã ngả màu, tỏ vẻ thất vọng.

" Vậy đành chịu hả ? Không có ở đây sao ?"

" À, nó có thể vẫn còn ở đây, nhưng bị ếm phép phản bùa." Hermione nói " Bồ biết đó, là mấy phép ngăn không cho nó bị triệu tập bằng pháp thuật ấy mà."

" Giống như Voldemort đặt cái chậu đá trong hang." Harry nói, nhớ ra cậu đã không thể nào triệu tập được cái mặt dây chuyền giả.

" Vậy tụi mình làm sao kiếm ra nó ?" Ron hỏi.

" Tụi mình xài tay và mắt thôi." Hermione nói.

" Ý kiến hay dữ à." Ron đảo tròn con mắt, rồi tiếp tục xem xét tấm màn.

Ba đứa lục lọi từng ngóc ngách của căn phòng trong hơn một giờ đồng hồ, nhưng cuối cùng đành phải kết luận là cái mặt dây chuyền không có ở đó.

Mặt trời bây giờ đã lên cao, ánh nắng làm cả đám lóa mắt cho dù nắng chiếu qua ô cửa sổ cầu thang đầy bụi.
" Nhưng nó có thể ở đâu đó trong căn nhà." Hermione cố lấy lại niềm hi vọng " Dù sao hôm nay cũng phải quét dọn, cứ tìm mỗi chỗ thử một lần xem."

" Ầy..." Ron nằm lăn trên giường, Harry cũng hơi nản lòng. Một chùm bụi bẩn bay lên, Hermione nhanh chóng vẩy đũa phép tản nó đi.

" Cho dù thế nào chúng ta cũng đã có thêm manh mối về Trường sinh Linh Giá." Hermione kiên định nói " Chú ấy đã tiêu hủy nó hay chưa, thì chú ấy cũng muốn giấu nó khỏi Voldemort, đúng không ? Có nhớ tất cả những thứ kinh khủng mà tụi mình phải dọn dẹp khi ở đây lần trước không ? Cái đồng hồ phóng tia sét vào mọi người và mấy bộ áo choàng cứ tính bóp cổ Ron, chắc là chú Regulus bày chúng ở đó để bảo vệ chỗ giấu cái mặt dây chuyền, mặc dù tụi mình chẳng hề nhận ra nó vào... vào..."

Harry và Ron nhìn nàng. Vẻ mặt sững sờ của Hermione như một kẻ vừa bị trúng bùa Lú Lẫn, thậm chí đôi mắt cũng mất tập trung.
"... vào lúc đó." Nàng thì thào nói nốt.

" Có cái gì hả ?" Ron hỏi.

" Có một cái mặt dây chuyền."

" Cái gì ?" Harry và Ron cùng nói.

" Trong ngăn tủ ở phòng khách. Không ai có thể mở được nó. Và tụi mình... tụi mình..."

Harry nhớ lại. Cậu thậm chí đã cầm cả cái vật đó trong tay khi cả bọn chuyền tay nhau, mỗi đứa thay phiên nhau cố cạy cái nắp hộp ra. Cái vật đó đã bị liệng thùng rác, cùng với hộp đựng bột thuốc lá Wartcap và hộp nhạc ru mọi người ngủ gục...

" Kreacher mót lại cả đống đồ tụi mình liệng đi." Harry nói. Đó là cơ may duy nhất, niềm hi vọng mong manh còn sót lại cho cả đám, và nó quyết bám lấy cho đến khi nào bị buộc phải buông ra " Nó có cả một kho giấu đồ trong tủ chén của nó trong nhà bếp. Đi thôi."

Harry chạy xuống cầu thang, nhảy hai bậc một, hai người kia chạy theo sát gót. Ba đứa gây ra nhiều tiếng ồn đến nỗi bức chân dung của bà mẹ chú Sirius bị đánh thức khi họ chạy xuyên qua hành lang.
" Bẩn thỉu ! Đồ Máu Bùn ! Cặn bã !" Bà gào theo, Hermione chĩa đũa phép vào bức tranh, một tấm rèm che được phủ lên và giọng nói biến mất.

Ba người vọt vào phòng bếp, chạy đến cái kho nhỏ xí.

" Mình còn chưa quét dọn chỗ này." Hermione nói.

" Giờ ai lại quan tâm chuyện đó chứ." Ron đáp lời.

Harry đứng khựng lại trước cánh cửa cái tủ chén của Kreacher, và vặn mở ra. Một mớ mền cũ dơ hầy mà trước đây Kreacher từng nằm ngủ, nhưng cái ổ mền này giờ không còn lấp lánh những món trang trí rẻ tiền mà Kreacher mót lượm được nữa. Vật duy nhất có trong đó là một bản sách cũ «Giới Quý Tộc Của Thiên Nhiên: Một Bảng Phả Hệ Phù Thủy». Không chịu tin vào mắt mình, Harry chụp lấy mấy cái mền và rũ tung chúng. Một con chuột chết rớt ra và lăn lóc một cách thảm sầu xuống sàn nhà. Ron vừa rên lên, Hermione nhắm mắt lại.
" Chưa hết hi vọng !" Harry cất cao giọng gọi " Kreacher !"