Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng

Chương 12




Vấn đề Tiểu Thiên hỏi một lần nữa làm mặt Hoàng Phủ Tấn trở nên xanh mét, “Niếp Tiểu Thiên!” Hắn hướng nàng rống lên, “Gian phu là ai, ngươi còn dám hỏi Trẫm?”

“Ta đây không biết đương nhiên phải hỏi chứ.” Cau mi lại, Tiểu Thiên trả lời với vẻ mặt vô tội, nếu nàng biết, còn dám hỏi ra khỏi miệng sao?

“Ngươi…” Hoàng Phủ Tấn chán nản, dâm phụ chết tiệt, rốt cuộc nàng đã có quan hệ với biết bao nam nhân, nàng còn có thể chẳng biết xấu hổ nói chính mình không biết gian phu là ai? Nàng còn dám làm trò trước măt hắn hỏi gian phu là ai?

“Ngươi dâm phụ này!”

Ba ——

Hoàng Phủ Tấn vừa nói dứt lời, một cái tát cũng giáng xuống trên mặt Tỉêu Thiên, hành động của Hoàng Phủ Tấn khiến cho Thái hoàng thái hậu kinh ngạc đến không nói nên lời, đồng thời, khơi dậy sự tức giận trong lòng Tiểu Thiên.

“Hôn quân, tên súc sinh nhà ngươi lại vừa đánh ta!” Tiểu Thiên rất muốn tiến lên đánh cho Hoàng Phủ Tấn một trận, thế nhưng chưa làm được đã bị Thái Hoàng thái hậu ngăn lại.

“Thái Hoàng thái hậu, người buông ta ra !” Không nghĩ muốn sử dụng bạo lực với một lão nhân, Tiểu Thiên chỉ có thể tận dùng hết sức thoát khỏi sự kềm cặp của Thái hoàng thái hậu.

“Thiên Thiên, ngươi bình tĩnh lại một chút đi, Tấn nhi là hoàng đế, ngươi làm sao có thể đánh hắn được.”

“Thái Hoàng thái hậu, người có lầm hay không hả, tên hôn quân không biết xấu hổ này có thể đánh nữ nhân, tại sao ta lại không thể đánh hắn!” Vừa nói, vừa tiến lên trước mặt Hoàng Phủ Tấn.

Chết tiệt, khí lực của lão thái thái này sao có thể lớn như vậy.

“Niếp Tiểu Thiên, ngươi dám mắng Trẫm súc sinh!” Hoàng Phủ Tấn cắn chặt hàm răng, nếu không phải hoàng tổ mẫu bên cạnh ngăn nàng lại, hắn lúc này nhất định đã ném nàng ra ngoài điện.

“Ta mắng ngươi súc sinh thì làm sao? Ta còn muốn đánh nhau với ngươi đây!” Tiểu Thiên tức giận đến nổi trận lôi đình, năm lần bảy lượt nghĩ muốn tiến lên, lại bị Thái Hoàng thái hậu giữ chặt, “ Chết tiệt, thức ăn trong hoàng cung có phải đều tốt quá hay không, một lão nhân gia tại sao lại có khí lực lớn như vậy?” Dưới cơn thịnh nộ, Tiểu Thiên trở nên khẩu trạch bất ngôn (nói không lựa lời).

“Niếp Tiểu Thiên, ngươi dám nói chuyện như vậy với Hoàng tổ mẫu !”

“ Hôn quân nhà ngươi, câm miệng chó của ngươi lại, lão nương ta đời này ghét nhất loại nam nhân đánh nữ nhân, ngươi cẩu hoàng đế đã đánh ta lại còn thừa dịp ta không chú ý mà đánh lén ta, ngươi…”

“Người đâu, đem hoàng hậu kéo xuống!” Tiểu Thiên nói còn chưa xong, đã bị một tiếng của Thái Hoàng thái hậu cắt đứt.

“Ngươi… Ngươi…” Vẻ mặt thống khổ gần như sắp chết, Tiểu Thiên đấm ngực, chỉ vào Thái Hoàng thái hậu khóc rống lên, “Ô oa

quả nhiên vẫn là thương người của mình hơn, cẩu hoàng đế này khi dễ ta, người lão thái thái này còn giúp hắn cùng nhau khi dễ ta, ta thực là một hoàng hậu bất hạnh mà, 555

Nước mắt nước mũi thống khổ tố cáo hành vi phạm tội của Thái hoàng thái hậu, vẻ mặt của Tỉêu Thiên khiến Thái hoàng thái hậu đau lòng hơi lơi lỏng lực đạo ở hai tay để nàng ngồi xổm trên mặt đất khóc.