Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Quyển 1 - Chương 15: Huyên huyên




Trời còn chưa tối mà thái giám tổng quản kính sự phòng Từ Tiến Lương đã đến truyền chỉ muốn tôi chuẩn bị thị tẩm. Xe Phượng Loan Xuân Ân đã chờ bên ngoài từ sớm , đưa tôi đến Đông Thất ( phía đông ) Nghi Nguyên điện . Tiếng long xa ( xe vua đi ) lộc cộc trên phiến đá vĩnh hạng làm cho tôi bỗng nhiên nhớ tới đêm đông đại tuyết kia, Diệu Âm nương tử đi dọc đường cất vang tiếng hát. Không biết sao tôi lại đột nhiên nhớ tới nữ tử bị thất sủng này. Ngày xưa cô ta được sủng ái mà kiêu căng, vậy mà ngay giờ phút này cô ta lại chính là nữ tử bị hoàng thượng chán ghét… Mặc dù cô ta kiêu ngạo vô lễ, nhưng trong lòng tôi vẫn xuất hiện một tia thương hại. . Ngày trước cô ta ngạo mạn ngồi lên chiếc xe này với cõi lòng đầy vui mừng và chờ mong. Nhưng hơn mười đêm sau, người ngồi trong xe Phượng Loan Xuân Ân phụng chiếu đã đổi thành tôi. Đáy lòng hơi chán nản , cô ta là bài học thất bại để tôi noi gương . Sau này bất cứ lúc nào cho dù là được sủng ái, cũng phải chịu đựng , cẩn thận không được đi sai bước.

Phương Nhược chờ ở ngoài điện, thấy tôi đi đến thì đỡ lấy tôi và nhẹ giọng nói: “Hoàng Thượng còn ở Tây Thất ( phía tây ) phê duyệt tấu chương, sắp xong rồi. Thỉnh tiểu chủ đi Đông Thất trước chờ một người lát.”

Phương Nhược dẫn tôi đến Đông Thất thì lui xuống. Đợt một lúc mà Huyền Lăng vẫn chưa đến, tôi bèn đi một mình ra ngoài thì thấy đèn đuốc ở Tây Thất sáng trưng, hóa ra người ở ngự thư phòng, bình thường các phi tần không thể vào đó. Tôi không dám liều lĩnh, đành một mình đi ra ngoài Nghi Nguyên, dừng bước tại bàn long hình trụ ở bên cạnh.

Ánh trăng khuyết nhợt nhạt, ánh trăng lại cực sáng, nghiêng mình xuống như đang trút nước. Đứng ở trước điện dõi mắt nhìn về nơi xa, lầu gác cung điện nối liền một dãy trùng trùng điệp điệp , nhấp nhô không dứt. Dưới ánh trăng là các cung điện ngọc lưu ly ngói sáng trong vắt như ngọc bích.

Trước điện là cây ngọc lan đang nở, hình dáng thật thanh cao tao nhã . Gió đêm hơi lớn, tóc dài bị gió thổi rối. Tôi gọi Cận Tịch: “Đi bẻ một cành ngọc lan.”

Ngọc lan màu tím, cuống hoa cứng mà dài, nụ hoa đang tách ra , cao vút như cây sen nhỏ. Tôi tiện tay ngắt ít cành gỗ gài ở búi tóc, mùi hương nhẹ nhàng mê ly tỏa ra. Gió ngày càng lớn từ đâu thổi đến khiến ngọc xoáy sắc dàiquần áo phất phơ bay lên , xiêm y của tôi bị gió thổi dính sát vào người , đành phải giơ tay áo rộng thùng thình lên để che lại.

Nghe thấy Huyền Lăng tới gần : “Ngày xuân ban đêm còn có hơi lạnh , đừng đứng ở đầu gió . Theo trẫm vào đi.” Vừa cười cười: “Trẫm chuẩn bị cho nàng thứ này.”

Lòng hiếu kỳ , vào Đông Thất liền thấy trên bàn có một bát sủi cảo nóng hầm hập. Chúng tôi ngồi xuống , chàng nói rằng : “Có đói bụng không? Trẫm gọi người chuẩn bị điểm tâm cho nàng.”

Nhìn qua thì thấy hương vị có vẻ ngon lắm nhưng ở đây lại chỉ có một chén, thế nên tôi nhìn Huyền Lăng và từ chối: ” Thần thiếp không đói bụng. Hoàng Thượng dùng trước đi.”

“Trẫm đã ở dùng qua ở Tây Thất, nàng nếm thử xem có hợp khẩu vị không?”

Tôi nghe lời uống một ngụm lại không khỏi nhíu mi phun ra, đẩy bát ra nói: “Còn sống .” ( sống = sinh , đồng âm )

Huyền Lăng nghe vậy cười ranh mãnh : “Chính nàng nói rồi đấy!”

Mới vừa rồi tỉnh ra đây là do chàng làm đành xấu hổ giận dỗi xoay người nhìn hướng khác . Huyền Lăng đứng dậy đi tới trước người tôi, tôi lại xoay người không thèm nhìn chàng. Cứ như thế vài lần, tôi nhận ra được hành động của mình thật vô nghĩa liền cúi mặt xuống. Chàng khom người xuống , khẽ cười nói: “Trẫm thấy khanh càng nóng giận càng đáng yêu.”

Tôi thấp giọng nói: “Hoàng Thượng cứ chọc thần thiếp.”

“Được rồi , được rồi .” Chàng vỗ nhẹ lưng của tôi: “Trẫm không có ý định trêu đùa nàng. Một chén sủi cao này đáng lẽ nên để cho nàng nếm từ tối hôm qua mới phải. Trẫm nghe nói đây là thứ không thể thiếu trong cưới gả dân gian. Trong cung có quy củ, dù trẫm không thể làm hết được cho nàng , việc gì có thể đương nhiên sẽ làm cho nàng.”

Nhớ tới ‘Tát trướng'( Rải giường ) buổi sáng, trong tôi lòng cảm động, xoay người nhẹ nhàng nói : “Hoàng Thượng đối tốt với thần thiếp như vậy…” Sâu thẳm trong lòng trở nên yếu đuối, lại không nói được chỉ lẳng lặng nhìn chàng.

Giọng điệu chàng dần dần mất đi hứng thú vui đùa, lại có ý nặng nề : “Ngày ấy, trẫm gặp nàng lần đầu ở Lâm Uyển. Nàng đứng một mình ở đó , bộ dáng thản nhiên thanh tao , dường như thế sự hỗn loạn trong cung không liên quan tới nàng, như thể nàng là một người không bị lệ thuộc.”

Tôi cúi đầu nói : “Thần thiếp không có tốt như vậy. Trong cung có nhiều người tài sắc vẹn toàn, thần thiếp không sánh kịp.”

“Sao lại so với bọn họ! Chân Huyên là Chân Huyên, nàng như này là tốt rồi.” Trước mặt tôi là một nam tử cao lớn, một thiên tử mặt mày tuấn tú, trong mắt rất có vẻ cương quyết, trong giọng nói chân thành thành sâu vô cùng, có mị lực làm cho người khác không thể chống đỡ được.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn chàng, chàng cũng nhìn tôi. Ánh mắt chàng xuất thần lại nhập thần, lưu quang mê ly kia, sự trượt tràn đầy màu, hướng thẳng vào người yếu thế như tôi. Không biết nhìn nhau như vậy bao lâu, tay chàng nhẹ nhàng xoa mép tóc của tôi, chậm rãi lướt xuống đụng tới hoa ngọc lan kia và mỉm cười nói: “Đúng là rất khác biệt.” Vừa nói xong đã gỡ ngọc lan kia đặt lên bàn, tóc dài nhẹ nhàng lướt xuống như thác nước. Hơi thở ấm áp của chàng càng ngày càng gần…

Bảy đêm, liên tục bảy đêm, xe Phượng Loan Xuân Ân đều dừng lại trước cửa cung Đường Lê, chở tôi đến Đông Thất. Huyền Lăng đối đãi với tôi cực kỳ hòa nhã, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn tôi, dường như nước xuân ngưng tụ lại , trong đáy mắt chàng có phản bóng dáng tôi. Mùi Long Tiên Hương tinh tế, tựa như muốn xuyên thấu tận da thịt xương tủy.

Liên tiếp triệu hạnh bảy ngày là chuyện chưa bao giờ có. Mặc dù Hoa phi được sủng ái như vậy nhưng hoàng đế cũng chưa bao giờ liên tục triệu hạnh cô ta quá ba ngày. Thế nên trong hậu cung ai cũng biết Hoàn tần hết sức được sủng ái, đã là người bên cạnh hoàng thượng mà chạm tay vào có thể bỏng người. Vì thế nịnh bợ a dua càng nhiều, ngay cả người hầu trong cung tôi cũng được người khác đối đãi tốt. Chỉ là bọn bọ sớm được tôi dạy bảo nên nửa phần kiêu sắc cũng không dám lộ.

Thứ bảy mặt trời đã cao, thỉnh an hoàng hậu theo thường lệ. Ngày ấy phi tần đi đều đặn, mặc dù không đến mức muộn, nhưng đến thời điểm tôi xuất hiện thì phi tần ở đó gần đông đủ, tôi cảm thấy ngượng ngùng. Hành lễ xong , tôi ngồi xuống cùng các phi tần hàn huyên vài câu nhưng nói chuyện một lát cũng tản ra.

Mi Trang và tôi đang đi về. Mới ra khỏi Phượng Nghi cung, chúng tôi đã gặp Hoa phi cùng Lệ quý tần chậm rãi đi phía trước , vội thỉnh an. Hoa phi ý bảo chúng tôi đứng lên , Lệ quý tần nói: “Hoàn tần muội muội lúc nào cũng tới sớm để thỉnh an hoàng hậu nương nương, hôm nay sao lại đến muộn, thật hiếm thấy.”

Tôi thẹn quá , lại cười nói: “Các vị tỷ tỷ siêng năng, là muội muội lười biếng lơ là.”

Lệ quý tần lạnh lùng cười: “Không dám nói Hoàn tần muội muội lười biếng. Mấy ngày liền hầu hạ thánh giá khó tránh khỏi hao lực, làm sao giống được những người như chúng ta đây, nhàn rỗi không cần thị giá.”

Trong lòng buồn bã , Lệ quý tần này nói chuyện như vậy rõ ràng nửa phần kiêng kị cũng không có. Một mặt nhường nhịn, cô ta lại càng thêm hung hăng, không kiêng dè. Vì thế chậm rãi : “Quý tần tỷ tỷ phụng dưỡng thánh giá đã lâu, chắc biết bốn chữ phi lễ chớ ngôn

Sắc mặt Lệ quý tần trầm xuống , tôi cười nói: “Muội muội vào cung không lâu, có nhiều việc chưa hiểu được. Lời nói có thất thố, mong rằng quý tần tỷ tỷ rộng lượng, xin đừng trách móc.” Lệ quý tần liếc mắt Hoa phi một cái, không dám nói năng lỗ mãng quá mức trước mặt cô ta, đành phải nhẫn nhịn, miễn cưỡng cười.

Hoa phi ở một bên nghe xong thì làm như không nghe thấy, nói với Mi Trang : ” Gần đây Huệ tần cũng khá thanh nhàn , không biết có thể thay bản cung sao một quyển ‘nữ luận ngữ’ không? Cũng để nhắc nhở mọi người trong hậu cung tuân thủ nghiêm ngặt, thận trọng từ lời nói đến việc làm.”

Mi Trang thuận theo nói: “Nương nương đã dặn dò thì sao thần thiếp lại không nghe được. Chỉ không biết khi nào nương nương cần.”

Hoa phi lấy tay xoa nhẹ hai má, như thể đang trầm tư, sau một lúc lâu mới nói : “Cũng không gấp, ngươi cứ làm từ từ. Nếu bổn cung cần gấp thì sẽ sai người đến lấy.” Nói xong nhìn Mi Trang: ” Dạo này trông Huệ tần gầy hơn trước , có phải gần đây Hoàng thượng không triệu hạnh muội muội ?”

Mi Trang lúng túng : “Hoa phi nương nương chê cười rồi , chỉ là vào mùa đông mặc nhiều xiêm y trông đẫy đà, nay mặc ít nên muội muội trông có vẻ gầy chút thôi.”

Hoa phi nhẹ nhàng cười : “Thì ra là thế. Huệ tần cùng Hoàn tần luôn luôn tỷ muội tốt. Bản cung còn tưởng rằng Hoàn tần nhận thánh ân khiến Huệ tần không được thoải mái chứ !” Nói xong hướng về phía tôi : “Hoàn tần thông minh mỹ mạo, được Hoàng Thượng quan tâm cũng là lẽ đương nhiên.” Cô ta chuyển đề tài : “Người bên ngoài cũng biết Hoàn tần cùng Huệ tần tình như tỷ muội, sao đã dành chút sủng ái cho tỷ muội mình chứ , bằng không lại không như Quản phu nhân cùng Triệu Tử Nhi.”

Lời nói hăm dọa sắc bén của Hoa phi , không biết Mi Trang có sinh bất mãn với tôi hay không? Tôi giương mắt nhìn nàng, vừa vặn Mi Trang cũng nhìn lại phía tôi. Hai người chúng tôi liếc nhau một cái, biết Hoa phi có ý định châm ngòi, nhất thời tâm ý hiểu rõ lẫn nhau nên cười.

Mi Trang thản nhiên cười nói: “Nương nương muốn muội muội chép ‘nữ luận ngữ’ là muốn giáo huấn nữ nhân lục cung, sao muội muội không biết được ghen tị oán hận sẽ làm giảm đức hạnh của nữ nhân. Dù Mi Trang bất tài ngu dốt , nhưng đức hạnh không dám làm suy giảm.” Hoa phi nói: “Tuy đức hạnh ngươi không suy giảm, nhưng chắc gì người khác không phải như vậy. Bản cung ở trong cung nhiều năm, chuyện lòng người lạnh bạc thay đổi thất thường đã thấy nhiều.”

Trong lời nói đều có hàm ý, Mi Trang chưa tới kịp phản ứng, tôi cũng mỉm cười nói: “Đa tạ nương nương dạy bảo. Nương nương muốn để tỷ tỷ chép ‘nữ luận ngữ’ để giáo huấn mọi người trong hậu cung, vì để phòng ngừa hậu cung tranh sủng , gây chuyện thị phi. Khổ tâm của nương nương , bọn muội kính cẩn tuân theo còn không kịp, sao còn chống lại ý của nương nương. Huống chi…” Tôi nhìn trâm phỉ thúy cài trên tóc mai của Hoa phi nhẹ nhàng rung động rồi nói tiếp: “Lữ hậu độc ác , Thích phi chuyên sủng, Quản phu nhân cùng Triệu Tử Nhi đều chịu kết cục thảm khốc. Nay có hoàng hậu cùng Hoa phi hiền đức, Cao tổ hậu cung không thể so sánh cùng.”

Ý cười bên môi Hoa phi bỗng dưng ngưng lại, Lệ quý tần thăm dò ý tứ , tiến lên từng bước lập tức trả lời lại một cách mỉa mai. Khóe mắt Hoa phi nghiêng có chút tà ý: “Quý tần hôm nay nói không ít, cẩn thận đầu lưỡi.” Lệ quý tần nghe vậy chỉ còn biết nhẫn nhịn im lặng lui ra phía sau. Chốc lát Hoa phi khéo cười : “Nghe lời nói của muội muội thật làm cho người nghe thấy thoải mái.” Nói xong mắt sáng như đuốc nhìn Mi Trang: “Huệ tần cùng Hoàn tần là chỗ tình thân, mồm mép công phu lanh lợi, thật sự là không thể khinh thường nha~~~.”

Mi Trang môi hôi động đậy, hình như muốn nói cái gì nhưng không nói ra lời, cuối cùng đành yên lặng.

Hoa phi day day huyệt thái dương và nói: “Mới sáng sớm đi vấn an hoàng hậu, giờ còn nói nhiều như vậy, thật sự là mệt mỏi. Bãi giá.” Nói xong có cung nữ đỡ lấy bả vai cô ta , đoàn người chậm rãi một đường mặc hoa phất liễu đi.

Mi Trang thấy Hoa phi đi xa rồi ngẩng mặt lên, nhóm cung nhân ( người hầu trong cung ) lui xuống đi theo. Mi Trang nhìn Hoa phi rời đi phương hướng sâu kín thở dài một hơi: “Nàng ta đúng là cũng ác thật.” Rồi tỷ tỷ nắm tay của tôi: “Cùng nhau ra khỏi đây nào.”

Lòng bàn tay Mi Trang lạnh thật. Tôi liền đặt khăn tay vào lòng bàn tay tỷ ấy. Mi Trang nhẹ nhàng nói: “Cũng coi như muội có chút hiểu biết.”

Gió xuân ấm áp, nhưng trong lòng tôi lại lạnh giá như lòng bàn tay của Mi Trang , nói khẽ : “Mặc kệ Hoa phi . Tỷ tỷ, tỷ có trách muội không ?”

Mi Trang cũng nhìn tôi, sắc mặt của tỷ tỷ quả thực tiều tụy đi vài phần. Lúc trước, tỷ ấy cũng được Huyền Lăng sủng ái. Vốn bị Hoa phi chèn ép, người bên ngoài lại như hổ rình mồi, nếu hoàng thượng không sủng ái, Mi Trang sao sống được yên ổn trong cung. Mi Trang, nếu tỷ ấy vì Huyền Lăng mà xa lạ với tôi… Tôi không dám nghĩ. Trên tay tôi không tự chủ được dùng thêm lực, nắm chặt tay Mi Trang.

Mi Trang vỗ nhẹ tay của tôi: “Không phải muội thì cũng sẽ có người khác. Thà là muội còn hơn người khác.” Giọng nói của nàng hơi run lên: “Đừng trách ta ích kỉ. Nếu người khác được sủng hạnh thì chắc chắn sẽ hại ta. Còn Huyên nhi, muội thì không.”

Lòng tôi cảm thấy nóng bừng lên : “Mi tỷ tỷ, muội sẽ không, tuyệt đối không bao giờ hại tỷ.”

“Ta tin muội sẽ không hại.” Giọng điệu Mi Trang giống như xuân về hoa nở tràn ngập nhu nhược thương cảm cùng bất lực, chân thành nói : “Huyên nhi, trong cung này nhiều người như vậy nhưng ta chỉ có thể tin muội. Còn Lăng Dung mặc dù thân quen nhưng lại không phải lớn lên với nhau , tình nghĩa không thâm sâu. Nếu như muội và ta cũng không thể che chở lẫn nhau thì làm sao có thể chống đỡ khoảng thời gian ở thâm cung vắng vẻ này.”

“Mi tỷ tỷ…” Tôi cảm động. Có Mi Trang tỷ , ít nhất thì cũng còn có Mi Trang tỷ . “Có một số việc tuy không phải do Huyên nhi dự đoán , nhưng không phải sức muội có thể tránh được. Bất luận được sủng ái hay không , tình nghĩa của chúng ta vẫn như trước đây. Cho dù Hoàng Thượng sủng ái, tỷ tỷ cũng chớ xa cách với muội.”

Mi Trang nhìn nước ao hồ mênh mông , nắm lấy cành nhu liễu trong tay: “Lấy tư chất của chúng ta đắc sủng đã ở trong dự kiến, tuyệt không có thể mai mọt. Cho dù không thể đảm bảo ân sủng không giảm, nhưng cũng phải giữ tánh mạng này, không liên lụy người nhà…”

Tôi đau khổ cười, ảm đạm nói: “Huống chi Hoa phi đã muốn chia rẽ tỷ muội chúng ta. Chúng ta là vinh cùng vinh , suy cùng suy.”

Mi Trang thoáng gật đầu một cái: “Không chỉ muội và ta, chỉ sợ những người bên cạnh, ngay cả Lăng Dung cùng Thuần Nhi cũng không thoát được can hệ.” Tỷ ấy vừa nói chuyện vừa đùa nghịch cành liễu càng giật càng cong, chỉ nghe “Lạch cạch” một tiếng- cành liễu đã thành hai đoạn.

Tiếng cành liễu gãy như dùi trống “Phanh” đánh trong lòng, bỗng định thần ,giật lấy nhánh liễu trong tay Mi Trang tỷ. Nếu chịu nhiều áp lực , mặc cho cành liễu này bền cũng bị gãy. Tôi ngẩng đầu lên nhìn rất nước hồ in chiếu vòng mặt trời đỏ, nhẹ giọng nói: “Đa tạ tỷ tỷ.”

Mi Trang vẫn mê mang khó hiểu: “Cám tạ ta cái gì?”

Im lặng một lúc lâu, tôi lẳng lặng cùng Mi Trang chậm rãi đi bộ dọc theo rất ven hồ. Nó rất rộng , tôi bỗng nhiên cảm thấy con đường này dài vô tận , như thể không bao giờ kết thúc.

Ban đêm vẫn là tôi thị tẩm như thường lệ. Nửa đêm, tiếng mưa nhỏ tí tách. Tôi có chuyện buồn bực, vậy nên lúc tỉnh lại không thể nào ngủ được nữa.Sủng hạnh quá mức, tài năng lộ rõ, tôi đã làm cho Hoa phi bất mãn. Ngay từ đầu đã thế, chỉ sợ sau này khó sống. Giống như dây đàn bị kéo căng dễ dàng bị đứt.

Nhẹ nghiêng người, gối đầu ( bên trong chưa cánh hoa ) cứ xột xoạt, không nghĩ đến Huyền Lăng cũng đã bừng tỉnh, chàng nửa tỉnh nửa mê hỏi: “Sao nàng lại tỉnh?”

“Thần thiếp nghe thấy bên ngoài trời mưa.” Tiếng mưa rơi tí tách ngoài điện ,véo von xào xạt : “Nàng có tâm sự ?”

Tôi khẽ lắc đầu: ” Không có.” Mông lung nhìn ánh nến , tóc dài đen nhánh còn vương trên cánh tay chàng.

“Không được nói dối trẫm.”

Xoay người sang chỗ khác tựa vào trước ngực chàng , y phục vàng sáng buộc lỏng , lộ ra một mảng da thịt mát lạnh. Tôi nâng tay lên chậm rãi buột nút cho chàng : “Hoàng Thượng, thần thiếp sợ hãi.”

Ngữ khí của chàng thản nhiên: “Có trẫm ở đây, nàng sợ cái gì?”

“Hoàng Thượng đãi thần thiếp tốt như vậy. Thần thiếp…” Giọng nói dần dần thấp đi, dường như không thể nghe thấy: “Hoàng Thượng chắc đã nghe qua một người được sủng mà cũng là kết oán chưa ?”

Giọng nói Huyền Lăng hơi hơi lộ tia sắc bén: “Sao? Có người làm khó nàng?”

“Không ai làm khó thần thiếp cả.” Tôi khổ tâm, lời này không thể không nói, rốt cục cũng một chữ một chữ phun ra: “Mưa móc chia đều, lục cung hòa thuận, mới có thể tiếp nối huyết mạch và phúc trạch hoàng gia. Thần thiếp không dám chuyên sủng.”

Chàng ôm lỏng tôi , ánh mắt khinh mạn, lại nhìn gần tôi: “Nếu trẫm không chịu?”

Tôi biết chàng sẽ bằng lòng , lục cung phi tần cùng tiền triều có nhiều quan hệ rắc rối khó gỡ, rút giây động rừng như vậy chàng sẽ không chịu. Cảm thấy một trận buồn bã, giống như mưa phùn ngoài điện lấy cắp vận may, chậm rãi mới nhẹ giọng mở miệng: “Hoàng Thượng là minh quân.”

“Minh quân?” Chàng hừ nhẹ một tiếng, yết hầu có hàm xúc lạnh bạc, như là chàng thường dùng đến thần trí tỉnh táo, mùi lạnh khổ như vậy.

“Đã tám ngày rồi. Hoàng Thượng đã phải bận rộn với chính vụ, nếu lục cung trở thành nơi oán khí , nội bộ mâu thuẫn sẽ chỉ làm Hoàng Thượng phiền lòng.” Chàng lẳng lặng nghe, sự im lặng này khiến ta có dũng cảm tiếp tục nói : “Nếu Hoàng Thượng chuyên sủng thần thiếp mà lạnh nhạt với phi tần khác thì sẽ khiến người bên ngoài không khỏi nghị luận Hoàng Thượng nam nhi lạnh bạc, có mới nới cũ.” Hai tay nắm lấy vạt áo chàng, giọng nghẹn ngào: “Thần thiếp không thể khiến Hoàng thượng phiền lòng vì thần thiếp , thần thiếp không đành lòng.” Nói xong lời cuối cùng , giọng nói càng thêm chua xót.

Có lẽ là gió đã thổi mạnh làm rèm che bay phấp phới , gió giống như một bàn tay to vô hình , đến nhẹ nhàng không một tiếng động . Rèm che khẽ động , nến đỏ cũng hơi đong đưa, chiếu lên trên vẻ mặt minh diệt của Huyền Lăng không chừng. Hai chân lõa lồ lộ ra khỏi áo ngủ bằng gấm , lại vô tình lùi về, cảm giác hơi mát lan tràn đi lên.

Tay Huyền Lăng nâng một phần lực, hai má tôi dính sát vào xương quai xanh thượng của chàng, hơi đau. Chân chàng gác lên chân tôi , tình cảm ấm áp kéo tới. Chàng nhắm hai mắt , hít một hơi thật lâu sau mới nói: “Biết rồi.”

Tôi cũng nhắm mắt lại , không nói chuyện.

※※※※※

Buổi tối ngày hôm sau , quả nhiên Huyền Lăng không có lật bài tử của tôi . Tiểu Duẫn Tử sáng sớm tới hỏi thăm, hoàng thượng đã lâu không sủng hạnh các phi tần khác, chắc là chàng sẽ ngủ lại nơi ở của người nào đó. Chỉ cần không phải tôi là được.

Mặt trời lặn đằng sau Đường Lê cung , cảm giác như có chút làm bất hòa. Mặc dù đã thay qua y phục nhưng tôi không có cảm giác muốn ngủ. Trong lòng hình như không thiếu một cái gì đó. Các phi tần khác lâu lâu không thấy quân vương, không biết mặt bọn họ vui mừng thế nào? hay lại dịu dàng nhận ân ?

Bực mình thở dài, tùy tay mân mê ngắm nghía đuôi phượng đàn cầm trên bàn ngọc thạch màu xanh , dây đàn như tơ, đầu ngón tay vừa trượt một cái như suối nước từ từ chảy xuôi thật dài. Tôi tiện tay gảy một khúc ‘oán ca hành’.

Mới chế lụa Tề trắng

Trong sạch như tuyết sương

Đem làm quạt hợp hoan

Tròn giống hình trăng sáng

Ra vào tay áo vua

Lay động sinh gió mát

Thường sợ tiết thu đến

Gió mát cướp nồng nhiệt

Nên cất vào góc rương

Nửa đường ân ái tuyệt

Làn điệu trữ tình, thỉnh thoảng hai ba câu đã thấy không êm xuôi. Giống như lời tiên đoán rằng xưa nay hồng nhan trong cung đều bạc mệnh.Ngón tay nhỏ của tôi run lên, làn điệu bị rối loạn.

Oán ca hành, oán ca hành.

Trong cung nữ tử yêu hận cho tới bây giờ chẳng ai có thể nhìn ra, huống chi là oán, là nữ tử đố kỵ. Lại có cái gì là oán, là bản thân tôi yêu chàng. Không thể không như vậy.

Đến khi tâm trạng chấn định một chút, tôi thay đổi một khúc ‘sơn cao':

Sơn cao, nguyệt ra tiểu. Nguyệt chi tiểu, gì sáng trong!

Ta có đăm chiêu ở đường xa. Một ngày không thấy hề, lòng ta lặng lẽ.


Lặp lại mấy lần, Lưu Chu không khỏi hiếu kỳ hỏi ta: “Tiểu thư, sao tiểu thứ cứ đàn đi đàn lại nửa bài thế ?”

Tâm tư để vào tiếng đàn , mặt mày ủ rũ tôi thản nhiên nói: “Ta chỉ thích đoạn này thôi .”

Lưu Chu không dám hỏi nhiều, để một cây đèn nhỏ lẳng lặng sang một bên. Gảy được một lúc, ống tay áo rộng thùng thình lướt xuống khuỷu tay, ánh trăng sáng cách màn che trong trẻo nhưng lạnh lùng . ..

Tôi đẩy đàn sang một bên rồi đi ra ngoài. Vạt áo màu trắng rơi vãi dưới nền đất, mềm mại không tiếng động. Im lặng ngẩng đầu nhìn bầu trời, trăng sáng thật. Hôm nay đã là mười bốn, ánh trăng như chiếc mâm tròn bạch ngọc sáng chói , trên bầu trời còn lấm chấm những đốm nhỏ. Thật ra cũng không tròn lắm , nhìn qua giống tròn mà thôi.. Đêm mai trắng mới tròn hẳn. Mỗi lần rằm, hoàng thượng sẽ ngủ tại Chiêu Dương điện của Hoàng hậu. Thờ ơ đã hơn nửa năm , Huyền Lăng đối xử với Hoàng hậu như thế cũng là tôn trọng lẫn nhau. Mười lăm hàng tháng, chắc Hoàng hậu đang chờ đợi chàng ở đó. Nghĩ như thế, tôi không khỏi sinh vài phần đồng tình cùng thương hại với hoàng hậu.

Lúc này gió im lìm , cây hải đường ở sân ở rất nhiều, sắc hoa hồng hào yểu điệu như xử nữ. Ánh trăng lãnh đạm như bạch sương, chỉ còn sương mù lờ mờ.Gió chợt nổi lên, đóa hoa rơi rụng như mưa, một đóa một đóa dính tay áo , giống như vết son nhỏ. Gió nhẹ thổi bay tóc dài, bay tán loạn chạm vào cánh hoa điệp, nhưng chỉ yên lặng bất động , mặc cho gió cuốn đi , một trận gió lại một trận, giống như vô hình. Bỗng nhiên có chim sơn líu lo mới phả hỏng màn đêm yên tĩnh này.

Tôi biết được chàng đã đến , mùi Long Tiên Hương quen thuộc mơ hồ át đi mùi hoa, mùi hương của chàng cũng không che được. Chỉ là chàng không lên tiếng, tôi cũng coi như không có người đến.

Chàng rốt cục nói chuyện: “Nàng muốn đứng đó đến lúc nào nữa?” Tôi không xoay người, chỉ nghe được chàng đang tới gần, tiếng giày đạp lên những cánh hoa rơi đầy đất.Khóe miệng cười nhạt , quả nhiên chàng đã đến đây. Bỗng nhiên thu hồi tiếng cười lại. Tôi chậm rãi xoay người, làm như là đột nhiên thấy chàng, chần chờ gọi: “Hoàng Thượng.”

Còn cách xa nửa trượng mà chàng đã chìa hai tay ra, hai chân bổ nhào vào trong lòng chàng. Chiếc kim quan trên đầu có vài giọt sương, ở dưới ánh trắng phát sáng chói lọi. Nhẹ tay vỗ về bả vai của tôi: “Nàng cứ làm cho trẫm đau lòng, làm sao trẫm có thể xa nàng đây ?

Tôi nhớ tới cái gì đó , tránh vòng tay ôm ấp của chàng , nhẹ giọng nói: “Hoàng Thượng không phải đi gặp Thành phi tần khác ? Sao lại đến Đường Lê cung?”

Chàng cười: “Đi rồi. Hôm nay chợt thấy trăng sáng, trẫm lại muốn thử xem nàng đang làm gì.” Môi chàng hôn lên trán tôi : “Nếu trẫm không đến, chẳng phải không nghe được tiếng đàn của nàng sao. Tiếng đàn hay như vậy, trẫm đến quả thật không có sai lầm.”

Ngẩng đầu cười khúc khích , gò má đỏ bừng như say rượu : “Hoàng Thượng nói như vậy, thần thiếp xấu hổ vô cùng.” Chỉ biết bướng bỉnh trách chàng: “Đường đường quân vương chí tôn nhưng lại học người ta đứng góc tường nghe lén.” Chàng cầm tay của tôi, giả bộ giận dỗi : “To gan! Phạt nàng đàn một bài nữa chịu tội.”

Chúng tôi dắt tay vào Oánh Tâm đường, đám người Cận Tịch mới pha nước trà xong , kính cẩn đợi bọn tôi. Có thái giám chuẩn bị thay xiêm y cho Huyền Lăng. Thấy mọi người ra khỏi cửa, ta hơi hơi nhíu mi nói: “Hoàng Thượng đến đây , Thành phi sẽ rất khó chịu đó.”

Ngón trỏ của chàng nâng cằm tôi lên, liếc mắt rồi cười mạnh : “Nàng muốn đẩy trẫm cho người khác sao?”

Đẩy chàng ra , tôi lùi hai bước, cực lực nghiêm mặt nói: “Thần thiếp nói, Hoàng Thượng là minh quân.”

Huyền Lăng vẫn cười ở ta bên tai nói nhỏ: ” Ngày mai Trẫm sẽ lại làm minh quân. Tối nay thử làm một hôn quân xem.”

Tôi nhẫn nại không được nữa đành cười: “Vậy ngày mai thần thiếp sẽ làm phi tần hiền đức , chịu đòn nhận tội với Thành phi tỷ tỷ.” Nghiêng một bên đầu: “Tứ lang, chàng muốn nghe thiếp đàn khúc nào?”

Chàng ngẩn ra, giống như không nghe thấy lời tôi nói, một lát hỏi lại: “Nàng vừa gọi trẫm cái gì?”

Tôi phát hiện vừa rồi mình nói nhầm, trong đầu rùng mình hình như có băng tuyết vỡ ra , theo tình thế quỳ gối xuống: “Thần thiếp thất lễ…”

Tay chàng đã muốn ngăn không cho tôi quỳ, xoay người ôm tôi vào trong ngực , bế đứng lên, trong mắt có chợt lóe tia kì dị mà tôi chưa bao giờ thấy qua: “Tốt lắm. Gọi trẫm như vậy, trẫm rất thích.” Chàng đem tôi ngồi trên đầu gối chàng , giọng nói dịu dàng như mùa xuân ấm áp : “Khuê danh của nàng là Chân Huyên, tên hồi nhỏ là gì?”

“Thần thiếp không có tên hồi nhỏ, mọi người đều gọi thiếp là ‘Huyên nhi’.”

“Ồ. Trẫm gọi nàng là ‘Huyên Huyên’ được không?”

Tôi buông tay xuống, liếc mắt qua thì thấy trên tường phản chiếu thân ảnh tôi và Huyền Lăng, nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng.

Tôi miễn cưỡng tựa vào người Huyền Lăng, giọng chàng giống như say vì rượu : “Trẫm ngắm nàng một lúc lâu. Huyên Huyên, nàng đứng ở dưới gốc cây hải đường kia trông như một tiên nữ hạ giới. Huyên Huyên, đàn một khúc ‘thiên tiên tử’ cho trẫm nghe đi.”

Tôi theo lời chàng đứng dậy, thử điệu nhạc , hướng chàng cười: “Thật ra Huyên Huyên đàn không tinh diệu , tài nghệ Mi Trang tỷ tỷ còn hơn thần thiếp nhiều.”

Chàng mở miệng nói: “Huệ tần à? Hôm nào bảo nàng ấy đàn một bài mới được.”

Đang thiu thiu ngủ , đột nhiên có tiếng đập cửa. Tiếng nói của thị vệ ngoài cửa cung vọng vào : “Hoàng Thượng.”

Huyền Lăng có chút không kiên nhẫn: “Giờ còn có chuyện quan trọng sao? Ngày mai lại đến hồi.”

Kia nội thị chần chờ đáp “Vâng”, cũng không nghe được lui xuống đi.

Tôi khuyên nói: “Hoàng Thượng không ngại nghe một chút đi, hẳn là có chuyện.”

Huyền Lăng phi y đứng dậy, nói với tôi: “Nàng không cần đứng dậy.” Chàng hướng ra ngoài lạnh nhạt giương giọng: “Tiến vào.”

Vì có phi tần bên trong nên người tiến vào đáp lời là Phương Nhược. Xưa nay ngự tiền cung nhân ứng đối thanh sắc không thể tùy tiện lên lời, Phương Nhược không nhanh không chậm nói: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, Huệ tần tiểu chủ vừa rơi xuống nước.”

Tôi cả kinh, một phen xốc lên trướng rồi liêm thất thanh nói: “Tứ lang, Mi tỷ tỷ không biết bơi!”