Hậu Cung Nữ Phụ

Chương 41: Người em không cùng huyết thống




Tống Hàn là Phó Tổng giám đốc tập đoàn Dạ Thị kinh doanh bất động sản.

anh nhìn ngoài là người  đứng giới bạch đạo ở Thành Phố S. nhưng cũng đồng thời là người đứng thừ 2 bang Dạ Ưng trong giới Hắc đạo chuyên buôn bán vũ khí, ám sát và đào tạo những đặc công ưu tú của thế giới ngầm...

Anh Tống Hàn 17 tuổi, gia chủ gia tộc Tống thị đứng nhất nhì Thành phố S sau Dạ thị.

tướng mạo phong nhã, lịch sự sang trọng, thâm độc, lạnh lùng, tàn nhẫn

châm ngôn chủa anh là thà giết lầm còn hơn bỏ sót.

nước da hắn có màu trắng có hơi rám nắng, có đôi mắt như chim ưng, sống mũi cao thẳng và một đôi môi mỏng, thân hình hấp dẩn cường trán, nhưng khi người ta nhìn vào có một cảm giác lạnh thấu xương.Anh ra tây tàn nhẫn, thánh tình bình tĩnh quyết đóan, trên người anh tỏa ra sự cao quý và oai nghiêm. Anh Không bao giờ bỏ qua cho bất cứ ai giám động đến anh hoặc là đồ thuộc về quyền sở hưữ của anh. nhất là người con gái đó, chỉ cần đứt 1 sợi tóc của cô ta... chỉ có sống không bằng chết...

không ai biết người phụ nữ hắn bảo vệ là ai nhưng ai cũng nghĩ đó là người phụ nữ của hắn hay người yêu của hắn...

sự thật không phải vậy, người hắn bảo vệ là cô, người em chị gái không cùng huyết thống, không cùng dòng máu. tại sao hắn lại là người bảo vệ cô...?

có lẽ bởi vì cô là người thân duy nhất, cũng là người mà hắn yêu nhất trên đời... hắn yêu chị gái hắn, chị gái mà không cùng cha nhưng khác mẹ. nhưng cô ấy có yêu hắn không thì hắn không biết... hắn chỉ cần cô... không cần thiết cô phải yêu hắn...

 đứng trước một vườn hoa bồ công anh... vì mùa này là mùa xuân nên cỏ cây hoa lá bồ công anh xen lẫn với cỏ non bắt đầu sinh sôi nảy nở, những cánh hoa bồ công anh bay đi theo khẽ gió, bay sang từng góc mới..

Hắn đứng trước biển hoa bồ công anh, mỉm cười cho sự sung sướng, một lối mòn đầy gạch đá vụn được phủ kín sau một khóm cỏ cao 2- 3 m. rẽ cành cây ra, hắn bước vào con đường đá vụn, đi sâu vào trong, hắn nhìn thấy một cô gái đang ngồi trên một thảm cỏ non xanh mượt, ánh mắt nhìn về phía bầu trời xanh xa vời. trên người cô mặc một bộ đồ bệnh nhân sọc caro... lặng lẽ nhìn trời cao.

Tiểu Tuyết!- Một bàn tay vô thức đặt lên vai cô. Một giọng nói ấm áp gọi tên cô từ đằng sau..

Tiểu Tuyết đưa khuôn mặt, đôi mắt long lanh hố máu nhìn thấy mà ghê sợ, ngước lên nhìn giọng nói:

- Hàn

Cô ngạc nhiên nhìn

-Tống Hàn

hắn mỉm cười nhịn ngạc nhiên nhìn cô...