Hậu Cung Thăng Cấp Ký

Chương 71




Editor: Natalie Pham​Khoảng một canh giờ (khoảng 2 tiếng) sau.

Chi Thảo bẩm báo Phùng ma ma đã trở lại, hơn nữa cầu xin gặp nương nương gấp.

Nắm tay Kỷ Trà Huyên buông lỏng ra, nói với Chi Thảo: "Cho Phùng ma ma vào đi."

Vừa mở cửa ra, Phùng ma ma vội vàng đi đến bên cạnh Kỷ Trà Huyên.

Kỷ Trà Huyên không chờ Phùng ma ma bẩm báo, đã hỏi: "đã vả miệng đủ năm mươi lần chưa?"

Phùng ma ma hít một hơi thật sâu, nói: "Nương nương, chưa đủ!"

Kỷ Trà Huyên cười nhạt: "Chưa đủ sao?" không hề có dấu hiệu tức giận, càng khônghề ngạc nhiên.

Phùng ma ma nhảy dựng trong lòng, nói: "Bắt đầu vẫn tốt, nhưng đến cái tát thứ hai mươi, khuôn mặt Đan dung hoa đã rướm máu."

Kỷ Trà Huyên nhẹ nhàng nói: "thật sự rất nhẫn tâm!"

Phùng ma ma không nói gì, Đan dung hoa cũng thật cá tính tình, khi bị đánh phạt còn nhìn Khiêm dung hoa bằng ánh mắt thù hận.

"Sau đó thì sao?"

Phùng ma ma nói: "Bởi vì không đủ số lần, nên Khiêm dung hoa đề nghị lại đánh mộtbên mặt còn lại."

Kỷ Trà Huyên cười lạnh, có một số người thực sự rất tàn nhẫn, vả miệng lần thứ nhất lần thứ hai có lẽ còn khẩn trương, nhưng theo tiếng bàn tay đánh, người đánh sẽ càng ngày càng cảm thấy hưng phấn.

Khiêm dung hoa ở trong cung một năm không được sủng ái, cực kì tủi thân phẫn nộ, thực ra trong lòng nàng ta cũng bị đè nén rất lâu rồi, hôm nay xem ra cũng bị bạo phát ra như mình đã dự đoán.

Đan dung hoa cực kỳ thù hận Khiêm dung hoa, một ánh mắt bất khuất hận thù, có thể khiến người đánh càng cảm thấy chán ghét, hơn nữa còn gợi lên suy nghĩ tàn ác ẩnsâu trong lòng, tiếp tục như vậy, Khiêm dung hoa sẽ càng ngày càng dùng sức.

Trước kia nàng đã nghe nói, nữ nhân trong hậu cung là người biến thái nhất.

Thực ra cũng không phải nữ nhân biến thái, mà hoàn cảnh trong hậu cung làm người ta bị đè nén, hậu cung cũng là nơi có nhiều người bị ép thành điên nhất.

Cung đình u ám, trong không khí đè nén và quỷ dị, phi tần nhẫn tâm độc ác, cũng có vô số thủ đoạn giày vò người khác.

"Có ai xin tha cho Đan dung hoa không?"

Phùng ma ma thở dài, nói: "Nương nương thật sáng suốt, Tuệ tần, Kỷ dung hoa đềunói tốt cho Đan dung hoa."

"Sau đó thì sao?"

Phùng ma ma nói: "Nô tì cũng muốn tìm thái y để không xảy ra chuyện gì, làm hỏng thanh danh của nương nương. Nhưng lúc đó Đan dung hoa lại mắng Khiêm dung hoa độc ác tàn nhẫn, tưởng dồn nàng ta vào chỗ chết, thậm chí còn điên cuồng kéo quần áo Khiêm dung hoa mắng nàng ta là tiện nhân."

Lòng Kỷ Trà Huyên lo lắng, nàng có làm sai không đây?

"Với tính cách của Khiêm dung hoa sao có thể nhẫn nhịn, bởi vì miệng bị nô tì đánh nên tạm thời thu lại chờ thái y, Khiêm dung hoa nhanh chóng dùng tay đánh ba cái, móng tay của Khiêm dung hoa còn cào xước mặt Đan dung hoa, Đan dung hoa lập tức hôn mê bất tỉnh."

Kỷ Trà Huyên đứng lên.

Phùng mẹ nói: "Nô tỳ sai người ta kéo hai vị dung hoa ra, sau đó tới bẩm báo nương nương."

Kỷ Trà Huyên nói rằng: "Có tuyên thái y không?"

Phùng mẹ nói: "Tuyên, tiểu Thuật Tử canh giữ bên trong."

Kỷ Trà Huyên nói: "Bãi giá đi đến đó."

Phùng mẹ gật đầu.

Cỗ kiệu rất nhanh đến, khoảng cách từ tĩnh an hiên đến đó cũng không tính là xa, Kỷ Trà Huyên đến nơi, thì xe thấy tiếng động từ bên trong tòa truyền ra.

"Giản thục nghi đến!" Giọng của Tiểu Thuật Tử lập tức cất lên.

Kỷ Trà Huyên đi vào bên trong, toàn bộ lập tức yên tĩnh lại.

"Tần thiếp thỉnh an Giản thục nghi, nương nương cát tường." một chuỗi giọng nữ vang lên.

Kỷ Trà Huyên vừa giữ đám người, khiến họ đứng lên.

Đan dung hoa được đưa vào nằm trên giường nhỏ, Lý Kiêm Mạch đang sai cung nữ bôi thuốc lên trên mặt Đan dung hoa.

Nhìn thấy vết thương trên mặt Đan dung hoa, Kỷ Trà Huyên vội hỏi: "Thế nào rồi?"

Lý Kiêm Mạch nói: "Vết thương bị sung đỏ chảy máu chỉ cần bôi thuốc là tốt rồi, nhưng mà..."

Kỷ Trà Huyên quát lên: "Nhưng mà cái gì..."

Lý Kiêm Mạch nói: "Vết thương của Đan dung hoa bị móng tay dài cào, tuy nó sẽ khép lại, nhưng... Nhưng sau đó... sẽ lưu lại sẹo."

Lời vừa nói ra, toàn bộ đều yên tĩnh.

trên mặt có sẹo có nghĩa là bị hủy dung, dung mạo của phi tần bị hủy thì chẳng có hi vọng gì. 

Mọi người cùng nhau nhìn về phía Khiêm dung hoa, lúc này Khiêm dung hoa đã tỉnh táo lại, thấy mọi người nhìn nàng, nàng hừ lạnh một cái, dường như chả để trong lòng.

Kỷ Trà Huyên nhắm mắt lại, sau đó dặn dò: "Thôi, tạm thời nhớ kỹ đến hình phạt này, đưa Đan dung hoa hồi cung chăm sóc."

Cung nữ bên người Đan dung hoa lập tức tạ ân, Kỷ Trà Huyên lại phân phó người đưa nàng trở lại.

Lý Kiêm Mạch cũng theo đám người hầu kia lui xuống.

Kỷ Trà Huyên nhìn về phía Khiêm dung hoa, quát lên: "Ngươi biết tội của ngươi chưa?"

Khiêm dung hoa trả lời: "Tần thiếp là phụng chỉ nương nương..."

Kỷ Trà Huyên lạnh lùng nói: "Bổn cung cho ngươi dùng roi, không kêu ngươi dùng móng tay huỷ khuôn mặt của Đan dung hoa." Chiếc roi này được đặc chế để cho cung phi vả miệng, chỉ khiến đau, nhưng không bị hủy dung, dù bị đánh đến chảy máu, những sẽ không bị hủy dung.

Khiêm dung hoa nổi giận: "Nàng nhục mạ ta, những từ ngữ đó rất khó nghe, nàng kéo tay áo tần thiếp như muốn đánh tần thiếp, hành động thô lỗ như người điên, tần thiếp thưởng cho nàng ta mấy cái tát đã là tiện nghi cho nàng ta rồi. Lẽ ra nương nương phải đích thân trị tôi nàng ta mới phải."

Kỷ Trà Huyên nở cụ cười lạnh như băng: "Uy phong của Khiêm dung hoa thật lớn, tội danh của Đan dung hoa là được người xử lý, Hoàng hậu nương nương nhân từ, do Bổn cung cùng Thục phi chưởng quản công việc hậu cung, dĩ nhiên Bổn cung cùng Thục phi ở trước mặt dung hoa đã có sẵn bố trí? Vậy mà ngươi tự động đưa ra hình phạt cho Đan dung hoa? Người không biết còn tưởng Hoàng hậu nương nương đã mất đó?"

Khiêm dung hoa nghe xong, mặt biến sắc. Lời này rõ ràng có ý nàng đang mơ đến ngôi vị hoàng hậu, danh tiếng này có thể bị trị tội, mẫu thân còn chưa được nàng cứu được.

Tuy rằng nàng cũng có ý nghĩ này, nhưng nêu sbij người ta tóm được nhược điểm này, đây không phải tội nhỏ. Đến ngay cả Hoàng hậu nương nương vì giữ uy tín của mìnhsẽ đẩy nàng vào chỗ chết.

"Nương nương..." Nàng không nhịn được kêu to.

Kỷ Trà Huyên nhìn nàng, âm thanh của Khiêm dung hoa nhất thời yếu đi: "Tần thiếp... Tần thiếp chỉ là tức không nhịn nổi, không phải như nương nương suy nghĩ, tần thiếp từ trước đến giờ đều tôn trọng hoàng hậu tỷ tỷ, cũng tôn trọng Thục phi cùng... Nương nương ngươi..."

không ít người đều mang nụ cười giễu cợt.

Khiêm dung hoa dựa vào gia thế hiển hách nên tính tình hung hăng không phải mộtngày hai ngày, bây giờ yếu thế, mọi người rất có cảm giác hả giận cảm.

Kỷ Trà Huyên bình phục lại tâm tình, nhìn khiêm dung hoa nói: "đã như vậy, cuối cùng Đan dung hoa là do người xử lý không thỏa đáng, trước hết ngươi ở lại đây quỳ."

Khóe miệng Khiêm dung hoa giật giật, chung quy không nói gì, nàng bình tĩnh nói: “Vâng ạ”.

Kỷ Trà Huyên nhìn về phía cung nữ phía sau Khiêm dung hoa người, nói rằng: "Ngươi tới."

Khiêm dung hoa không lên tiếng.

Cung nữ kia run cầm cập đi tới.

Kỷ Trà Huyên hỏi: "Biết chữ không?"

Cung nữ kia gật đầu: "Dạ biết một ít ạ." Tuy nói nữ tử không tài chính là đức, thế nhưng thiên kim nhà quý tộc quan lại không phải biết chữ, ngược lại sẽ bị người ta chê cười. Chính là Kỷ Trà Huyên là thứ nữ, mẹ cả lợi hại đến đâu, cũng sẽ phái người dạy nàng vỡ lòng, thậm chí mời Phu tử. Vì lẽ đó nha hoàn bên người tiểu thư con nhà quý tộc sẽ biết một chữ.

Kỷ Trà Huyên chỉ vào cái tấm hình có khắc chữ bên trong nội đường, phía trên ghi các quy định.

"Người ở đây đọc cái nội quy này mấy lần cho chủ tử nhà người nghe."

Khiêm dung hoa ngạc nhiên, trên mặt mọi người đều có đủ loại biến hóa.

Cung nữ cảm giác được ánh mắt uy hiếp của Kỷ Trà Huyên, vội nói: "Vâng..."

Kỷ Trà Huyên rời đi, sau đó nhìn mấy người phía sau còn đang xem kịch hay.

"Được rồi, đều tản đi cho Bổn cung." Kỷ Trà Huyên nói.

Mọi người cúi đầu, Mặt của Đan dung hoa bị huỷ, Khiêm dung hoa phải quỳ một đêm để nghe cung nữ đọc nội quy, danh tiếng bị mất, công thêm hành động tàn nhẫn hôm nay nữa thì dù nàng ta muốn trèo cao cũng khó.

Cùng lúc các nàng đã quên chuyện cười chiều nay Giản thục phi bị lục soát cung, bây giờ các nàng tận lục giảm bớt sự tồn tại của mình, chỉ sợ Giản thục phi bắt được lỗi của các nàng, thì sẽ bị lôi ra chịu phạt. 

"Tần thiếp xin cáo lui..." Các nàng dồn dập nói rằng, sau đó nhanh chóng lui ra ngoài.

Các nhón phi tần đã đi ra khỏi cửa, Kỷ Trà Huyên lại nhìn Khiêm dung hoa một chút, sau đó nói: "Tiểu thuật tử, người để ý Khiêm dung hoa thật kỹ, nếu nàng ta có gìkhông thoải mái, lập tức mời thái y đến.”

"Nô tài hiểu rõ."

Tay Khiêm dung hoa nắm chặt lấy góc áo, mời thái y, không phải đang cảnh cáo nàngkhông được giở trò sao.

Phái người canh chỗ này, giám sát nàng, phòng ngừa người của nàng đi báo tin.

Xem ra nàng phải quỳ chỗ này cả đêm.

Kỷ Trà Huyên theo Phùng mẹ đi ra đại sảnh, lúc này, trời đã sắp tối rồi.

"Chuyện này huyên náo thật lớn đó!"

Phùng mẹ nói: "Nương nương, cái này không liên quan đến ngài."

Kỷ Trà Huyên nói rằng: "Ai biết một phen thăm dò liền biến thành dáng dấp như thế."

Phùng mẹ nói: "Nương nương không nên nghĩ nhiều, nếu không phải Khiêm dung hoa cùng Thục phi có ý đồ xấu, nương nương chẳng đến mức làm khó như vậy."

Kỷ Trà Huyên cúi đầu không nói.

Nếu nàng biết thủ đoạn của nàng sẽ khiến Đan dung hoa trở nên như vậy, thì lần này nàng cũng sẽ không nói lời an ủi với nàng ta. 

"Quên đi, chúng ta về!" Kỷ Trà Huyên suy nghĩ một chút liền nói.

Phùng mẹ gật đầu.

Trở lại cung, Kỷ Trà Huyên tắm rửa rửa mặt.

Nhìn canh giờ kêu người đem bữa tối tới.

Món ăn rất ngon, mùi vị rất thơm.

Kỷ Trà Huyên ngồi trên ghế cạnh ghế chủ vị chờ.

Thời gian từ từ qua đi, vẫn chưa thấy người nào xuất hiện trước cửa, Phùng mẹ nhẹgiọng nói: "Nương nương, có muốn nô tỳ phái người đi hỏi ngự thư phòng một chútkhông?"

Kỷ Trà Huyên bình tĩnh nói: "không cần."

Phùng mẹ trở nên trầm mặc.

"Nương nương..."

Kỷ Trà Huyên bình tĩnh nói: "Hoàng thượng đáp ứng thì tự nhiên sẽ đến."

Mọi người không nói, hoàng thượng tự nhiên sẽ đến, chỉ sợ đã bị người nào đó dùng thủ đoạn đem cướp đi.

Trời càng ngày càng tối.

Người vẫn chưa thấy tới, ngoài điện truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Người trong điện người lập tức lên tinh thần, nhưng nhìn người tới, trong điện lại thất vọng.

Kỷ Trà Huyên hỏi: "đã xảy ra chuyện gì, sao lại hoang mang như vậy?"

Tiểu Thuật Tử nói: "Nương nương, đông điện phương hoa hiên truyền đến tin tức, Đan... Đan dung hoa đã đi..."

Kỷ Trà Huyên đánh rơi chén trà, lớn tiếng hỏi: "Ngươi nói cái gì?"

Tiểu Thuật Tử nhắm mắt nói rằng: "Đan dung hoa thắt cổ tự vận."

Kỷ Trà Huyên đứng lên, liên tiếp phân phó nói: "Tiểu thuật tử, việc này rất hệ trọng, người lập tức cho người đi phong tỏa tức tức, nói nhiều, giết hết. Phùng mẹ, ngươi tự mình đi chiêu phượng cung bẩm báo, nhớ ăn nói cẩn thận, chớ để Hoàng hậu nương nương bị kinh sợ. Sau đó, theo Bổn cung đi phương hoa hiên."

Người trong điện cũng biết việc rất hệ trọng, cung phi tự sát, chuyện này nhưng rất náo động.

Nghe xong lời dặn dò của Kỷ Trà Huyên, mọi người rất nhanh khôi phục quỹ đạo.

Kỷ Trà Huyên mang người đì về phía phương hoa hiên.

Đến rồi phương hoa hiên, Thục phi rất gần đây, cho nên nàng đã sớm tới. bên trong Phương hoa hiên, ngoại trừ nam điện nơi ở của khiêm dung hoa, mặt khác bắc điện còn có Vương phu quân. Khiêm dung hoa còn đang bị phạt quỳ, vì lẽ đó toàn bộ phương hoa hiên chỉ còn lại Vương phu quân một chủ nhân. Vương phu quân cũng là tú nữ cùng với Kỷ Trà Huyên, bởi vì gia thế là một tiểu quan, vì lẽ chỉ được phòng làmmột cái bình thường, sau đó được thị tẩm sau cũng không được sủng ái, cho nên nàng chỉ được phòng làm tần cấp một, trở thành Vương phu quân.

Vương phu quân rất hoang mang, nàng quỳ, xem ra vô cùng căng thẳng.

Thục phi đang muốn kiểm tra phương hoa hiên cung nữ thái giám.

Thấy Kỷ Trà Huyên tới nhanh như vậy, nàng cười nhạo nói: "Giản thục nghi đến vừa vặn, nhìn một cái, hôm nay buổi trưa vẫn là người sống sờ sờ, hiện tại cứ như vậy đitới, thục nghi thực sự là không thể không kể công..."

Kỷ Trà Huyên nói: "Thục phi tốn nhiều suy nghĩ rồi, sẽ không liên lụy người sống! Nương nương, buổi tối nhớ bật đèn, Đan muội muội tìm ngươi làm chủ..." giọng nói vô cùng lạnh lẽo cùng âm trầm, điều này làm trong lòng Thục phi lo lắng một chút, trênmặt vẫn như cũ duy trì khiếp sợ, thế nhưng Kỷ Trà Huyên rõ ràng thấy ánh mắt nàng ta chuyển động một chút, hiển nhiên có tật giật mình.

Kỷ Trà Huyên không nhìn nàng ta nữa, cũng không vội hỏi thái giám cung nữ trong cung, mà nhìn về phía Đan dung hoa nằm trên giường đã bị thái giám ôm xuống. Kỷ Trà Huyên đánh bạo đi tới, Thục phi ngẩn ra, khi nhìn thấy Kỷ Trà Huyên cầm tấm vải dài màu trắng trên bàn, trong lòng không khỏi sợ hãi.