Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 3609




Chương 3609

Trong tay cô ta cầm một thanh trường đao đỏ như máu.

Nhưng sau lưng cô ta lại đeo một thanh kiếm.

Đao tu?

Kiếm tu?

Cô ta cầm đao chậm rãi đi về phía mọi người, một cảm giác áp bức như dời sông lấp biển kéo về phía mọi người.

Đạo Quân trầm giọng nói: “Cô ta không phải bản thể!”

Không phải bản thể!

Nghe thấy thế, mọi người xung quanh đều kinh ngạc.

Không phải bản thể mà khiến tất cả mọi người phải lùi bước chỉ với một đao?

Phải biết rằng nơi này có bốn cao thủ Khai Đại Cảnh, ngoài ra cảnh giới thấp nhất cũng là Ách Đạo, nhưng vẫn không chịu được chiêu đao của người phụ nữ này?

Người phụ nữ áo choàng đỏ chợt nói: “Người đàn ông bí ẩn khi nãy đâu?”

Chu Phạn biết cô ta hỏi cha của Diệp Quân, lập tức nói: “Ông ấy có chuyện bận phải đi, sẽ quay lại ngay”.

Người phụ nữ nhếch môi: “Sẽ quay lại ngay? Hù doạ ta à? Ta đâu có non thế”.

Nói xong, cô ta chợt nhìn về phía Diệp Quân trong lòng Chu Phạn, không hề nói nhiều mà lập tức giơ tay chém xuống một đao.

Một tia đao khí vạn trượng loé lên như sấm chớp, lao thẳng đến chỗ Chu Phạn và Diệp Quân.

Thấy thế, Đạo Quân kinh hãi: “Hoà thượng, mau đỡ”.

“Chết tiệt!”

Từ Thiên nổi giận: “Ông già, ông nghĩ lão nạp là khiên đỡ đòn à?”

Tuy nói thế nhưng ông ta vẫn tiến lên một bước, hai tay chắp lại thành hình chữ thập, niệm Phật hiệu, một tia Phật quang bắn lên trời từ trong người ông ta, sau đó biến thành một tấm khiên Phật quang màu vàng chắn trên đầu mọi người.

Ầm!

Nhưng khi chiêu đao kia chém xuống, tấm khiên vẫn vỡ tan tành, Từ Thiên liên tục phun máu tươi như suối, khiến mọi người sợ hãi.

Thấy cảnh này Chu Phạn híp mắt lại, nói một cách quyết đoán: “Rút lui!”

Dứt lời cô ta ôm Diệp Quân xoay người muốn đi, một cao thủ cảnh giới Khai Đạo lập tức mở ra đường hầm thời không.

Đạo Quân và Từ Thiên kia cũng vội xoay người bỏ chạy, mà Từ Thiên vẫn đang vừa lui vừa phun máu…

Còn người phụ nữ mặc áo choàng đỏ kia thì lại không rút lui mà ung dung lấy một cây mía ra bắt đầu ăn, đợi đến khi ăn múa xong, cô ta mới nâng huyết đao lên cười hì hì, sau đó sải bước về phía trước.

Vụt!

Chỉ trong nháy mắt, thời không tinh vực trong phạm vi mấy trăm vạn dặm đều nứt ra.

Mà dường như Đạo Quân ở cuối đường hầm thời không cảm nhận được điều gì đó, ông ta chợt híp mắt: “Hoà thượng, mau đỡ!”

Từ Thiên giận dữ mắng: “Lão tử… Lão nạp đỡ cái mẹ nhà ông!”