Hậu Hối! Bất Hậu Hối!

Chương 3




Editor: Băng Tiêu

Beta – reader: Băng Tiêu

Thân tặng: Bạch Phong, Fuyu, Andrena, Ansa, Tuyết Lâm

Lòng tràn đầy phẫn nộ mà kéo cái tên “cừu nhân” dám trốn khỏi hắn về nhà, lúc nhìn y sợ hãi rụt rè không chịu tiến vào cửa làm nỗi tức giận trong lòng hắn bùng lên đến cực hạn, hắn dùng sức mà kéo y ném lên cái giường sạch sẽ, trái tim như mất đi lý trí mà chỉ muốn hung hăng bắt ép tên nam nhân trước mắt gánh chịu nỗi phẫn hận, cô đơn, bất an từ sâu trong nội tâm của hắn…

Điên cuồng mà gặm cắn đôi môi đỏ mọng của người trong lòng, dục vọng mà hắn kiềm chế hơn một năm qua bỗng chốc bùng phát ra không cách nào khống chế được. Hắn xé rách cái áo sơ mi đã được tẩy đến mất cả màu mà trắng bệch của y, điên cuồng liếm mút từng tấc da thịt quen thuộc kia, một mùi có thể làm hắn động tình không ngừng tràn vào trong mũi, đây là mùi của người nam nhân đó, dù chỉ lãnh đạm mờ nhạt nhưng lại có thể làm người ta vĩnh viễn không thể nào quên!

Hắn biết biểu hiện của mình căn bản không giống như vẻ bề ngoài tỉnh táo, luôn lạnh lùng cao cao tại thượng, mặt không đổi sắc của Diêu tổng giám đốc, nhưng không sao, người duy nhất hiểu rõ hắn cũng chính là người nam nhân nằm dưới thân đang mặc hắn tàn phá bừa bãi này, cho nên mặt nạ cao quý có thể cởi xuống, dáng vẻ cao ngạo cũng có thể buông, ngay cả trái tim… cũng tới lúc cần tìm sự an ủi…

Một lần rồi lại một lần phiên vân chúc vũ, cảm giác kết hợp với người dưới thân dường như làm cho dục vọng của hắn vĩnh viễn không cách nào dẹp loạn được, vô số nụ hôn, cao trào, cho đến khi nam nhân không cách nào chịu được, lúc này tình triều của hắn mới chậm rãi bình tĩnh lại…

Trải qua mây mưa, hắn thỏa mãn mà ôm chặt nam nhân đang mê man, trong lòng hạnh phúc vô cùng, ngay cả mê loạn trong mắt cũng đã bình tĩnh lại. Có lẽ đây cũng là lúc hắn phải đối mặt với tình cảm của mình, quá khứ mù quáng mà tự lừa gạt bản thân, hận thù che mờ lý trí làm hắn không nhận ra người nào là quan trọng nhất trong tim hắn, tại sao một người thông mình như hắn, vậy mà lại luẩn quẩn không tìm được sự thật đây?

“Tỉnh rồi hả?” Nhìn nam nhân trong lòng còn đang ngơ ngác, Diêu Lam ôn nhu tươi cười hỏi, nụ cười xinh đẹp vừa lại mê hoặc Triển Thần, nhìn vẻ mặt si mê của y, hắn biết trong lòng nam nhân này hắn quan trọng đến mức nào, nghĩ như vậy, hắn càng cười tươi hơn, trong miệng cũng càng ôn nhu hơn.

“Uống cốc nước quả đi, rồi chúng ta sẽ đi ăn một bữa lớn!”

“Ta… ngươi…” Nhìn vẻ mặt ngu ngu của Triển Thần, Diêu Lam cúi người đặt cốc nước quả vào lòng bàn tay tràn đầy vết thương của y, rồi sau đó thuận thế mà hôn lên cái trán đã xuất hiện nếp nhăn.

“Không thích ta đối xử với ngươi như vậy sao? Uống hết đi rồi còn tắm rửa.” Hắn biết Triển Thần vẫn chưa kịp thích ứng với sự thay đổi này, dù sao trong quá khứ mình chưa từng đối xử tốt với y.

Từ lần đầu tiên gặp mặt, nhìn thấy một người nam nhân khúc khích cười đứng sau tỷ tỷ mà nhìn chằm chằm vào mình, hắn cũng đã quyết không có chút thiện cảm nào với y hết, rồi lại liên tục nhìn thấy y ra ra vào vào trong nhà càng làm hắn điên hơn, vốn chỉ thuộc về hắn vậy mà giờ đây trái tim tỷ tỷ lại chia làm hai nửa, hắn cũng không còn là người trọng yếu trong lòng tỷ tỷ nữa, điều đó làm hắn từ tức giận chuyển thành căm thù y.

Lúc nhận được tin tức như quả bom mà tỷ tỷ ném cho, cả người hắn như bị sét đánh vậy, một tên nam nhân ngu xuẩn không có địa vị lại chẳng đẹp trai dựa vào cái gì có thể lấy được vị tỷ tỷ ôn nhu xinh đẹp như tiên nữ của hắn. Đối với cuộc hôn nhân không cân xứng này, Diêu Lam không ngừng trong lòng mong ước trước khi cử hành hôn lễ, Triển Thần sẽ đột ngột chết ngoài ý muốn, hoặc là tỷ tỷ sẽ quăng cái tên nam nhân không tiền đồ này đi.

Nhưng khi nhìn thấy bọn họ bước lên thảm đỏ kết hôn, hắn biết kết cục này đã định, “đời người, trong mười chuyện thì đến tám chín chuyện không như ý” những lời này lần đầu tiên hắn hiểu rõ.

Bỏ đi, biết cái tên nam nhân này cũng chẳng có khả năng thăng chức được nữa, với lại để tỷ tỷ sống vui vẻ, hắn cũng cố gắng cam chịu, coi như là nuôi thêm y vậy! Cho nên hắn cố gắng học hành, tiếp thu đủ loại kiến thức cùng kinh nghiệm, chỉ ngắn ngủi vài năm cộng thêm có người bạn tri kỷ giúp đỡ, hắn cũng đã có một tiền đồ riêng, cuộc sống bận rộn tựa hồ làm cho hắn quên đi trong nhà còn có một vị “tỷ phu” vô dụng.

Thẳng đến khi Tiểu Bân ra đời, ở bệnh viện nhìn thấy đứa cháu nho nhỏ hồng hồng như con khỉ, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Triển Thần đang cẩn thận mà ôm đứa bé, đó cũng là lần đầu tiên hắn mở rộng lòng mình thử tiếp nhận cái tên tỷ phu ngốc không có năng lực này, bởi vì đứa bé rất đáng yêu, đáng yêu đến mức có thể làm hắn vứt bỏ tất cả những bực mình trong quá khứ, đáng yêu đến mức làm cho hắn bắt đầu lưu luyến tiếng cười ấm áp trong mái ấm của hắn, cũng làm cho hắn phát hiện ra ánh mắt của Triển Thần rơi vào hắn nhiều hơn tỷ tỷ rất nhiều.

Hắn không suy nghĩ sâu xa ý nghĩa trong đó, hắn tin tưởng nếu như hắn hiểu rõ điều đó, vậy thì khẳng định cái nhà này sẽ lại dậy sóng, cho nên hắn lựa chọn bỏ qua nó…

Nhìn Tiểu Bân chậm rãi lớn lên, hắn cũng nguyện ý ở nhà nhiều hơn, có đứa bé làm lá chắn, cuộc sống của mọi người tựa hồ cũng càng yên ổn hạnh phúc, hắn tưởng rằng cuộc sống này sẽ vĩnh viễn không thay đổi, sẽ không có phong ba bão tố gì. Mặc dù tâm lý đối với “tỷ phu” vẫn không thoải mái, nhưng Tiểu Bân có thể làm cho hắn quên đi cảm giác đó.

Nhưng khi vừa nghe được tin tức ở bệnh viện, nhìn vị tỷ tỷ xinh đẹp mà mình vô cùng tự hào giờ đây chỉ là một bộ hài cốt nằm trong nhà xác, hắn căn bản không chịu được sự đả kích này mà khóc rống ôm chặt thân thể đầy máu của tỷ tỷ, trái tim tràn đầy đau xót không biết xả đi đâu! Không biết trên đời này còn biết ỷ vào ai nữa! Không biết trên đời này có còn lý do để mình sống sót nữa không…

Sau khi cảnh sát điều tra, hắn mới biết nguyên nhân là do Triển Thần hẹn đi ăn cơm, cũng là Triển Thần lái xe, mà tỷ tỷ vì bảo vệ cho Triển Thần mới biến thành như vậy, lần đầu tiên hắn biết hận một người đến tận xương tận tủy là thế nào, tất cả suy nghĩ trong đầu hắn bây giờ chỉ là hận y, hành hạ y, làm cho y sống không bằng chết, làm cho y cảm nhận được nỗi đau mất đi thân nhân của mình!

Nhìn hai tay, tựa hồ có thể thấy được máu trong cơ thể đang chậm rãi chảy ra, nhiệt độ cũng dần dần giảm xuống, hắn rõ ràng bản thân sắp biến thành ác ma, biến thành một tên ác ma sẽ làm cho Triển Thần hiểu rõ cái gì gọi là sống không bằng chết! Hắn cười, cười một cách quỷ dị, làm bác sĩ còn hỏi hắn có cần thuốc an thần hay không? Thật là nực cười, hắn vô cùng tỉnh táo, trừ ra tỷ tỷ chưa bao giờ có người tác động được đến hắn, vậy hắn chỗ nào cần thuốc an thần? Người có thể tác động đến hắn đã không còn tồn tại trên cõi đời này nữa rồi…

Bác sĩ lấy làm tiếc nói cho hắn biết Triển Thần đã không thể sinh dục được nữa, nghe tin này hắn không khống chế được mà cười ha ha, ông trời có mặt mà! Hắn còn chưa ra tay trừng trị Triển Thần, vậy mà ông trời đã tặng một món quá cho hắn, hắn thật sự rất vui! Có phải tỷ tỷ sợ rằng sau này y sẽ phản bội mà kết hôn với người khác, cho nên dù lưu lại cái mạng của y cũng làm y không thể sinh dục được? Yên tâm, không ai có thể bắt nạt tỷ tỷ, ta nhất định sẽ giúp tỷ giám sát y thật chặt chẽ, làm cho y không bao giờ có thể thân thiết với một ai khác, làm cho y chỉ có thể yên lặng mà canh giữ linh hồn tỷ, không dám có bất cứ ý nghĩ làm loạn nào trong đầu!

Cho nên vào một đêm mưa gió bão bùng, hắn đã bắt ép nam nhân phải quan hệ với hắn, chính là vì để y không thể tìm một phụ nữ khác thay thế tỷ tỷ của mình. Đương nhiên chứng kiến Triển Thần thống khổ rên rỉ dưới thân, bất lực mà bám víu vào mình làm hắn cảm thấy rất thư thái, không một người nam nhân nào nguyện ý dưới thân hầu hạ một người nam nhân khác, lại càng không có một người nam nhân nào nguyện ý dưới thân một người nam nhân vừa nhỏ tuổi vừa thấp hơn mình mà hầu hạ cả một đêm dài dằng dặc! Trừ phi hắn trời sinh là đồng tính luyến ái, nhưng Triển Thần không phải, y là trượng phụ của tỷ tỷ hắn, là ba của Tiểu Bân, mặc dù y mất đi khả năng sinh dục, nhưng không có nghĩa năng lực nam nhân cũng mất đi, cho nên đây là cách trừng phạt hay nhất, cũng là cách trả thù hoàn mỹ nhất!

Chứng kiến y thất thần vì cao trào, chứng kiến y bị mình ôm mà xấu hổ ngượng ngùng, làm cho lời nói độc địa không khỏi tràn ra: “Bị một nam nhân vừa nhỏ tuổi lại thấp hơn ôm mà còn có thể cao trào được sao, ngươi thật là dâm đãng!”

Chứng kiến y vì những lời này mà sắc mặt tái nhợt lại càng làm hắn sảng khoái hơn, hắn chính là muốn như vậy, không ngừng đả kích y, làm cho y phải thừa nhận tất cả nỗi đau xót của mình! Mỗi lần nhìn thấy y, hình ảnh tỷ tỷ nằm trong nhà xác lại tung bay trước mắt hắn, thật lâu cũng không biến mất, làm cho hắn hàng đêm gặp toàn ác mộng. Chỉ có mỗi lần xâm phạm y xong, hắn mới có thể yên giấc đến tận bình minh!

Ngày sinh nhật đó, nhìn thấy Triển Thần sợ sệt mà đưa món quà đóng gói tinh xảo cho mình, tự dưng trong lòng hắn cảm thấy vô cùng phẫn nộ, ngày hôm nay mỗi năm tỷ tỷ xinh đẹp ôn nhu đều tặng quà cho hắn, sau đó nàng sẽ ghé vào tai hắn nói “sinh nhật vui vẻ”, rồi hôn môi hắn một cái! Nhưng tất cả giờ đã thành bọt nước, chính là vì cái tên nam nhân ra vẻ vô tội đang đứng trước mặt hắn kia! Nghĩ vậy, tay không cần đại não suy nghĩ liền cầm lấy món quà rồi dẫm nát dưới chân, nhìn thấy nam nhân vì vậy mà run rẩy, nỗi phẫn nộ trong lòng mới giảm đi, kết quả hắn dùng lực đẩy mạnh Triển Thần, rồi đóng sầm cửa đi đến nhà một người bạn uống rượu giải sầu…