Hầu Môn Khuê Tú

Quyển 2 - Chương 1




Editor: Ngọc Thương

"Phu nhân, Đại tiểu thư, lão phu nhân nói đã lâu không gặp Đại tiểu thư, quá đỗi nhớ thương, Đại tiểu thư ở cạnh phu nhân tận hiếu là chuyện nên làm, nhưng mà sắp tới Hầu gia có hỉ, Đại tiểu thư thân là Hầu phủ Đại tiểu thư, lý nên hồi phủ. Lão phu nhân cũng nói, chỉ cần Đại tiểu thư hồi phủ ở lại mấy ngày này, sau đó sẽ để Đại tiểu thư trở lại bên cạnh phu nhân tận hiếu, Hầu phủ sẽ không ai ngăn cản", Thúy Hương cười khanh khách nói.

Nhớ thương là giả, muốn nàng trở về tham dự lễ thành hôn của phụ thân và tân Hầu phu nhân mới là thật. Lão phu nhân suy nghĩ quả nhiên chu đáo, biết nàng sợ bọn họ không cho xuất phủ, nên đã đi trước một bước, đem lời nói rõ.

Thanh Ninh là nữ nhi dòng chính duy nhất, nếu vào ngày đại hôn nàng không có trong phủ, La Thủy Nguyệt sẽ không tránh khỏi nghĩ ngợi, hơn nữa vị La Thủy Nguyệt này vốn không giống khuê tú bình thường, tâm tư nàng ta rất khó phỏng đoán.

Lễ mừng năm mới thậm chí còn không phái người tới hỏi thăm nàng, xem ra thể diện Hầu phủ dành cho La Thủy Nguyệt này cũng khá lớn. La đại nhân của Lại bộ sao? Rất nhanh thôi sẽ trở thành Lại bộ thượng thư, vậy nên tự nhiên lão phu nhân rất thích cửa hôn sự này.

Thời điểm lễ mừng năm mới, Hầu phủ chưa từng đón nàng trở về, Thanh Ninh chẳng quan tâm. Đối với việc Hầu phủ không hỏi thăm, nàng càng mừng, sẽ không có ai ngáng chân nàng, đỡ phải từng giây từng phút duy trì cảnh giác đề phòng có người tính kế.

Phụ thân cưới người mới, xuất phát từ hiếu lễ, nàng là con gái, đương nhiên phải tới nhận mặt với kế mẫu La Thủy Nguyệt, là nên trở về.

Kỳ thật, cho dù Hầu phủ không phái người tới đón, coi nàng như không tồn tại, thì nàng cũng không thể không hiếu. Ngày đại hỉ, tân khách rất đông, nếu nàng không có mặt, sẽ bị người đời nói là bất hiếu, bất hiếu cũng chẳng sao, nhưng sẽ liên lụy tiếng xấu đến mẫu thân, nàng không muốn. Cho nên trước đó, Thanh Ninh vốn định vào dịp hôn lễ của phụ thân, nàng sẽ trở về Hầu phủ uống chén rượu mừng, nhận mặt kế mẫu, mặc dù kiếp trước nàng có biết La Thủy Nguyệt, nhưng kiếp này chưa từng quen.

Bất quá, nàng hi vọng La Thủy Nguyệt cũng sẽ giống với những người khác trong Hầu phủ, bỏ mặc nàng càng tốt, nàng thật sự không muốn La Thủy Nguyệt khoa chân múa tay can thiệp vào chuyện của mình.

"Đại tiểu thư, Cẩm Viên mỗi ngày đều có người quản lý, người hầu hạ Đại tiểu thư trước kia vẫn đang làm việc trong Cẩm Viên, cho nên Đại tiểu thư, ngài chỉ cần mang người trở về là được", Thúy Hương lại nói.

"Được rồi. Mấy ngày này Hầu phủ dĩ nhiên bận tối mày tối mặt, đã làm khó ngươi phải đi một chuyến. Thu Bội, ngươi đưa Thúy Hương đi xuống uống chén trà, ăn chút điểm tâm", Lý Vân Nương gật đầu, phân phó Thu Bội, vẫn chưa đáp ứng chuyện này.

Thúy Hương thấy Lý Vân Nương không cho lời chắc chắn, trong lòng có chút nóng nảy, sợ chuyến này mình ra về tay không. Nhưng mà nàng biết, phu nhân lương thiện, khéo hiểu lòng người, chắc chắn sẽ để Đại tiểu thư trở về Hầu phủ, nghĩ vậy, Thúy Hương cũng hơi yên tâm, hướng Lý Vân Nương cùng Thanh Ninh hành lễ nói cám ơn, cùng Thu Bội đi ra ngoài.

"Ninh nhi, trăm việc lấy chữ hiếu làm đầu, con đi chuẩn bị một chút, cùng Thúy Hương hồi phủ đi". Lý Vân Nương khuyên Thanh Ninh.

Lý Vân Nương hiểu tâm tư của con gái, nhưng nàng không muốn nữ nhi phải cõng trên lưng cái danh bất hiếu.

"Vâng, con đi thu thập một chút, mẫu thân, qua hai ngày con sẽ về, ngài phải tự chăm sóc bản thân thật tốt", Thanh Ninh gật đầu.

"Được rồi, trong phủ nhiều nha đầu bà tử như thế, nương có muốn gặp lạnh, muốn đói bụng cũng không được", Lý Vân Nương cười ha ha: "Con về thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi đi".

"Vâng". Thanh Ninh gật đầu trở về viện tử của mình thu thập một phen.

Nàng mang theo quần áo muốn mặc, đồ trang sức đeo tay và một chút đồ dùng hàng ngày, quay sang phân phó nha đầu: "Ngọc Trâm ở nhà, lần này Trà Mai cùng Nhẫn Đông theo ta hồi phủ là được rồi".

"Vâng, tiểu thư", Ngọc Trâm gật đầu.

"Tiểu thư, để nô tỳ hồi phủ cùng ngài, chỉ có hai người Trà Mai và Nhẫn Đông, sợ không đủ", Tôn ma ma không yên tâm, liền đề nghị.

"Không cần". Thanh Ninh lắc đầu: "Thúy Hương nói nha đầu ở Cẩm Viên vẫn như trước, mặc kệ có thật vậy hay không, ta trở về ở, tự nhiên sẽ không thiếu nha đầu bà tử hầu hạ, bên cạnh ta có Trà Mai cùng Nhẫn Đông là đủ rồi, ma ma, ngươi an tâm ở nhà đi".

Nàng về ở cũng không lâu, chỉ mấy ngày thôi. Huống chi bên cạnh còn có Nhẫn Đông, một người am hiểu võ nghệ.

**

Editor: Ngọc Thương

"Lão phu nhân, đại tiểu thư đã trở lại". Thanh Ninh vừa vào cửa viện Đào Nhiên cư, Thúy Lan đang đứng đó phân phó nha đầu, nhìn thấy liền cười khanh khách chạy vào bẩm báo với lão phu nhân.

Lão phu nhân cùng Bùi thị đang ngồi trong phòng bàn bạc việc trước mắt cùng một số chuyện phải chú ý cho hôn sự, hai người nhất thời dừng lại, lão phu nhân ngước mắt, nhàn nhạt đáp: "Để nó vào đi".

"Đại tiểu thư, lão phu nhân cho mời ngài vào", nha đầu phúc thân lui ra ngoài, vén màn cửa đón Thanh Ninh vào trong.

"Ninh nhi gặp qua tổ mẫu, Nhị thẩm", Thanh Ninh bước vào hướng lão phu nhân cùng Bùi thị hành lễ.

"Mau đứng lên, cháu của ta, ngươi đã trở lại rồi", người gặp hỉ sự tinh thần sảng khoái, lão phu nhân cười mang theo ánh mắt hiền lành nhìn Thanh Ninh: "Đến đây cho tổ mẫu nhìn một chút xem nào".

Như thể mọi chuyện lúc trước chưa từng phát sinh, thái độ của lão phu nhân so với trước kia từ ái hơn rất nhiều.

"Ninh nha đầu, ngươi trở lại rồi, ngươi đó, tổ mẫu lúc nào cũng nhắc tới ngươi", nụ cười trên mặt Bùi thị có chút nhạt nhẽo.

"Vâng, tổ mẫu", Thanh Ninh đáp, cung kính đi tới trước mặt lão phu nhân.

"Vết thương trên mặt đã biến mất rồi, thân thể xem ra cũng khỏe lắm", gương mặt lão phu nhân mang theo vẻ yêu thương.

"Tạ tổ mẫu ưu ái, thân thể Thanh Ninh rất khỏe", Thanh Ninh trả lời.

"Lần này trở về cùng lắm ở lại mấy ngày hôn sự, chúng ta đều lo lắng cho ngươi", Bùi thị cười nói: "Từ bên này đến Lý trạch cũng gần, ngươi đó, nên qua lại cả hai bên, ở lâu chút ít".

Ý tứ Bùi thị muốn nói nàng không thể bên nặng bên nhẹ, bên kia là tận hiếu cho mẫu thân, bên này cũng phải tận hiếu.

"Vâng, đa tạ Nhị thẩm chỉ dạy", Thanh Ninh lơ đễnh đáp ứng.

Ở đâu là do nàng quyết định.

"Xem vóc dáng ngươi cao lên không ít, mấy ngày không gặp, giờ đã trổ mã rồi", lão phu nhân đánh giá Thanh Ninh một phen.

"Đúng vậy, tổ mẫu" Thanh Ninh gật đầu, không biết có phải do tập võ hay không, qua năm mới vóc dáng nàng liền cao lên, tay áo, váy áo cũng ngắn lại.

"Ừ, tốt, tốt", lão phu nhân gật đầu, sau đó hỏi: "Mẫu thân ngươi có khỏe không? Thân thể thế nào? Ở bên kia các ngươi đã quen chưa?"

"Dạ thưa tổ mẫu, mẫu thân khỏe, ăn ở đều rất tốt", Thanh Ninh đáp.

"Tổ mẫu, con nghe nói Đại tỷ tỷ đã trở lại", ba tỷ muội Thẩm Thanh Vũ, Thẩm Thanh Vận, Thẩm Thanh Nghiên nối đuôi nhau đi đến.

Ba nàng ăn mặc tỉ mỉ như hoa nhi diễm lệ nở rộ ngoài sân.

"Đã trở lại rồi, ba người các ngươi mỗi ngày đều nhớ Đại tỷ tỷ, lần này nàng trở về, các ngươi phải hảo hảo chiêu đãi nàng", lão phu nhân cười nói với ba người.

Trong lời nói của lão phu nhân ý tứ đem nàng trở thành khánh nhân, Thanh Ninh đạm mạc cười, sắc mặt không thay đổi.

Ba tỷ muội Thẩm Thanh Vũ đầu tiên là phúc thân với lão phu nhân và Bùi thị, sau đó quỳ gối hành lễ với Thanh Ninh: "Đại tỷ tỷ".

"Nhị muội muội, Tam muội muội, Tứ muội muội."

Ba người hướng ánh mắt nhìn Thanh Ninh đang ngồi cạnh lão phu nhân.

Đầu vấn một búi tóc đơn giản, trên búi tóc chỉ điểm hai đóa hồng phấn gắn cùng trâm hoa, áo xuân vàng nhạt, rơi xuống váy hoa lục nguyệt, thắt lưng tơ lụa xanh nhạt bay bay như sóng xuân, gò má trắng tuyết ánh lên sắc hồng phấn, đôi mắt rạng rỡ sáng ngời như ánh trăng, khóe miệng hơi cong, vẻ mặt nhàn nhạt lộ ra vài phần xa cách.

Thanh Ninh không hề tiều tụy như trong suy nghĩ của các nàng, trên mặt cũng không có vẻ oán giận. Nhìn nàng chói lọi như thế, gương mặt ba người Thẩm Thanh Vũ đều thoáng hiện lên một tia kinh ngạc.

"Ninh nhi, phụ thân ngươi lúc này đang bận rộn, chờ tới tối ngươi đến thỉnh an hắn đi". Lão phu nhân nhìn ra ngoài trời, thấy đã đến giờ ăn trưa, liền phân phó nha đầu chuẩn bị dọn cơm.

Dùng cơm, uống trà xong, lão phu nhân nói với Thanh Ninh: "Ngồi xe ngựa mệt mỏi, ngươi trở về Cẩm Viên nghỉ ngơi trước đi, trong viện hết thảy mọi thứ đều như lúc ngươi còn ở đây, nếu cần gì cứ phái người đến nói một tiếng, có thể tìm ta, tìm Nhị thẩm, hoặc tìm Nhị muội muội ngươi đều được".

"Vâng, vậy cháu gái xin cáo lui", Thanh Ninh quỳ gối.

"Ừ, đi nghỉ ngơi cho tốt", lão phu nhân gật đầu: "Ba ngươi các ngươi tiễn Đại tỷ tỷ trở về Cẩm Viên đi".

"Vâng, tổ mẫu", tỷ muội Thẩm Thanh Vũ cao hứng nhận lời.

"Mẫu thân, con thấy nha đầu kia đối với chúng ta xa lạ không ít, lễ thì không thiếu nhưng lại không được thân mật như trước kia", đám người thối lui ra khỏi phòng, Bùi thị lập tức nói: "Chẳng biết nó có ý định gây ra chuyện gì trong hỉ sự không đây? Dù sao đại tẩu tử vẫn còn đó".

Nha đầu kia lòng dạ vô cùng hung ác, một tay nó đem Bùi Hạo Lâm phế đi, còn đưa Bùi Hạo Lâm đến Thuận Thiên phủ nhằm mục đích tính kế Hầu phủ, để Lý Vân Nương thuận lợi lấy được thư hòa ly.

Tuy Lý Vân Nương là người đưa ra yêu cầu cùng cách, nhưng Lý Vân Nương là mẫu thân thân sinh của nó, đang sống rất khỏe mạnh, nó sẽ vì mẫu thân mà tiếp tục gây ra chuyện xấu gì hay không, cũng còn khó nói.

Nếu nó gây ra chuyện gì, cũng không ngoài ý Bùi thị.

Hơn nữa, hiện tại Thái thị đang nhắm vào đứa con gái duy nhất của mình, Thẩm Thanh Vận, cho nên Bùi thị từ trong đáy lòng hận mẹ con Lý Vân Nương, Thanh Ninh muốn chết, không hề nghĩ đến, chuyện của Bùi Hạo Lâm chính nàng là người đưa ra mưu sách, là nàng gieo gió gặt bão, hại con gái mình.

"Ngươi cho người đến trông chừng nó một chút, đừng để nó gây ra chuyện gì không hay", lão phu nhân nói.

"Con sẽ phái người nhìn nó từng thời khắc, sẽ không để nó nháo ra sự tình gì", Bùi thị gật đầu, sau đó nhìn lão phu nhân một vẻ mặt không lo, trong mắt Bùi thị thoáng hiện lên lệ khí, nhẹ giọng hỏi: "Nha đầu này một lòng tận hiếu với mẹ nó ở bên kia, tại sao mẫu thân không thành toàn cho tâm ý của nó?".

Thanh Ninh sống ngoài Hầu phủ, không phải là nữ nhi Thẩm gia, mất đi Hầu phủ để dựa vào, đến lúc đó cùng Lý Vân Nương sống nương tựa lẫn nhau, tướng mạo bộ dáng xinh đẹp, lại có tiền tài, kiểu gì chẳng có người rắp tâm muốn ăn tươi nuốt sống?

"Huyết mạch thân tình sao có thể cắt đứt?" Lão phu nhân liếc mắt Bùi thị: "Nha đầu Thanh Ninh nếu tương lai tìm được một mối hôn sự tốt, Hầu phủ cũng phải chi ra một phần của hồi môn".

Lão phu nhân vốn muốn cứ như vậy mà gác lại, không có ý định trông nom đứa cháu gái này.

Nhưng trưởng tôn nữ dung mạo xuất chúng, từ nhỏ đã được Lý Vân Nương mời danh sư dạy bảo lễ nghi, thư họa, đánh cờ, nếu nó có hôn sự tốt, Hầu phủ bỏ của hồi môn ra cho nó cũng coi như là đầu cơ kiếm lợi, sau này có thể lợi dụng được quan hệ từ nhà thông gia. Trái lại nếu hôn sự của nó không tốt, đến lúc đó chặt đứt quan hệ vẫn chưa muộn, còn có thể tiết kiệm được một phần của hồi môn.

Tính thế nào Hầu phủ cũng không lỗ!

Bùi thị suy nghĩ một chút, ân cần thay cho lão phu nhân một chén trà nóng, cười nói: "Mẫu thân ngài đúng là cân nhắc chu đáo".

**

Editor: Ngọc Thương

Trên cây và ven đường đều treo đèn lồng đỏ, cộng thêm hiện tại đang vào giữa mùa xuân, bách hoa nở rộ, Hầu phủ rực rỡ sắc màu, ngập tràn vui vẻ.

Trên đường trở về Cẩm Viên, ba tỷ muội Thẩm Thanh Vũ vừa đi vừa giới thiệu một số thay đổi trong Hầu phủ mấy tháng nay.

Thanh Ninh cười nhạt, thỉnh thoảng trả lời đôi câu.

"Đỗ Quyên, ngươi đi pha trà cho Đại tiểu thư. Ba Tiêu, ngươi đem hành lý của Đại tiểu thư vào buồng trong", tới Cẩm Viên, Thẩm Thanh Vũ đứng dưới mái hiên phân phó Đỗ Quyên và Ba Tiêu.

"Vâng, Nhị tiểu thư", Đỗ Quyên bước về phía phòng trà, Ba Tiêu đi tới đón lấy bao đồ trong tay Trà Mai và Nhẫn Đông.

Trà Mai nhìn Ba tiêu, nghiêng đầu nói với Nhẫn Đông: "Nhẫn Đông, ngươi ở lại cùng Đại tiểu thư, ta mang đồ vào phòng sắp xếp lại".

Nhẫn Đông gật đầu, đem bao đồ đưa cho Ba Tiêu.

Vào phòng, Thanh Ninh liếc nhìn quanh, bài trí trong phòng vẫn như khi nàng còn ở đây, không có thay đổi.

Mọi người ngồi xuống, Đỗ Quyên liền bưng trà cùng điểm tâm vào, cúi đầu lên trà và điểm tâm cho Thanh Ninh rồi lui sang một bên.

"Đại tỷ tỷ, lần này trở về có đi nữa không?", Thẩm Thanh Vận bưng chén trà, ngẩng đầu nhìn Thanh Ninh, đôi mắt to vụt sáng.

"Mẫu thân chỉ có một mình, ta không yên tâm", Thanh Ninh cười nhạt trả lời.

"Đại tỷ tỷ, mẫu thân có khỏe không?", Thẩm Thanh Nghiên theo lời của Thanh Ninh, hỏi.

"Ta cùng hai vị muội muội đều rất muốn đi thăm Đại tỷ tỷ và mẫu thân, nhưng lại sợ mẫu thân nhìn thấy chúng ta bị mất hứng". Lông mày Thẩm Thanh Vũ nhẹ nhàng nhăn lên.

"Mẫu thân rất tốt, đa tạ các ngươi quan tâm", Thanh Ninh nhàn nhạt vừa cười vừa nói.

"Vậy là tốt rồi, chờ sau này còn nhiều cơ hội, chúng ta đi vấn an mẫu thân", mi tâm Thẩm Thanh Vũ giãn ra, nhìn Thanh Ninh mặt mày vui vẻ, cười nói: "Đại tỷ tỷ ở lại đây mấy ngày, tỷ muội chúng ta đã lâu không gặp, lần này phải hảo hảo trò chuyện".

"Đại tỷ tỷ lễ mừng năm mới cũng không trở về", khóe miệng Thẩm Thanh Vận cong lên: "Lần này ngươi nhất định phải ở lại đây thêm mấy ngày đấy".

Thẩm Thanh Nghiên cũng gật đầu phụ họa.

Thanh Ninh nhẹ nhàng cười, chỉ cười không nói.

"Đây chính là đồng ý", Thẩm Thanh Vận coi như nàng đã chấp nhận, vừa cười vừa nói.

Ánh mắt Thẩm Thanh Vũ hướng vào Nhẫn Đông đang đứng sau Thanh Ninh: "Đại tỷ tỷ, nha đầu kia nhìn lạ mắt, sao ngươi không đưa Ngọc Trâm cùng trở về?".

"Đây là nha đầu ta mới thu nhận", Thanh Ninh cười giải thích.

"Nô tỳ Nhẫn Đông gặp qua ba vị tiểu thư", Nhẫn Đông tiến lên phía trước hai bước, hành lễ.

Thẩm Thanh Vũ nhìn nàng đánh giá một chút, sau đó dời mắt, nói với Thanh Ninh: "Đại tỷ tỷ, ngươi xem trong phòng này còn gì không ổn không..."

Trò chuyện thêm vài câu, tỷ muội ba người mới cáo từ.

Lúc đến Đào Nhiên cư ăn tối Thanh Ninh mới thấy Thẩm Phong.

Sắc mặt, lời nói của Thẩm Phong mang theo yêu thương, vui mừng vô cùng, thấy Thanh Ninh không nói gì thêm, chỉ hỏi nàng vài câu về cuộc sống mấy tháng nay, rồi cũng không hỏi gì nhiều.

**

Editor: Ngọc Thương

Người trong Hầu phủ nguyên một đám sắc mặt vui vẻ, tinh thần hăng hái làm việc, bận rộn cực kỳ. Thanh Ninh vừa trở về, lão phu nhân cùng Bùi thị nói nàng mới hồi phủ nên không để nàng mệt mỏi, bọn họ đối đãi với nàng khách khí như với khách nhân, Thanh Ninh cũng chẳng để trong lòng, nhàn nhã đợi tại Cẩm Viên.

Nháy mắt đến ngày đại hỉ, mùng sáu tháng ba.