Hầu Môn Khuê Tú

Quyển 2 - Chương 11




Editor: Ngọc Thương

Chuyện thật sự quá mức khác thường.

Tô Phỉ tại sao lại xuất thủ cứu Thẩm đại tiểu thư?

Nếu nói giữa bọn họ không có cái gì, Tô Khiêm kiên quyết không tin!

Mã trường mới xảy ra việc ngoài ý muốn, ngay sau đó Tôn Ngọc Tuyết lập tức xảy ra chuyện, người Tôn gia trước sau không tra ra được một chút sơ hở.

Nếu thật là ngoài ý muốn cũng không có gì.

Nếu không phải ngoài ý muốn thì sao? Nếu có người cố ý ám toán biểu muội thì thế nào?

Chuyện ở mã trường, trong lòng hắn mơ hồ hiểu nhất định là do biểu muội làm, có lẽ lúc đó biểu muội không nghĩ tới sẽ phát sinh những việc về sau, nhưng dù sao nguyên nhân ban đầu cũng là do nàng gây ra.

Cho nên nếu chuyện biểu muội gặp nạn không phải là ngoài ý muốn...

Tô Khiêm vô thức nghĩ ngay đến Thanh Ninh.

Tô Khiêm lắc đầu, nhưng mà Thẩm Đại tiểu thư chỉ là một thiếu nữ khuê phòng, làm thế nào để ám toán mà không lộ ra chút sơ hở?

Người đi theo bên nàng đều là nha đầu, hộ vệ đi cùng cũng không có thân thủ tốt như thế.

Cho nên nàng không có khả năng.

Vì vậy Tô Khiêm liền nghĩ tới ca ca của hắn, Tô Phỉ.

Hắn không thể nghĩ được sâu hơn.

Dù sao Tôn Ngọc Tuyết và huynh đệ bọn họ cũng là biểu huynh muội ruột thịt.

Vừa nghĩ vừa đi vào trong, đến viện tử của Tô Phỉ, gã sai vặt giữ cửa Song Thụ nói cho hắn biết thế tử không có ở trong phòng.

"Không ở trong phòng, đại ca vẫn chưa về sao?" Tô Khiêm hỏi.

"Thế tử đã trở về, nhưng lại ra khỏi viện tử, đi đâu thì tiểu nhân không rõ lắm". Song Thụ trả lời.

Hay là đi nhà thủy tạ? Tô Khiêm xoay người rời đi, mới đi một bước chợt dừng lại, quay đầu hỏi: "Hôm qua Đại ca về lúc nào?"

"Giờ ăn tối hôm qua thế tử trở về, còn có Phó công tử đi theo, sau đó trời mưa lớn, Tùng Mộc và Bách Mộc một người cầm đèn, một người che dù, hai người tiễn Phó công tử ra khỏi phủ". Song Thụ đáp.

Tô Khiêm khẽ gật đầu một cái, rời đi.

Hướng nhà thủy tạ bước tới.

Mặc dù không cùng mẹ sinh ra, nhưng cũng là huynh đệ, hai người lại chỉ kém nhau một tuổi, hắn và Tô Phỉ không thân cận, nhưng Tô Khiêm đối với Tô Phỉ cũng có hiểu rõ một hai.

Tô Phỉ cho tới bây giờ đối với mọi việc trong phủ không quan tâm nhiều, trước đây hắn tiến cung làm thư đồng, sau này trưởng thành, có quan hàm lại càng thêm bận rộn.

Khi ở trong phủ, ngoài thời gian thỉnh an trưởng bối, phần lớn hắn ngụ lại trong viện tử của mình, hoặc là đi đến nhà thủy tạ ưa thích bên kia.

Cho nên khả năng lúc này hắn đang ở nhà thủy tạ!

Đến nhà thủy tạ, Tô Khiêm dõi mắt nhìn ra xa, quả nhiên thấy Tô Phỉ đang ngồi trong đình thượng giữa hồ.

Tô Khiêm liền cất bước đi đến đình thượng.

Một bình trà thơm, hương trà quanh quẩn.

Mưa phùn liên tục, nước hồ yên ba mông lung, hết thảy như một bức tranh sơn thủy mờ ảo.

Cẩm bào màu trắng, đầu đội bạch ngọc quan, mộc mạc mà tuấn nhã.

Tô Phỉ như thể sáp nhập vào trong bức tranh huyền bí.

"Đại ca", Tô Khiêm đứng bên ngoài đình: "Không quấy rầy nhã hứng của đại ca chứ?".

"Nếu đã đến đây thì vào uống chung chén trà". Tô Phỉ ngước mắt, nhàn nhạt nói.

"Được". Tô Khiêm gật đầu đi vào, vén áo ngồi đối diện Tô Phỉ.

Tô Phỉ nhìn sang Tùng Mộc, Tùng Mộc lập tức rót cho Tô Khiêm một chén trà.

"Phong cảnh đẹp thế này, vẫn là đại ca biết thưởng thức". Tô Khiêm uống một ngụm trà, đôi mắt nhìn vào mặt hồ, cười nói.

"Chẳng phải ngươi cũng đã tới". Tô Phỉ mỉm cười.

"Đệ chính là không biết, trong mưa xuân, cảnh sắc nơi này tuyệt mỹ đến vậy". Tô Khiêm lắc đầu: "Đệ tới là tìm Đại ca".

"A? Tìm ta?" Tô Phỉ nhìn hắn: "Có chuyện gì gấp sao?"

"Cũng không có gì". Tô Khiêm lắc đầu: "Chắc hôm qua huynh cũng đã nghe Dao Dao nói rồi? Ngọc Tuyết biểu muội đã gặp nạn".

Con mắt hắn nhìn chằm chằm Tô Phỉ, xem có gì khác thường không.

"Ừ". Tô Phỉ vẫn mỉm cười như cũ: "Ta cũng biết nàng đã an toàn trở lại, tối qua các ngươi chắc chắn đã khổ cực cả đêm".

Hắn đương nhiên là biết. Tô Phỉ nhíu mày phút chốc, biết rõ còn cố hỏi: "Tại sao đột nhiên lại xảy ra chuyện như vậy?".

"Không có gì vất vả, chỉ cần biểu muội không sao là tốt rồi". Không nhìn ra được nửa điểm khác thường ở Tô Phỉ, Tô Khiêm vuốt dọc chén trà, nói: "Là ngoài ý muốn thôi, đúng rồi, tại sao Đại ca không đến thăm biểu muội một chút? Biểu muội trải qua chuyện này có thể bị tổn thương, còn bị hù dọa không nhẹ".

"Bị thương nghiêm trọng sao?". Tô Phỉ hỏi, sau đó nói: "Ta hay các ngươi đến thăm hỏi chẳng phải cũng giống nhau, huống hồ ta không phải là đại phu, đến đó cũng chẳng có tác dụng gì".

Giống nhau ở chỗ nào? Biểu muội đương nhiên là nhớ hắn, muốn hắn đến thăm nàng, nếu có thể nhìn thấy hắn, cho dù biểu muội có đau đớn cũng cảm thấy như không. Nhưng mà, không đến thăm cũng tốt! Tô Khiêm nói: "Không có gì nghiêm trọng, phần lớn là chút vết thương ngoài da, quan trọng là tổn thương ở eo, phải dưỡng thương một đoạn thời gian, chắc huynh cũng nghe nói rồi, sáng sớm nay Hồng biểu ca đã tiến cung mời nữ y trị liệu cho Ngọc Tuyết biểu muội".

"Ừ". Tô Phỉ gật đầu, hỏi: "Tổn thương ở eo nghiêm trọng lắm sao?".

Tôn Ngọc Tuyết bị thương ở eo, nữ y trong nội cung cũng tự hiểu cái gì nên nói, cái gì không nên nói, cho nên đối với tình hình cụ thể bệnh tình của Tôn Ngọc Tuyết hiển nhiên là không lọt ra nửa câu.

"Cũng không phải là rất nghiêm trọng, có điều, nữ y nói...". Gương mặt Tô Khiêm có chút phiếm hồng, thẹn thùng đáp: "Nói là khả năng khi sinh nở sẽ có chút gian nan, nhưng mà mợ lại bảo cái đó cũng không phải đại sự gì".

"Vậy thì tốt". Tô Phỉ nở nụ cười lạnh: "Cho nên ngươi cố ý đến đây nói cho ta biết thương thế của nàng?".

Tôn Ngọc Tuyết nàng ta mệnh lớn, gặp sự cố như vậy mà vẫn có thể nhặt về một cái mạng.

Có điều, eo nàng ta bị tổn thương, sẽ không đơn giản như mợ nghĩ. Nữ y đi lại trong cung, luôn biết nói những điều tốt, việc xấu mười phần chỉ nói năm phần, giấu đi vài phần không hay.

Tổn thương trên eo Tôn Ngọc Tuyết, chỉ sợ tương lai nàng ta sẽ hứng đủ.

"Được rồi, chúng ta không nói đến nàng nữa". Tô Khiêm nhìn Tô Phỉ ý vị thâm trường cười: "Đại ca, huynh từ trước đến nay không xen vào việc của người khác, nhưng hôm qua lại làm đệ chấn động nha, tại sao huynh đột nhiên xuất thủ cứu Thẩm Đại tiểu thư vậy? Đại ca, có phải huynh..."

Tô Khiêm kéo dài âm thanh, mập mờ nhìn Tô Phỉ: "Hưng Ninh hầu phủ hôm nay tuy không còn như trước, nhưng mà Thẩm Đại tiểu thư lại có bộ dáng thanh nhã xuất trần, ngược lại là một mỹ nhân khó tìm, khó trách Đại ca cũng sẽ động tâm".

Trong mắt Tô Phỉ mơ hồ hiện tia tức giận, đảo mắt một cái liền thu liễm tức giận đi, ngước mắt lạnh mặt, nghiêm túc nói với Tô Khiêm: "Hôm qua là vì Dao Dao mới khiến Thẩm Đại tiểu thư lâm vào nguy hiểm, nàng là đích nữ của Hầu phủ, nếu nàng xảy ra việc gì ngoài ý muốn, ngươi cho rằng, Dao Dao sẽ không bị liên lụy? Tô gia chúng ta có thể không đếm xỉa đến? Lý phu nhân chỉ có một mình Thẩm Đại tiểu thư là nữ nhi, bà ta sẽ bỏ qua? Ta hảo tâm một phen, không nghĩ tới ngươi sẽ sinh ra ý nghĩ như vậy, ta không có gì, nhưng ngươi là đệ đệ của ta, lại giống người đời nói như thế về Thẩm Đại tiểu thư? Đã vô duyên vô cớ đắc tội người ta, lại còn ở đây hãm hại khuê dự của nàng!"

Tô Khiêm bị nói xong, xấu hổ túng quẫn, sắc mặt nhất thời lúc xanh lúc trắng lẫn lộn, suy nghĩ một chút, thấy lời Tô Phỉ nói rất có lý, nếu thật sự hôm qua Thẩm Thanh Ninh qua khỏi cái vạn nhất, ngay lúc đó xét nguyên nhân sự việc là vì muội muội Tô Dao mà ra, thì... Tới lúc ấy, liên quan đến mạng người, Quốc công phủ đều có hổ thẹn.

Chẳng lẽ giữa bọn họ thật sự không có cái gì? Vốn trong lòng Tô Khiêm lúc trước đã khẳng định, đột nhiên lúc này cảm thấy không đúng, lại dao động.

Cho nên, Tô Phỉ cứu Thẩm Đại tiểu thư chỉ vì muốn tốt cho Tô Dao, vì suy nghĩ cho Quốc công phủ?

Nghĩ vậy, Tô Khiêm cúi đầu nhận sai: "Đại ca, thực xin lỗi, là đệ nông cạn, cân nhắc không chu toàn".

Tô Phỉ nhẹ nhàng cười, đôi mắt lại không có độ ấm.

**

Editor: Ngọc Thương

Tại Lý trạch, Thanh Ninh nhận được thiệp của Hoàng gia đưa đến, nói là Hoàng Xảo Y và Hoàng phu nhân muốn tới thăm nàng.

Xét thấy kiếp trước, thời điểm nàng thanh danh tàn tạ, Hoàng Xảo Y đã đến vấn an nàng, đời này khi nàng gặp nguy hiểm trên lưng ngựa, Hoàng Xảo Y động thân muốn tới cứu, mặc dù cuối cùng nàng ấy không cứu được, nhưng trong thời khắc nguy cấp, tấm lòng của Hoàng Xảo Y đối với nàng cũng vô cùng đáng quý.

Hoàng Xảo Y tính tình ngay thẳng cương liệt, nội tâm lại mềm mại, so với các tiểu thư khuê các ngoài mặt ôn nhu hào phóng, khéo hiểu lòng người, tâm tư lại thâm trầm, càng làm người ta yêu thích hơn.

Đáng tiếc đời trước, nàng và nàng ấy kết giao không sâu.

Kiếp này, nàng không muốn bỏ qua một nữ tử hào sảng như Hoàng Xảo Y, nàng muốn cùng Hoàng Xảo Y kết bạn, khăn tay thân giao.

Thanh Ninh nghiêm túc viết giấy hẹn, phái Ngọc Trâm tìm người đưa đến Hoàng phủ.

Mưa rơi liên tục hai ngày, đến ngày hẹn với Hoàng Xảo Y, sáng sớm trời trong xanh.

Hoàng Xảo Y và Hoàng phu nhân đúng hẹn tới.

Lý Vân Nương và Thanh Ninh đứng ngoài cửa nghênh đón hai người.

"Phu nhân sao tự mình ra cửa thế này?", Hoàng phu nhân Liên thị hơn ba mươi tuổi, mặc áo ngoài hồng sắc hoa tường vi, cùng màu với vải đế giày, váy dưới màu trà, đầu vấn một búi tóc hướng lên trời, búi tóc cài một chiếc trâm điểm đá hồng ngọc, trên mặt mang theo nụ cười sảng lãng, bởi vì trước đây từng đi theo phu quân Hoàng Xán đi biên quan nhậm chức, nên hai đầu lông mày lộ ra một cỗ khí cương nghị.

"Khách quý lâm môn, ta cũng không thể chậm trễ". Lý Vân Nương cười nói.

"Gặp qua phu nhân". Thanh Ninh và Hoàng Xảo Y hai người hành lễ với Liên thị và Lý Vân Nương.

Thanh Ninh đứng dậy, ánh mắt nhìn một bà tử đi theo sau Liên thị và Hoàng Xảo Y, trong tay dắt một con ngựa ôn thuận thuần lương, màu lông ngựa sáng bóng.

Lý Vân Nương lúc đầu không chú ý, vừa nhìn thấy mặt liền lộ ra kinh ngạc.

"Ha ha, phu nhân, hôm đó tại gia trang, ngựa của Thanh Ninh bị chấn kinh, cũng đã chết, là do ta chiêu đãi không chu toàn, hôm nay ta đặc biệt đến xin lỗi". Hoàng Xảo Y cười hơ hớ giải thích.

"Cái này, quá quý trọng!". Lý Vân Nương vội nói: "Chuyện hôm đó là ngoài ý muốn, sao có thể trách ngươi? Chẳng qua chỉ là một con ngựa thôi, người không có việc gì là tốt rồi, hôm nay các ngươi đến chơi, ta rất cao hứng".

Lý Vân Nương nói vô cùng chân thành, nàng cùng cách dẫn theo nữ nhi đi, nữ quyến nhà khác nhìn vào rất khinh thường, ít khi lui tới thăm hỏi mẹ con các nàng.

Liên thị khoát tay nói: "Phu nhân đừng nói thế, trong phủ ta còn nhiều ngựa, bọn nhỏ nếu cao hứng, đều để chúng lấy dùng".

Nói xong quay sang Thanh Ninh: "Nếu ngươi không thích, hay là tới phủ chúng ta một chuyến, tự mình chọn một con ngựa ưng ý?".

"Phu nhân ưu ái, nếu Thanh Ninh còn từ chối sẽ là bất kính". Thanh Ninh hướng Liên thị quỳ gối thi lễ, vừa cười vừa nói.

Lý Vân Nương thấy Thanh Ninh nói vậy, liền cảm ơn Liên thị và Hoàng Xảo Y, nghiêng đầu phân phó Mai ma ma đi an trí cho ngựa, sau đó đón hai mẹ con Liên thị vào trong: "Bên trong mời".

Ngồi trong phòng khách chỉ chốc lát, Lý Vân Nương nói với Thanh Ninh: "Hai người các con ra ngoài mà chơi, ta và Hoàng phu nhân ở đây nói chút chuyện".

"Vâng". Thanh Ninh cười đứng dậy, dẫn Hoàng Xảo Y đi đến viện tử của mình.

**

Editor: Ngọc Thương

Tôn phủ.

Mấy ngày Tôn Ngọc Tuyết sốt cao, cuối cùng người đã bớt nóng, thanh tỉnh đôi chút, thần sắc vẫn còn tiều tụy, mặt gầy hơn phân nửa, dung mạo tuyệt sắc nhìn như cành liễu trước gió, mang theo hương vị điềm đạm đáng yêu.

Tôn Ngọc Tuyết giật giật mười đầu ngón tay băng bó, vẫn còn có chút đau nhức, thân thể mới động đậy liền phát hiện dưới eo đau như muốn gãy xương, bởi vì tổn thương ngang hông nên không thể lộn xộn, chỉ có thể nằm trên giường.

"Tiểu thư, ngài không nên cử động, cần gì cứ sai bảo chúng nô tỳ". Bích Nguyệt ngồi ở bên giường, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu thư muốn uống nước không? Hay là có cần gì không?".

Tôn Ngọc Tuyết liếc mắt, nhìn lê.n đỉnh màn thật lâu, sau đó mới mấp máy môi hỏi: "Ta ngủ bao lâu rồi?"

"Tiểu thư đã ngủ mê hai ngày rồi ạ". Bích Nguyệt trả lời.

"Mẫu thân đâu?". Tôn Ngọc Tuyết nhìn xung quanh.

"Nô tỳ đã cho người đến gọi phu nhân".

"Thắt lưng của ta...? Là thế nào?". Tôn Ngọc Tuyết trầm mặt hỏi.

"Tiểu thư..."

"Ngọc Tuyết!". Bích Nguyệt vừa mới nói được hai chữ, Tưởng thị liền vịn tay bà tử vội vàng đi vào.

"Mẫu thân", Tôn Ngọc Tuyết nén lệ, nhìn về phía Tưởng thị hỏi: "Mẫu thân, có phải vết thương ở thắt lưng của con rất nghiêm trọng không? Sao con lại không thể nhúc nhích được?"

"Không có việc gì, con đừng lo lắng, chỉ cần tĩnh dưỡng mấy tháng sẽ tốt thôi". Tưởng thị vội vàng nói.

"Thật sao?". Tôn Ngọc Tuyết có chút không tin.

"Thật, nương sao có thể gạt con chứ?". Tưởng thị đưa tay yêu thương vu.ốt ve gương mặt gầy gò của nàng.

"Mẫu thân, con ngựa kia tại sao đột nhiên nổi điên vậy?". Tôn Ngọc Tuyết nghĩ tới chuyện mình ám toán người khác, liền có tật giật mình, hoài nghi ngựa của nàng bị ai đó động tay động chân.

"Là ngoài ý muốn. Tam ca và Nhị ca của con đã cẩn thận điều tra, không có gì khác thường". Tưởng thị nhẹ đáp.

Ngoài ý muốn? Nghe vậy, Tôn Ngọc Tuyết nhăn cặp lông mày xinh đẹp, ánh mắt yên lặng nhìn chằm chằm đỉnh màn, trầm tư thật lâu, sau đó đột nhiên nhìn sang Tưởng thị.