Hậu Tinh Thần Biến

Chương 566: Phản phệ




Đại Thần Thiên giới...

Trận chúng thần chi chiến này đã tiến tới giai đoạn gay cấn, mấy ngàn vạn đại quân chém giết lẫn nhau, tiếng kêu la khản giọng, tiếng gào thét thảm thiết, bên tai không dứt tiếng gầm rú, vang vọng khắp cả vũ trụ.

Bởi vì Chiến Thần bị thua trận, đại bộ phận binh đội của Chiến Thần giới đều đã rút khỏi Đại Thần Thiên giới. Lúc này đã tạo cơ hội phản công thật tốt cho Tru Thần giới, Tà Thần giới cùng với Đại Thần Thiên giới. Vốn binh sĩ của Thần Tôn từ đầu luôn bị áp chế giữa vòng vây, dưới sự dẫn dắt của Vũ Văn Thác dâng lên phản công như sóng thủy triều, đem ưu thế cuộc chiến gắng gượng xoay chuyển trở lại. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Giữa bầu trời, Thần Tôn chợt hiện ra trên khuôn mặt già nua dính đầy vết máu, bên trong ánh mắt kia toát ra chiến ý mãnh liệt, nhảy vào giữa trận địa địch quân, giống như hổ đói lạc vào đàn dê, mỗi một lần xuất chiêu đều có hàng chục tên địch bị nghiền nát thành bột phấn, vầng sáng màu vàng sậm kia tựa như dãi lụa không ngừng phóng lên cao, quân địch phàm là khẽ chạm vào, thì cứ giống như bị nhiễm ôn dịch, toàn bộ thân thể trong nháy mắt hóa thành hư vô, cuối cùng tan biến vào hư không.

Trận chiến này, là vì Thần Thiên mà chiến, là vì Đại Thần Thiên giới mà chiến, từ khi Thần Thiên chết đi, Thần Tôn vì Chưởng Khống Giả của Đại Thần Thiên giới, cho nên vô luận như thế nào, cho dù là vứt bỏ cả tánh mạng, cũng không thể để cho con dân của Đại Thần Thiên giới chịu chút tổn thương nào.

Cách đó không xa, ngàn vạn đạo quang hồ hình vành trăng phát ra một tràng tiếng gào rít bén nhọn chói tai, biến thành từng cơn gió lốc, không còn kiêng nể gì, với khí thế không thể ngăn cản cuồn cuộn mãnh liệt thổi quét tới. Huống Thiên Minh biến thân giai đoạn thứ chín, tròng mắt đỏ như máu lạnh như băng nhìn chăm chú vào tình hình cuộc chiến, hắn không giống như Tôn Ngộ Không, sẽ không một mực chiến đấu điên cuồng để tìm thắng lợi, thông thường ở thời điểm sĩ khí của quân địch vừa muốn dâng lên, tức thì toàn lực phóng xuất ra "Thiên đạo chi nhận", để đánh đòn phủ đầu cho địch quân đau một trận, đánh mấy lần như thế, tình thế cuộc chiến cũng bị xoay chuyển hoàn toàn.

Loạn Thần giới và Tử Thần giới tựa hồ đạt thành liên hợp ngấm ngầm, binh lực vượt hơn hai ngàn vạn giẫm lên mỗi một tấc không gian, đang không ngừng tiến gần tới Đại Thần Thiên giới.

"Đấu Chiến bảy trăm côn!"

Bảy trăm đạo côn ảnh ở trong tay Tôn Ngộ Không mặc ý vùng vẫy giết chóc, hình thành một đạo sóng triều thật lớn màu bạch kim, ẩn chứa lực lượng khủng khiếp, thổi quét qua quân địch, trong nháy mắt phá tan trận thế công phòng của đối phương. Hỗn Thiên Vô Cực côn đã hình thành "Thời Không Đình Trệ" cũng phát huy tác dụng thật lớn, vô luận là thời gian hay không gian ở bên trong sóng triều màu bạch kim đều bị ngừng lại, tuy rằng chỉ có vài giây ngắn ngủi, nhưng lại mất đi không còn chút đất để phòng thủ và né tránh hết thảy đều trở thành du hồn dưới côn của Ngộ Không.

Ở dưới trận chiến mãnh liệt, cùng với đại quy mô như thế, tiềm lực của Tôn Ngộ Không dường như hoàn toàn được kích phát ra rồi, vô thượng chiến ý kéo tăng lên như điên cuồng, toàn thân đều bộc phát ra hào quang màu vàng chói mắt, cổ chiến ý này có thể nói là tư chất trời sinh của Tôn Ngộ Không, ẩn chứa ở bên trong huyết nhục, ở trong chiến đấu vô tận hoàn toàn được kích phát ra.

Ở bên trong phạm vi bao phủ của vô thượng chiến ý, tất cả binh sĩ đều tăng mạnh sĩ khí, tựa hồ trong huyết nhục kia bản năng chiến đấu cũng bị kích phát lên, ở dưới sự chỉ huy của Tôn Ngộ Không hình thành một chi quân đội hùng mạnh sắt thép không thể ngăn cản được, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Mà Tôn Ngộ Không ở dưới chiến đấu điên cuồng không mệt mỏi, Đấu Chiến côn pháp cũng thuận theo đó hiện tăng lên gấp bao nhiêu lần, từ lúc ban đầu Đấu Chiến năm trăm côn, đến hiện tại Đấu Chiến bảy trăm côn, hơn nữa lĩnh ngộ đối với Hỗn Thiên Vô Cực côn cũng càng ngày càng sâu sắc, năng lực khống chế cũng càng ngày càng mạnh. Chí Tôn linh bảo kia ở trong tay hắn, năng lực hoàn toàn phát huy lên tới mức cao nhất.

Nếu nói Huống Thiên Minh và Thần Tôn là người nắm trong tay toàn cục, như vậy Tôn Ngộ Không đó là thực lực mạnh nhất, một lưỡi dao sắc bén nhất, điên cuồng nhất hơn nữa không có bất cứ trận thế công phòng nào của đối phương không là mục tiêu để xé nát, giúp cho đại quân mỗi khi rơi vào thời điểm khốn cảnh đều có thể thuận lợi xoay chuyển tình thế.

Thế nhưng giờ phút này, Đại Thần Thiên giới lại đang phát sinh biến đổi dữ dội, một đạo lưu quang như sấm chớp xé rách vũ trụ, vạch ngang trên bầu trời của Đại Thần Thiên giới một vết nứt thật lớn thật sâu thật u tối, nhưng lại đang không ngừng mở rộng ra, vật chất hỗn độn màu xám đen dày đặc giống như nước lũ vỡ đê ào ạt tràn xuống.

Đại Thần Thiên giới giờ này, tỉ lệ vật chất hỗn độn đã hoàn toàn mất đi cân bằng, không gian được khai sáng này, chỉ sợ qua thời gian không bao lâu sẽ hoàn toàn bị vũ trụ nguyên thủy thôn tính.

Đại Thần Thiên giới, đối mặt với số phận sắp bị sụp đổ, nhưng toàn bộ vũ trụ nguyên thủy, dưới tình huống mất đi trục tâm nguyên thủy, đã lẳng lặng phát sinh biến đổi, thế nhưng loại biến đổi này tuy rằng có vẻ rất chậm, nhưng hậu quả nó mang lại, cũng không thể tưởng tượng được.

Trục tâm nguyên thủy sụp đổ, làm cho mặt tiếp xúc không gian của nó hoàn toàn biến mất, khiến vũ trụ nguyên thủy mênh mông như vậy dần dần dung hợp trở lại, giống như đại quy mô vật chất hỗn độn chuyển động, cũng giống như một cây côn gỗ khuấy nước ở trong ao, lượng vật chất hỗn độn vô cùng vô tận ở bên trong vũ trụ nguyên thủy không giới hạn không ngừng chuyển động, hơn nữa tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, một cổ lực lượng mang tính hủy diệt tựa hồ đang dần dần thai nghén ở trong đó.

Bát Thần vũ trụ.

"Ầm!"

Tiếng vang ầm ầm, Hồng Quân cùng Ma Linh cũng không biết là lần thứ mấy va chạm vào nhau, nhưng kết quả mỗi một lần va chạm không thể nghi ngờ đều là Hồng Quân bị chấn bay ra ngoài, trạng thái giải cấm thứ chín của hắn đối với Ma Linh mà nói, lại có vẻ như thế bé nhỏ không đáng kể.

Phía sau, Tử Thần Ma Năng cũng từ từ cuốn quét tới, Hồng Quân đối mặt với công kích của hai đại chủ thần, dần dần rơi vào trong tình cảnh khó khăn.

Cách đó không xa, Tần Vũ còn đang tiến hành dung hợp cho hoàn mỹ giữa các lực lượng pháp tắc, tựa hồ đã tới giai đoạn mấu chốt, lực lượng nguyên tố to lớn đang không ngừng tụ tập, ngưng kết lại, một cỗ lực lượng mới thai nghén đang dần dần sinh ra trong đó.

"Không được, ta phải vì phụ thân tận sức kéo dài thời gian!"

Ý niệm trong lòng của Hồng Quân cực kỳ kiên định, lại tiếp tục gắng gượng đứng lên, một tiếng nổ lớn vang lên lại hướng tới Ma Linh điên cuồng phóng tới, đem hết sức lực tung ra một quyền làm cho không gian chung quanh đều tưởng như nghiêng sụp đổ xuống, xuất hiện tầng tầng lớp lớp sóng gợn hỗn loạn.

Loạn Thần đột nhiên cười hô hố một tràng, tiếng cười nanh ác kia khiến tận đáy lòng người ta đều cảm giác được một nỗi kinh sợ.

"Chỉ có ta mới là cường đại nhất, cái gì là Thần Thiên nhiệm kỳ mới, cái gì Thần Thiên Bảng nguyên thủy, tất cả đều thúi hoắc! Chỉ cần ta có được Âm Vương Thất Sát Trùy và chủ thần lực, toàn cả vũ trụ nguyên thủy, đều là ta duy ngã độc tôn!"

Hồng Quân cắn chặt hàm răng, giận dữ hét lên:

"Ngươi đây là lấy chủ thần vị và linh hồn chủ thần làm cái giá để đổi lấy lực lượng, đợi cho lực lượng tan biến đi, ngươi cũng sẽ giống như Chiến Thần, hoàn toàn bị tàn phế, ba đại chủ thần sẽ vĩnh viễn bị xoá tên trong vũ trụ nguyên thủy!"

Hai tròng mắt của Loạn Thần đỏ như máu cơ hồ sắp lồi ra, đầy tơ máu, lạnh lùng nhìn chòng chọc vào Hồng Quân:

"Cho dù phải chết, ta cũng sẽ làm cho mọi người phải chôn theo ta!"

Xem ra chuyện bí mật của Thần Thiên Bảng nguyên thủy, làm cho hai đại chủ thần đều rơi vào cơn giận dữ và điên cuồng tột độ, hơn nữa dưới sự ăn mòn của Âm Vương Thất Sát Trùy, tình trạng của Loạn Thần càng thêm nghiêm trọng.

Giờ phút này, lưu quang màu đỏ sẫm tất cả đã ngưng tụ trên nắm tay của Hồng Quân, một quyền dùng hết toàn lực tung ra, quyền kình mãnh liệt tuôn ra, hình thành tầng tầng sóng gợn không gian, với tần suất cực nhanh hướng tới bốn phía như tia chớp rất nhanh ào tới.

Ma Linh to lớn kia phát ra một tiếng cười lạnh khinh miệt, Âm Vương Thất Sát Trùy lại một lần nữa phóng tới, lưỡi trùy sắc bén cùng với nắm tay của Hồng Quân va chạm vào nhau, vòng khí lưu mãnh liệt trong nháy mắt bùng nổ, Hồng Quân cả người lại bị chấn bay ra ngoài, mặt ngoài da thịt trong khoảnh khắc bị thối rữa, thân thể hỗn độn trần trụi lộ ra chất sền sệt máy động, mà ở dưới chất biến của vật chất hỗn độn này, phô bày ra màu đỏ sẫm kinh người, lực bạo phát chứa đựng trong nó cũng thật cực kỳ kinh khủng.

Trong khoảnh khắc trúng đòn nghiêm trọng đó, "Đạo Thiên Kính" lại phát huy tác dụng của nó, lưu quang nhỏ li ti đó thậm chí so với bất kỳ tiên đan linh dược nào cũng phải hữu hiệu hơn, chỉ nháy mắt đã khôi phục thân thể hỗn độn lại như lúc ban đầu.

Hồng Quân cả người có hơi yếu đuối vô lực nổi lơ lững ở trong hư không, hai mắt mờ mịt mà thống khổ nhìn Ma Linh, thầm nghĩ: "Vì sao... như thế nào lại có thứ cảm giác này? Lúc tung ra một quyền kia, dường như đem linh hồn thân thể của chính mình đều tung hết ra ngoài, vậy mà lại thống khổ như thế."

Một quyền đem hết toàn lực, trong khoảnh khắc tung ra đó, tựa hồ như tác động đến cả linh hồn huyết nhục của toàn thân, một cơn đau đớn không thể tưởng lan ra khắp toàn thân.

Hồng Quân nhìn vết thương trên toàn thân đang không ngừng khép lại, hiển nhiên đó không phải là do Âm Vương Thất Sát Trùy của Ma Linh gây ra thương tổn, mà lại dường như là ở trạng thái giải cấm thứ chín của bất diệt phách thể sau khi được hình thành gây ra tác dụng cắn trả ngược lại.

Sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại, chẳng lẽ sau khi trạng thái thứ chín đạt tới cực hạn, sẽ xuất hiện thương tổn do bị cắn trả lại sao?

Dự đoán bất an trong lòng của Hồng Quân, nhưng mà Ma Linh kia cũng đã đi tới trước mặt hắn, Loạn Thần lành lạnh quát:

"Chết đi cho ta, các ngươi đều phải chết!"

Đột nhiên, Ma Linh mở to cái miệng như bồn máu, một đạo lưu quang màu tím đen trong nháy mắt phụt ra, Hồng Quân chợt cắn mạnh hàm răng, dùng toàn lực tăng cao trạng thái giải cấm của bất diệt phách thể, vật chất hỗn độn ở dưới chất biến sản sinh ra lực lượng bùng phát hình thành một lực đẩy cường đại, thân mình của Hồng Quân cơ hồ vượt qua tốc độ của thuấn di thoáng cái tránh ra xa.

Nhưng mà còn chưa kịp ổn định thân hình, bốn phía đột nhiên dâng lên một màn quang vụ màu xanh lam, dày đặc mù mịt, từ xa nhìn lại, vậy mà không thể nhìn tới giới hạn, mà ở bên trong màn quang vụ này, Hồng Quân lại cảm giác được khóa trạm dịch (?) của linh hồn truyền đến xao động bất ổn định.

"Không xong!"

Hồng Quân thầm kêu không tốt, quay đầu nhìn lại, Tử Thần đã biến ảo thành một cái quang ảnh thật lớn đang chuyển động nhấp nhô ở phía sau hắn, bàn tay hư vô thảm hại kia, đột nhiên chụp tới.

Ở trong mắt của Hồng Quân, tốc độ của hắn tuy rằng có vẻ cũng không mau, thậm chí có hơi chậm chạp, nhưng bản thân mình lại vô luận như thế nào cũng không thể nhúc nhích được, giống như bị cố định lại.

Thế nhưng cũng không phải là thân thể, mà là linh hồn!

Tại bên trong màn quang vụ dày đặc vô cùng vô tận này, linh hồn của Hồng Quân đã bị hoàn toàn giam cầm.

Đối mặt với chủ thần lực của Tử Thần, bất diệt phách thể của Hồng Quân tuy rằng cường hãn, nhưng linh hồn lại có vẻ cực kỳ yếu ớt.

Lúc này, "Đạo Thiên Kính" tản phát ra ánh sáng li ti màu bạch kim nhu hòa, bao phủ toàn thân Hồng Quân vào trong đó, ở mặt ngoài linh hồn, hình thành một đạo phòng ngự vững chắc. Nhưng có thể chống đỡ được chủ thần lực của Tử Thần hay không, cũng vẫn còn là một cái ẩn số chưa biết được.