Hãy Để Anh Là Gió

Chương 12




Con nít hẳn thích kẹo ngọt, hướng dương hẳn thích mặt trời, cây khô héo hẳn thích mưa rơi và con người hẳn thích sự dìu dàng ấm áp.

Lưu Ly cũng vậy, đối với sự ân cần từ Triết Huân, trái tim ấy không ngừng rung động, dẫu biết mình chỉ là thế-thân! Biết sao được, sinh ra là con gái cơ mà.

Thấm thoát tới mùa thi, mưa hè lúc bất chợt, Triết Huân vẫn cứ nghĩ về Luyến, nhưng lại rất quan tâm tới Lưu Ly, lại cuối cấp, cậu bắt đầu ôn luyện, công ti nhà cậu đang chờ chủ mới.

Còn Lưu Ly nó vẫn học bình thường, đã quen với nơi đây, quen với sự chăm sóc của gia đình Triết Huân, lại thân hơn với lớp trưởng Trung và lớp phó Hạ Chi. Nói như thế không phải là chứng ít nói của Lưu Ly được cải thiện, chỉ nói những gì cần nói, chẳng biết “tám” là gì với hai người bạn ở trường.

Về việc con rắn chết ở trong cặp của Lưu Ly, cứ thế cho qua, không phải vì lãng quên, mà Lưu Ly nói không cần bận tâm, nó nghĩ đơn chắc là ai đó bỏ nhầm, vả lại nó muốn sau này cuộc sống cứ diễn ra bình thường, cứ làm nên rắc rối nó không thích nên đã nói với Triết Huân không cần tra hỏi giùm nó gì nhiều. Bây giờ lên trường cũng chỉ nhận vài ánh mắt chán ghét hoặc vài lời nói khó nghe, nhưng những thứ đó vốn dĩ chưa bao giờ lọt vào tâm trí của Lưu Ly. Mọi thứ đều theo quy trình của nó, Triết Huân cũng ít gặp Lưu Ly, chỉ có lúc khó khăn, mới xuất hiện như một anh hùng.

Chuyện của Luyến với Triết Huân cũng dần lắng xuống, mọi người cứ thế mà “tạm” tin trước giờ 2 người ấy chỉ là bạn.

Đêm nay lại mưa to, ngoài trời còn có gió nhưng bên trong căn nhà hoàn toàn yên tĩnh.

Bây giờ đã khuya, ba mẹ Triết Huân đều đã ngủ, người giúp việc trong nhà cũng chỉ còn 1 người đang lau cái bếp, thoáng chốc cũng không thấy đâu nữa. Chỉ có 2 căn phòng còn sáng đèn, một cắn đầu bút trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ, một khoanh tay trước ngực, chân gác trên bàn nhìn vào tấm ảnh. Cả hai đều đang trong trạng thái ngẩn ngẩn ngơ ngơ.

Ầm!

Triết Huân nghe tiếng sấm, giật mình thoát ra khỏi suy nghĩ, nhìn lên đồng hồ thấy kim đã chỉ tới số 12, qua ngày rồi. Đưa tay vò mái tóc, cậu đứng dậy ra khỏi phòng, lại thấy phòng đối diện còn sáng. Bước lại, cậu gõ nhẹ lên cửa phòng, không lâu sau đó cửa mở, cái đầu với mái tóc nâu hạt dẻ ló ra.

- Sao giờ còn chưa ngủ? - Cậu chống tay lên tường hỏi.

- Ưm... tôi học bài. - Lưu Ly vẫn giữ tư thế như ban đầu trả lời.

- 12 giờ rồi, em ngủ đi, thức khuya không tốt đâu. - Triết Huân nhìn đồng hồ đeo tay nói.

Không trả lời, Lưu Ly chỉ gật đầu, sau đó lại ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt cậu, khẽ nói:

- Anh cũng ngủ sớm đi.

Cậu khẽ cười, đưa tay vỗ nhẹ lên đỉnh đầu Lưu Ly, ánh mắt dịu dàng có phần... sát gái.

- Được rồi! Em ngủ ngon.

Nói xong cậu quay người đi, để lại một người tim muốn nhảy ra ngoài. Còn Lưu Ly, sau khi thấy cậu đi thì cảm thấy mặt mình nóng lên, nó thấy mìnhq thật dũng cảm, hôm nay biết nhắc nhở người khác, nói cách khác là biết quan tâm người khác ra mặt. Vội đóng cửa, Lưu Ly lại trở về chiếc ghế, lấy bút viết gì đó vào cuốn sổ màu vàng.

Triết Huân xuống phòng khách, nghĩ gì đó rồi lại xuống phòng ăn. Cậu đi rất nhẹ nhàng, khuya rồi nên không muốn phiền tới ai.

12h15...

Cửa phòng Lưu Ly một lần nữa lại có tiếng gõ, buông bút, Lưu Ly hé cánh cửa, lại thò cái đầu ra. Triết Huân quá quen với cách mở cửa này, nhưng lần nào cũng không nén được mà khẽ cười. Thấy cậu, Lưu Ly khá ngạc nhiên, không phải lúc nãy mới gặp sao?

- Biết chắc em sẽ không ngủ mà, còn nhỏ mà không nghe lời là hư, có biết không? - Cậu nhíu mày, trưng bộ mặt nghiêm túc ra mà lên giọng.

Ha! Còn nhỏ? Không nghe lời? Hư? Từng chữ lọt vào tai Lưu Ly, rồi truyền đến bộ não, trung ương thần kinh xử lí thông tin kém hơn bình thường, lát sau mới truyền ngược trở lại, lúc đó Lưu Ly mới có phản ứng là tròn mắt nhìn cậu. Nó có phải con nít 5 tuổi đâu mà lại nói với cái giọng ấy chứ?

Triết Huân nhìn nó, lại khẽ cười, hình như Lưu Ly là người thứ 2 khiến cậu cười nhiều như thế.

- Cầm lấy, uống đi! Uống xong thì lập tức đi ngủ! Em ốm như con cò rồi đó! - Triết Huân đưa ly sữa nóng trước mặt Lưu Ly, ra lệnh.

Lưu Ly nhìn ly sữa trước mặt, lòng dâng lên cảm xúc kì lạ. Tự hỏi, Triết Huân coi mình là gì mà chăm sóc kĩ như thế? Mặc dù không muốn nghĩ tới để lòng yên tĩnh như trước kia, nhưng mỗi lần được như thế này thì đầu óc lại hiện lên hình ảnh của Luyến, là thế - thân, là vì nghĩa - vụ.

- Cảm ơn anh. - Lưu Ly nói nhỏ, tay cầm lấy ly sữa.

- Từ từ uống, coi chừng phỏng.

Như thế, thử nghĩ coi trái tim cô gái nào không rung động?

-----------------------------

Sau cơn mưa tối qua, mọi vật đều bừng tỉnh, nắng ấm, gió thổi nhẹ, nước mưa và sương long lanh đọng trên từng tán lá, hoa nở rộ khoe sắc làm bạn với lũ bướm. Ngày mới lại bắt đầu.

Trên bàn ăn, mọi người tập trung đông đủ, bữa sáng cũng rất phong phú, ba mẹ Triết Huân vừa ăn vừa nói chuyện trên thương trường, chỉ có 2 người nhỏ cắm cúi ăn, lâu lâu Triết Huân lại gắp thức ăn bỏ vào đĩa cho Lưu Ly. Lưu Ly không nói, chỉ ngước mặt lên nhìn rồi lại ăn. Ông bà kia tuy nói chuyện nhưng cũng rất để ý, miệng không nén mà mỉm cười.

- Triết Huân, con sắp thi rồi phải không? - Ông Lập Hàn nhấp ngụm cafe, hỏi cậu con trai.

-Dạ.

- Khi nào? - Ông hỏi tiếp.

-Hôm nay ạ.

Ông Hàn chút nữa sặc cafe, cái sắp của con trai thật vĩ đại.

- Lưu Ly, hôm nay con cũng thi sao? -Mẹ cậu nhẹ nhàng hỏi cái người đang tỉnh bơ ăn sáng kia.

- Vâng ạ! - Lưu Ly ngừng ăn, ngước lên nhìn mẹ trả lời.

- Được rồi, hai đứa ăn lẹ rồi đến trường đi! Hôm nay thi đấy! Ông Hàn lấy lại phong độ trầm giọng nói.

Triết Huân đã ăn xong, chỉ ngồi lại uống vài ngụm nước lọc. Lưu Ly cũng vừa bỏ muỗng xuống, định vươn tay lấy cốc nước thì đã thấy cậu đẩy ly sữa tới, nghiêm giọng:

- Uống cái này, dạ dày không tốt không được uống nước lạnh vào buổi sáng.

Từ khi nào cậu lại có cái giọng ra lệnh này nhỉ?

Lưu Ly nhìn cậu một hồi rồi cũng cầm ly sữa lên uống, khỏi nói ông bà kia với mấy người giúp việc phải nén cười. Cậu chủ của họ từ nhỏ đến giờ mới thấy quan tâm người khác, mà quan tâm theo kiểu đặc biệt ấy chứ. Nếu như họ biết trước đó cậu chăm sóc Luyến ra sao, chắc phải té ngửa. Lưu Ly vừa uống, đầu lại hiện lên câu hỏi có phải cậu không muốn nhớ tới Luyến mà thay đổi?

-------------------------------

- Nam! Cậu đứng lại đó! -Tiếng hét thất thanh từ phía cổng của một nam sinh tóc vàng, cậu ta đang chạy nhanh tới cái dáng cao cao phía trước.

- Này, cậu nhỏ miệng lại không được à? - Nam nhăn mặt với cậu bạn phiền phức.

- Nói rõ nghe coi, cậu xung phong đến trường A giao lưu mà sao không nói với mình? Cậu đánh lẻ hả? - Nhật giận dữ túm cổ áo Nam hỏi.

- Cái thằng này, bỏ ra, đang đứng ngay sân trường đó! - Nam nhăn mặt hơn cằn nhằn, thầm nghĩ tại sao cậu có thể quen thân với một người phiền phức như Nhật.

Nhật cuối cùng cũng thả cổ áo Nam ra, nhưng vẫn không tha cho cậu, liên tục hỏi như một cái máy.

- Cậu hỏi liên tục như thế mình trả lời bằng niềm tin à? - Nam bắt đầu khó chịu.

Lúc này Nhật mới im lặng, nhưng không quên nói thêm:

- Trả lời nghe coi!

Nam bỏ tay vào túi quần, đi trước, Nhật tròn mắt lẽo đẽo chạy theo.

- Thứ nhất, mình không có đi một mình. - Nam giờ mới bắt đầu giải thích.

-Cậu đi với ai?

- Mấy người bên đoàn thôi.

- Tại sao lại đi với mấy người đáng ghét đó chứ? Họ toàn trêu mình.

- Trêu cậu thì có liên quan gì đến việc mình đi chung với họ chứ.

- Nhưng sao cậu lại có hứng thú với mấy chuyện giao lưu này nọ vậy?

- Là bắt buộc! - Cậu trả lời.

Phải, là bắt buộc, nhưng khi nghe nhắc tới A, cậu lại muốn đi chứ không lên tiếng từ chối. Cậu cũng không lí giải được tại sao, chỉ cảm thấy rất có cảm tình với cái tên ngôi trường.

- Này, mình đi cùng có được không?

---------------------------------------------

Thi xong, Hạ Chi và Trung rủ Lưu Ly đi chơi, nhưng Lưu Ly chỉ mỉm cười rồi lắc đầu, lấy cặp đi ra khỏi lớp.

- Cậu ấy sao thụ động thế không biết. - Hạ Chi nhìn theo lắc đầu.

- Tính đã thế rồi! Giờ cậu có đi không? - Trung đứng ngoài cửa gọi.

Lưu Ly lửng thửng đi theo dọc hành lang cuối dãy khối 11, đây là dãy hành lang ít người qua lại, nơi này có nhiều cây cao che khuất, nhưng lại rất sạch sẽ. Đôi khi Lưu Ly tự hỏi sao lại ít người đi qua, có lẽ xa làm người ta nghĩ đến là lười.

Đi được một chút, Lưu Ly dừng lại, tựa người vào hành lang... a, gió lên rồi! Xoay người lại để cảm nhận ít gió phả vào mặt, Lưu Ly lại trở về con người trước kia, chỉ thủ thỉ với gió. Mấy ngày rồi chỉ toàn mưa, có gió cũng là gió trong mưa, rất mạnh. Khoanh tay đặt trên lan can, nó để mặc cho gió thổi làm rối tóc, cứ đứng đó mà cảm nhận.

“Này gió, cậu có nhớ tôi không?”