Hãy Về Bên Anh

Chương 5: Mắc nợ đào hoa




“Nhà chú cũng có bạn nhỏ à?” Tiếng trẻ thơ êm ái nhẹ nhàng vang lên, “Chú nhớ bạn nhỏ của nhà chú lắm à?”

Quý Thừa đứng yên chốc lát, lập tức cúi mắt. Mạch Nha cũng cúi đầu, Mạch Miêu núp sau chân của cô ló cái đầu nhỏ xíu ra, chớp chớp mắt nhìn Quý Thừa. Mạch Nha suýt nữa bị tình hình này hù chết: “Đường Mật, cậu dẫn Mạch Miêu ra ngoài chơi một lát đi…”

“Đợi đã.”

Quý Thừa đột nhiên quỳ một gối xuống, Mạch Nha nhìn thấy đỉnh đầu đen nhánh của anh, hóa đá tại chỗ. Anh quỳ mặt đối mặt với Mạch Miêu, nhẹ nhàng hỏi: “Ừ, chú rất nhớ bạn ấy. Năm nay con bao nhiêu tuổi?”

“Con hai tuổi rồi.” Mạch Miêu trong trẻo đáp, “Sắp không còn là bạn nhỏ rất nhỏ nữa rồi. Chú đẹp trai à, bạn nhỏ nhà chú bao nhiêu tuổi vậy?”

Quý Thừa im lặng hồi lâu: “Nếu nó… Hai tuổi sáu tháng.”

Anh lại có thể nhớ rõ như vậy. Trong lòng Mạch Nha run rẩy dữ dội, còn Mạch Miêu sau một hồi vạch ngón tay ra đếm, do dự nói: “À, hơn con vài tháng, nhưng mà không sao, con sẵn sàng dẫn bạn nhỏ nhà chú đẹp trai đi chơi cùng.”

Quý Thừa không lên tiếng nữa, Mạch Miêu thì càng nói càng cao hứng: “Hay là như vầy đi! Chú đẹp trai cứ mang bạn nhỏ đến nhà của con chơi, như vậy thì chú có thể nhìn thấy bạn nhỏ, còn có thể hẹn hò với mẹ con, mọi người đều vui vẻ rồi!”

Quý Thừa ngạc nhiên: “Hẹn hò?”

Mạch Miêu lắc cánh tay của Mạch Nha: “Mẹ, quá tốt rồi, sau này lúc mẹ lại hẹn hò với chú đẹp trai, thì con có thể chơi cùng bạn, không cần lên giường ngủ sớm nữa đúng không?”

Mạch Nha rốt cục không nhịn được nữa: “Đường, Mật!”

Đường Mật nhanh chân chạy tới, bế bổng Mạch Miêu chạy về phía cửa: “Cậu, hai người nói chuyện đi.”

Tình hình kinh doanh tiệm này vẫn không tồi, ngày thường cũng rất đông khách. Nhưng mà trước mắt, tất cả khách hàng cùng nhân viên trong tiệm đều bị mời ra ngoài, Đường Mật và Mạch Miêu vừa đi khỏi, liền hoàn toàn vắng hoe.

Ánh nắng cuối thu xuyên qua cửa kính hắt lên người, bầu không khí vốn ấm áp, nhưng Mạch Nha nhìn người đàn ông mặc vest, thân hình cao lớn đứng ở cửa kia, nhìn rồi lại nhìn Quý Thừa với vẻ mặt khó lường, cô vô thức rùng mình một cái.

Quý Thừa lại mỉm cười: “’Lúc mẹ lại hẹn hò với chú đẹp trai’… Thì ra, tôi cùng cô Mạch đây đã từng hẹn hò nhỉ.”

Mạch Nha há miệng mấy lần, rốt cục cũng bật ra được một câu: “Con nít không hiểu chuyện, anh Quý không cần để tâm.”

“Con nít sẽ không nói dối, lời nói của chúng mới đáng phải để tâm.” Quý Thừa nhìn thẳng Mạch Nha, “Nhưng mà, quả thực là tôi đã hiểu lầm quan hệ giữa cô Mạch và Nghiêm Hàn rồi, tối qua mới biết được chân tướng, hôm nay cố ý đến nhà tạ lỗi.”

Nhanh như vậy đã biết? Mạch Nha run rẩy, cố gắng duy trì giọng nói bình tĩnh: “Vậy hiện giờ hiểu lầm đã không còn, ân oán của anh và Nghiêm Hàn có thể loại tôi ra khỏi rồi chứ?”

Quý Thừa lại dừng một chút: “Về chuyện này, tôi có một yêu cầu quá đáng.”

“Có ý gì?”

“Cô Mạch và Nghiêm Hàn mặc dù không phải vợ chồng, nhưng hình như là đang qua lại với nhau. Nếu cô Mạch không muốn bị liên lụy, chi bằng hoàn toàn cách xa hắn một chút, bảo đảm sẽ không vô cớ bị tổn thương.”

“Anh bảo tôi cắt đứt quan hệ với Nghiêm Hàn?” Mạch Nha bật cười, “Đây đúng là yêu cầu quá đáng.”

Ánh mắt Quý Thừa dập dềnh biến hóa: “Sau này cô sẽ hiểu, người Nghiêm Hàn yêu không phải là cô, rời xa hắn là một chuyện tốt.”

Anh nói đúng, Mạch Nha nhủ thầm, rời khỏi đây quả đúng là chuyện tốt. Chỉ cần cô rời khỏi, Nghiêm Hàn và Mạch Miêu đều sẽ an toàn. Tìm đến Nghiêm Hàn vốn chính là một quyết định ích kỷ và ngu xuẩn, hiện giờ đã đến thời điểm phải sửa chữa lại rồi.

“Có thể. Bối cảnh của anh Quý tôi cũng có biết chút ít, tôi còn con nhỏ phải chăm sóc, không thể chọc vào chỗ không nên chọc.” Mạch Nha dứt khoát nói, “Chỉ cần tôi rời khỏi, anh sẽ để tôi yên?”

Quý Thừa ngẩn ra một chút, nhíu mày nói: “Cô Mạch hình như đã hiểu lầm ý của tôi. Cô phải cách xa Nghiêm Hàn, nhưng không thể rời khỏi thành phố này.”

“Cái gì?” Mạch Nha kêu lên, “Tôi đi đâu cũng phải được anh đồng ý sao? Đây đúng là hiếp người quá đáng!”

“Xin lỗi cô.” Tuy rằng nói vậy, nhưng trong mắt Quý Thừa chẳng có chút gì là áy náy, “Mấy năm nay tôi đã học được một đạo lý, thứ không nắm được trong tay thì phải giám sát chặt chẽ, một khắc không lơi lỏng. Tôi từng có bài học thê thảm, cho nên không thể không phòng. Hy vọng cô Mạch nhớ rõ, chỉ bằng một mình cô Đường, suốt đời cô ấy cũng chẳng tìm được con mình, tôi là người duy nhất có thể giúp cô ấy, mà tôi giúp hay không, tất cả quyết định là ở cô.”

Mạch Nha cắn răng nói: “Có thể được anh Quý đề phòng, tôi đúng là được quan tâm mà sinh lo sợ. Nhưng tôi tự thấy bản thân bèo bọt, anh Quý xác định mình không phòng sai đối tượng?”

“Cô Mạch hỏi vậy, chi bằng tôi kể thật chi tiết. Có một cô gái sẽ đến tìm Nghiêm Hàn, mà tôi thì đang tìm kiếm cô ấy. Nếu cô Mạch cứ ở cạnh Nghiêm Hàn, cô ấy thấy Nghiêm Hàn đã có giai nhân bên cạnh, có lẽ sẽ không xuất hiện. Tôi không muốn tình huống như thế phát sinh.”

Mạch Nha bị đình trệ. Quý Thừa không chỉ không đem cô và Diệp Nghi liên hệ với nhau, ngược lại coi cô trở thành chướng ngại ngăn cản Diệp Nghi trở về. Đó là một tin tốt, thế nhưng… Đúng là kỳ lạ. Tại sao bên cạnh Nghiêm Hàn có phụ nữ thì Diệp Nghi sẽ không xuất hiện? Diệp Nghi là bạn của Nghiêm Hàn, cũng không phải là bồ bịch, đây là đạo lý gì chứ?

Thấy Mạch Nha ngẩn ngơ, Quý Thừa thản nhiên bổ sung thêm: “Nếu cô Mạch rời khỏi, khó đảm bảo Nghiêm Hàn không đi tìm cô, tôi cũng muốn gây sức ép với cả hai người. Cho nên, chi bằng cô cứ ở lại, chỉ làm cho Nghiêm Hàn hết hy vọng thôi. Như vậy thì tôi cũng bớt việc, còn có thể chuyên tâm giúp cô Đường tìm con, không phải vui vẻ cả làng à.”

Mạch Nha nhắm mắt lại. Quý Thừa đúng là người đáng sợ, cho dù cô đã hoàn toàn thay da đổi thịt, Quý Thừa cũng có thể nhanh chóng tìm được nhược điểm của cô. Đường Mật cho cô cuộc sống mới, tình bạn, thậm chí cả tình thân, còn cô cho Đường Mật được cái gì?

Đứa con tìm không thấy kia, có lẽ Diệp Tông có khả năng tìm được, nhưng cuối cùng cô chẳng có làm gì. Cô vì bảo vệ bản thân, che giấu tung tích mà rũ bỏ Đường Mật. Hiện giờ, Quý Thừa mang đến hy vọng cho Đường Mật, Mạch Nha không thể đê tiện bóp chết hy vọng đó của Đường Mật được.

Thật lâu sau, Mạch Nha cười nhẹ, thỏa hiệp nói: “Anh Quý còn có yêu cầu gì, chi bằng nói hết một lần đi. Chuyện con của Đường Mật, hy vọng anh cố hết sức.”

“Xem ra, thỏa thuận hợp tác lâu dài kia rốt cục cũng có thể ký tên rồi.” Quý Thừa ôn hòa cười nói, “Người với người chính là như vậy, hợp tác càng sâu, càng tin tưởng lẫn nhau thì càng không phản bội nhau. Chỉ cần cô Mạch tuân thủ giao ước, cô Đường tìm được con cũng không phải chuyện gì khó khăn.”

***

Sau khi ký tên vào hợp đồng, Đường Mật vẫn luôn cúi đầu, dùng đôi mắt đỏ au nhìn Mạch Nha. Mạch Nha thở dài, vỗ vai Đường Mật: “Cậu không làm gì sai, thật đó. Đừng như vậy, bằng không người khác còn tưởng rằng cậu đào phần mộ tổ tiên nhà mình.”

“Nhưng, nhưng mà…” Đầu Đường Mật càng cúi càng thấp, “Nghiêm Hàn và Quý Thừa có hiềm khích lớn như vậy… Mạch Nha , một mình cậu nuôi Mạch Miêu, khó khăn lắm mới gặp được nhân duyên tốt, nếu như bị mình hủy hoại, thì mình…”

“Mình và Nghiêm Hàn chỉ là bạn bè.” Mạch Nha đã nói vô số lần, “Vả lại, có chuyện gì quan trọng hơn chuyện tìm được Diện Diện chứ? Nếu Nghiêm Hàn ngay cả chuyện này cũng để ý, thì tình bạn giữa mình và anh ấy coi như chấm dứt.”

Đường Mật ôm cổ Mạch Nha, òa òa khóc lớn: “Mạch Nha, lúc trước khi mình mang thai, ba mẹ mình, em trai mình, nhà họ Hàn nữa, ai cũng ép mình rời khỏi Hàn Duyên. Họ đưa mình về quê, ép mình lập gia đình, còn lén bắt mất con của mình! Sau đó cả nhà họ Hàn chết hết, cả Hàn Duyên cũng chết, đứa con kia không có khả năng tìm lại được…”

“Mình nghĩ suốt đời sẽ như vậy, ngay cả tiệm bánh mở ra cũng ngắc ngoải, chính là mình đã gặp được cậu. Mạch Nha à, chưng từng có người nào tốt với mình như cậu. Cậu vì mình, ngay cả hạnh phúc của bản thân cũng hy sinh, mình, hu hu…”

Mạch Nha ôm lại Đường Mật, ngoại trừ tự ghét mình ra, không biết còn có thể làm gì.

***

Sau đó, Đường Mật khóc như người tàn tật, Mạch Nha đành phải đưa cô cùng Mạch Miêu về nhà, tự mình xuống bếp an ủi. Mạch Miêu nhìn ra được hôm nay Đường Mật bị đả kích, bật ti vi lên bỏ qua kênh phim hoạt hình, trực tiếp chuyển đến kênh tin tức.

Còn Mạch Nha thì lơ đãng trong nhà bếp, vừa nấu ăn vừa nghĩ đến chuyện của Nghiêm Hàn. Đang nghĩ ngợi, đột nhiên phòng khách có tiếng gọi truyền đến: “Mạch Nha, mau, mau đến đây!”

Mạch Nha tưởng xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy lên, thì thấy Đường Mật tập trung tinh thần nhìn chăm chăm vào màn hình: “Mau xem xem, người này hình như là bạn gái tin đồn của Quý Thừa!”

Tiềm thức mách bảo Mạch Nha không nên xem, nhưng cô vẫn vô thức ngẩng đầu, đối diện với khuôn mặt xinh đẹp không tì vết của Thượng Vi. Thượng Vi đúng là cô gái cực phẩm, cả thời gian cũng hết sức chiếu cố cô. So với ba năm trước, cô không chỉ không kém đi chút nào, ngược lại càng thêm rạng rỡ.

Cô Thượng, quan hệ giữa cô và anh Quý thân cận, đối với lần này Quý Thị tiến quân vào Đại Lục, cô cảm thấy thế nào?

Cô Thượng, tổng công ty Quý Thị ở Đại Lục được đặt tại quê mẹ của bà Quý, Diệp Nghi, cô có ý kiến gì đối với chuyện này không?

Cô Thượng, trước khi Diệp Nghi mất tích từng có lời đồn, anh Quý chuẩn bị vì cô mà ly hôn với Diệp Nghi, xin hỏi có phải thật không? Thời gian xác định cái chết của Diệp Nghi gần kề, tin tức tốt giữa cô và anh Quý lại được tung ra, xin hỏi có căn cứ hay không?

Thượng Vi bị vô số micro chỉa vào, lại không chút biểu hiện bối rối, trong vẻ tao nhã chất chứa đầy khí thế, đều làm cho người ta tin tưởng không thể nghi ngờ: “Quý Thừa rất nặng tình nghĩa, cho dù bị ‘người ta’ phụ trước, thì cũng tuyệt đối không phụ ‘người ta’. Anh ấy luôn tôn trọng tôi, tôi đương nhiên cũng ủng hộ bất cứ quyết định nào của anh ấy.”

“Chậc chậc…” Đường Mật tặc lưỡi, “Mạch Nha, cậu có từng nghe đến vụ án của Diệp Nghi không? Nghe nói ba năm trước chấn động cả nước, mình là mới vừa cập nhật thông tin. Quý Thừa này tuổi còn trẻ, nhưng cuộc sống lại lắm biến hóa. Đừng nhìn anh ta đứng đắn, thực tế thì mắc nợ đào hoa, ngay cả tiểu tam cũng nghênh ngang nắm đầu vợ cả. ‘Người ta’ chính là ám chỉ vợ của Quý Thừa, tên là Diệp Nghi, có lỗi với Quý Thừa trước á? Câu này cũng nói được quá lợi hại rồi.”

Đúng vậy, Mạch Nha trong lòng cười khổ. Giữa ba người Quý Thừa, Diệp Nghi và Thượng Vi, đúng là Diệp Nghi không đúng trước, còn sự lợi hại của Thượng Vi cũng cao hơn Diệp Nghi rất nhiều. Đây là sự thật mà thật lâu trước kia đã được chứng minh.

***

Trong một thời gian rất dài, Diệp Nghi cũng không biết tầm quan trọng của Thượng Vi với Quý Thừa, cô đơn giản nghĩ họ chỉ là bạn bè, mà bạn của Quý Thừa đương nhiên là người cô phải đối xử tử tế. Bởi vậy, mỗi một câu nói của Thượng Vi, cô đều tin tưởng không chút nghi ngờ.

Cho nên, khi Thượng Vi gọi điện cho cô, nói Quý Thừa nhắn cô đến công ty một chuyến, mặc dù cô thấy lạ, nhưng không chút nghi ngờ, chỉ có hơi bất an. Dù sao, cô cũng là người nhà họ Diệp, vì tránh nghi ngờ không đáng có, vẫn luôn cố tình né tránh hết thảy những gì liên quan đến chuyện làm ăn của Quý Thừa.

Nhưng vừa đến dưới lầu, liền có người ra đón cô, còn đưa thẳng cô đến phòng làm việc của Quý Thừa. Rốt cục cô hoàn toàn yên tâm, thậm chí còn trộm vui mừng. Quý Thừa đối xử với cô hình như ngày càng tốt hơn? Cô muốn tin tưởng như vậy, rồi lại không thể tin thêm được nữa.

Phòng làm việc của Quý Thừa rất rộng, cô tự giác tránh xa bàn làm việc, ngồi xuống khu tiếp khách. Nhưng mà mới vừa ngồi xuống, liền nhìn thấy dưới chân có rơi mấy tờ giấy. Cô nhặt lên, đang gom lại, cửa phòng làm việc bỗng nhiên mở ra. Sau đó, Diệp Nghi thấy Quý Thừa nhíu mày, mẹ của Quý Thừa thì có vẻ khinh bỉ cùng phẫn nộ, cùng với vẻ mặt khiếp sợ của Thượng Vi.

Mẹ của Quý Thừa vọt đến trước, một phen giật lấy mớ văn kiện, rồi đập vào tay Quý Thừa: “Mẹ nói có sai đâu! Con riêng của nhà họ Diệp, gả cho con thì làm sao không thể có mưu đồ! Bây giờ thì hay rồi, ăn cây táo rào cây sung cũng liền thôi, nhưng lại dám công khai vào văn phòng của con, còn tìm ra được văn kiện cơ mật nhất chính xác không sai! Quý Thừa, con nhìn cho rõ, đây là vợ con đó!”

Chân mày Quý Thừa càng nhíu càng chặt: “Diệp Nghi, em tới đây làm gì?”

“Em…” Cô biết bà Quý vốn không thích mình, tình hình trước mắt càng khiến cô kích động, “Em, không phải em… Thượng Vi nói anh gọi em đến. Quý Thừa, em không muốn xem đồ của anh đâu, nó rơi dưới đất, em chỉ muốn nhặt lên thôi, thật sự không thấy gì cả! Thượng Vi, cô nói giúp tôi…”

“Diệp Nghi, cô nghe nhầm rồi chăng?” Thượng Vi mở to cặp mắt vô tội, “Vừa rồi tôi nói với cô là Quý Thừa đang họp, đâu có nói anh ấy gọi cô đến đây đâu.”

Nói xong, Thượng Vi vịn tay của mẹ Quý Thừa: “Bác gái đừng nóng giận, Diệp Nghi không phải người như vậy, có lẽ chúng ta quá đa nghi. Lần này, nhà họ Diệp nhắm vào hành động của chúng ta, tuy rằng có tin tức bị tiết lộ, nhưng không hẳn là do Diệp Nghi làm. Diệp Nghi là người trọng tình cảm, cô ấy sẽ không làm chuyện có lỗi với Quý Thừa đâu.”

“Trọng tình cảm.” Bà Quý hừ lạnh, “Nó coi trọng chính là tình cảm của nhà họ Diệp. Quý Thừa, lúc này con còn muốn nói thế nào?”

Cô liều mạng lắc đầu: “Quý Thừa, anh tin em đi, không phải em…”

“Diệp Nghi, đây không phải là chỗ em nên tới.” Ánh mắt Quý Thừa lãnh đạm đến cực hạn, “Người đâu, mau đưa cô chủ về. Sức khỏe cô chủ không tốt, đừng để cô ấy ra ngoài.”

Khi đó, Diệp Nghi đã hiểu được, quả thật là cô không đúng, cô không nên dễ tin người, lại càng không nên vọng tưởng.

Khi đó Diệp Nghi rốt cục hiểu được, Thượng Vi lợi hại hơn mình nhiều lắm. Sự lợi hại của Thượng Vi không nằm ở chỗ nói chuyện, mà nằm ở chỗ lời nói của cô ta có người sẵn lòng tin tưởng.

Chỉ bằng điểm ấy, cô đã định trước vĩnh viễn không phải là đối thủ của Thượng Vi.