[Hệ Liệt 1] Trời Già Gặm Núi Non

Chương 23: Dính rồi!




Nửa tiếng trước.

Lam Sơn vì bực bội chuyện tiểu tình nhân nên mới không ngủ được, thành ra nằm đó mà nghĩ cách chọc ghẹo Cốc Khiếu Thiên đang an giấc cách cậu một bức tường.

Cầm quả Ip mới mà nghịch nghịch, hồi sau cậu bấm vào một trang web không sáng sủa mấy, bật hẳn một đoạn video chiếu cảnh ân ân ái ái của hai người Nhật Bản.

Cái này cậu xem nhiều lắm rồi, bây giờ nhìn tới nhìn lui cũng chỉ nhàm chán mà thôi. Và để khiến nó thêm phần thú vị, Lam Sơn đã cầm điện thoại bàn, ấn nút gọi cho Cốc Khiếu Thiên.

Đầu dây được kết nối, mèo nhỏ bật đoạn video kia lên, ngay khúc cao trào mãnh liệt, âm thanh nóng bỏng dội vào ống nghe. Đoạn cao trào ấy được phát khoảng mười giây, Lam Sơn ngắt điện thoại, ôm bụng cười hả hê.

Nửa đêm nhận được một cuộc gọi kỳ quái như vậy, đánh bay cả giấc ngủ ngon khiến Cốc Khiếu Thiên có chút cáu kỉnh. Khi nhìn số điện thoại kia hiện lên màn hình, y đã bất đắc dĩ mà thở dài một tiếng.

Sau đó, Cốc Khiếu Thiên rời giường, mở cửa, bước sang phòng bên cạnh, nắm cho được cái đuôi mèo vừa mới nghịch ngợm. Gõ lên cửa phòng hai tiếng theo thói lịch sự, nhưng y biết thừa là con mèo kia dễ gì lại bước ra mở cửa.

" Tiểu Lam, ngủ rồi sao?"

Lam Sơn vừa nãy còn cười sặc sụa trên giường, khi nghe tiếng của y thì liền im thin thít như nắm thóc. Cả người được trùm kín, cậu tuyệt nhiên không tạo ra một động tĩnh gì cả.

Coi như khi nãy cậu mộng du đê!!!

Hí hí.

Bên ngoài cửa không còn âm thanh nào nữa, Lam Sơn khẽ thở phào, chắc là không đến nỗi truy cứu tội của mình đâu? Ai bảo khi nãy chọc giận mình làm gì. Này thì tiểu tình nhân nhé!!!!

Ban đêm được nghe âm thanh của GV không phải rất sướng à? Âm thanh ngọt ngào mềm mại như vậy, cậu nghe còn bị kích thích nữa mà.

Trong bụng liên tục tự trấn an mình như thế đó, nhưng mèo nhỏ nào biết Cốc Khiếu Thiên đã có thù thì phải lấy lại cho bằng được. Bản tính này giống hệt cậu còn gì nữa.

Căn phòng vốn rất yên lặng thì bị âm thanh của chiếc chìa khóa tra vào ổ, lách cách hai tiếng, cửa mở ra một cách kỳ diệu.

Lam Sơn ngồi ngốc trên giường, nhờ vào thứ ánh sáng le lói bên ngoài hắt vào, cậu thấy rõ hình dáng cao lớn đầy khí chất của Cốc Khiếu Thiên, trán cậu mướt mồ hôi.

Hai tay bấu vào chăn bông, Lam Sơn suy nghĩ nên vận dụng kế sách gì cho chuyện này.

" Khiếu Thiên, đêm rồi sao ngài không ngủ?"

Miệng lắp bắp hỏi, mắt lại nhìn xuống tay của y, phát hiện ngoài chìa khóa sơ cua thì còn có...cái cravat màu đen của y nữa. Nuốt thêm một ngụm không khí lạnh lẽo, mèo nhỏ run lên, lùi về phía thành giường.

" Cái kia...Khiếu Thiên à, đó là do em bấm nhầm nút thôi..."

" Nhầm nút? À, em đang bảo đến chuyện cuộc gọi khi nãy sao?"

Cốc Khiếu Thiên âm lãnh mỉm cười, " Ra là em làm? Tự giác nhận tội như vậy rất đáng khen. Mau lại đây, tôi có quà thưởng cho em."

Lam Sơn bao nhiêu năm lăn lộn trong giới hủ, đọc không biết bao nhiêu bộ tiểu thuyết, thể loại nào cũng có, SM càng không thiếu cho nên cậu dễ dàng ngửi thấy mùi nguy hiểm rình rập.

Cả người bất giác đứng dậy, muốn chạy thật nhanh ra khỏi phòng liền bị người nọ tóm gọn, ném xuống chiếc ghế dựa kiểu. Lớp đệm êm ái mát lạnh càng làm cho lông to mèo nhỏ dựng đứng hết lên.

Lam Sơn hai tay chắn phía trước, " Khiếu Thiên à, em xin lỗi, em không làm thế nữa!"

Cốc Khiếu Thiên ẩn trong một nửa bóng tối, nụ cười của y có vẻ rất là nhẫn nhịn tức giận. Ban đêm bị phá như vậy, lại còn...

" Em chưa bị phạt là chưa biết lỗi được đâu."

Dứt lời, y dùng cravat cột một chút vào tay mình, sau đó dùng lực quất từ trên cao quất xuống, sượt ngang qua lớp áo ngủ của mèo nhỏ. Một tiếng vùn vụt vang lên trong không khí khiến Lam Sơn nhắm chặt mắt.

Thật chất cái đánh khi nãy chẳng đau gì cả, chỉ dọa thế thôi nhưng đã dọa thành công rồi.

Lam Sơn sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, khóc nức nở:

" Hức, em đã xin lỗi rồi mà, ai bảo ngài gọi em là tiểu tình nhân. Trêu ngài một chút có là gì đâu chứ? Huhuhuhu..."

Cốc Khiếu Thiên nghe thấy tiếng khóc đáng thương của mèo nhỏ, khóe môi càng cong lên, cười ra một tiếng thoải mái. Hai cánh tay vươn về phía trước, y nói:

" Lại đây nào."

Lam Sơn trong lòng nghĩ người kia đã thật sự bỏ qua cho mình liền đứng dậy, nhào đến ôm lấy y. Mặt mũi tèm nhem nước mắt, dụi qua dụi lại trên áo ngủ của y.

" Em sợ chết mất rồi..."

Cốc Khiếu Thiên hơi cúi thấp đầu, hôn lên tai mèo nhỏ, không biết y đã dùng cách gì dời đi sự chú ý của cậu mà hoàn thành việc trói chặt hai tay cậu bằng cravat.

Đến khi nhận ra điều đó thì Lam Sơn đã bị y đẩy ngã xuống ghế. Cậu ngây ngốc nhìn cổ tay của mình bị trói chặt không cử động được.

Cốc Khiếu Thiên ngược lại rất bình thản ngồi xuống bên cạnh mèo nhỏ, tay cầm lấy điện thoại của cậu, bật ngay trang web lúc nãy. Bất ngờ là trước mắt y lúc này có quá nhiều video cùng một nội dung hiện ra với nhiều khung cảnh khác nhau, nhân vật khác nhau.

Chân mày y khẽ nhíu lại, quay sang phía mèo nhỏ, vỗ nhẹ vào mặt mèo nhỏ:

" Hóa ra là em thường xuyên coi cái này?"

Lam Sơn đôi mắt rớm nước, lắc đầu nguầy nguậy, "...Không có."

" Hửm? Vậy à? Thế bây giờ chúng ta cùng coi đi."

"..." Cái gì chứ?

Khiếu Thiên chết tiệt, y không đùa mình đấy chứ?

Lam Sơn đảo mắt nhìn xung quanh, cố gắng không muốn để ý đến âm thanh đang vang vọng khắp căn phòng. Cốc Khiếu Thiên đã tùy tiện chọn đại một video mở lên, hình ảnh lập tức hiện ra, sống động, âm thanh cũng rất kích thích người khác.

" #$##&%&^&@" Âm thanh từ trong video.

Lam Sơn cúi thấp đầu, miệng liên tục nói cái gì đấy như niệm chú.

" ABCDEFG, bèn ben bén, phàiiiii phài ớ, ư rơ ron...Aaaa... Khiếu Thiên, ngài có thể tắt âm đi được hay không?"

Cốc Khiếu Thiên đôi mắt vẫn chăm chú vào màn hình di động, " Em ngồi yên đó và nghe đi."

Lam Sơn trong đầu ong ong không suy nghĩ được gì, hồi sau lại bất giác cảm nhận được...phía dưới có chút biến hóa. Hai chân cậu bắt đầu không ngồi yên mà ép sát vào nhau, cọ lên cọ xuống.

Hành động này nhanh chóng lọt vào mắt Cốc Khiếu Thiên, y khẽ nhếch môi, tắt đoạn video kia rồi di chuyển đến bên giường, ngồi đối diện với mèo nhỏ.

" Em lên rồi?"

"..." Lam Sơn cắn môi mình, gương mặt đột nhiên ửng đỏ gợi tình.

" Vậy hãy làm như bình thường em vẫn làm cho tôi xem nào."

Lam Sơn đôi mắt có chút mơ màng nhìn người đàn ông đối diện, đột nhiên cảm thấy có chút xa lạ. Cả người cậu khẽ nảy lên, hai chân tăng tốc mà cọ xát vào nhau, hồi lâu không nhịn được mà trượt xuống khỏi ghế.

Cốc Khiếu Thiên nhìn thấy cảnh đó, lồng ngực cũng khẽ nhói một chút. Đứng dậy ôm lấy mèo nhỏ đặt lên người mình, y nâng cằm mèo nhỏ lên, hôn lấy một chút. Nụ hôn của y thật ra lúc nào cũng dịu dàng nâng niu cả, nó khiến Lam Sơn không còn thấy tủi thân hay sợ hãi nữa.

Hôn xong, Lam Sơn gục đầu lên vai y, " Khiếu Thiên, em khó chịu lắm."

Cốc Khiếu Thiên cũng hiểu được nỗi lòng của mèo nhỏ nên đã tận tình giúp đỡ cậu. Động tác của y khá thuần thục đấy, còn rất biết cách trêu đùa cậu nữa khiến tinh thần mỏng manh như mèo nhỏ nhanh chóng phát tiết.

Sau khi thỏa mãn, Lam Sơn đảo mắt nhìn Cốc Khiếu Thiên, giọng điệu có chút ủy khuất:

" Khiếu Thiên, sao ngài chỉ giúp em thôi mà không cùng em làm bước cuối cùng?"

Cốc Khiếu Thiên liếc nhìn bàn tay chứa đầy thứ tinh hoa từ mèo nhỏ, khóe môi cong nhẹ lên, nói thực dịu dàng:

" Vì em chưa sẵn sàng nên tôi sẽ không làm đâu."

" Vậy để em giúp lại ngài." Lam Sơn chớp chớp mắt.

Cốc Khiếu Thiên lần này nhìn cậu, bá đạo dùng ngón tay chạm lên cánh môi còn đỏ đỏ kia, " Bằng miệng nhỏ của em à?"

"..."

Lam Sơn lần đầu tiên bị một người khác nói thẳng mặt như vậy, cậu kinh ngạc trừng to mắt, cảm thấy sau này mình không nên nghịch dại với người tên Cốc Khiếu Thiên.

Cốc Khiếu Thiên có thể rất dịu dàng, nhưng nếu chọc giận y, chắc chắn số mạng sẽ...không bảo toàn nổi.

Nhất là cách nói chuyện thẳng thắn đó sẽ rất dễ giết chết một mạng người.

Thấy mèo nhỏ ngại ngùng, mặt đỏ lựng thế kia, Cốc Khiếu Thiên cũng không muốn đùa nữa, cũng bỏ luôn bộ mặt nghiêm túc khó chịu của mình mà bế cậu đặt lên giường.

" Rốt cục mục đích em làm chuyện kia là vì cái gì vậy?"

Lam Sơn nằm trên giường, đôi mắt vô tội mở to, " Muốn chọc ghẹo ngài thôi."

Nghe xong câu trả lời, Cốc Khiếu Thiên không muốn hỏi thêm gì nữa, càng thấy việc mình phạt mèo nhỏ là lãng phí thời gian. Vốn dĩ tên nhóc con này rất ngốc.

Trở về phòng của mình, Cốc Khiếu Thiên bước ngay vào phòng tắm, đứng dưới vòi hoa sen, mở nước lạnh mà tự an ủi chú em của mình.

Từ lúc trở về ngôi nhà này thì Lam Sơn đã có thói quen ngủ dậy rất muộn. Nhưng sáng hôm nay cậu cảm thấy trong người mình có chút khác lạ.

Muốn ngồi dậy nhưng đầu cậu lại choáng không chịu được, cả người lại lạnh run lên mặc dù máy lạnh đã tắt từ lâu.

Đỡ lấy cái trán nóng như lửa đốt, Lam Sơn liếc nhìn ra cửa sổ, thấy nó mở toang lúc nào mà cậu cũng không nhớ rõ nữa. Có khi nào đêm qua mình ngồi suy nghĩ, nghĩ không được lại mở cửa sổ rồi quên đóng không?

Haiz, không lẽ là cảm lạnh rồi sao?

Lam Sơn lắc nhẹ đầu cho tỉnh táo, nhưng động một cái là trời đất như muốn xoay tận mấy vòng. Khó khăn lắm cậu mới có thể đứng dậy, thay đồ các thứ rồi đi xuống bếp, ăn bữa sáng mà Cốc Khiếu Thiên chuẩn bị.

Nhìn bữa sáng lại nhớ đến người kia, mà nhắc đến người đó thì...cậu không thể nào quên được buổi tối hôm qua. Hình ảnh một Cốc Khiếu Thiên lãnh khốc đáng sợ cư nhiên không nương tình mà phạt cậu thật nặng cứ ám ảnh mãi.

Ngồi cố gắng cắn hết miếng bánh mì, Lam Sơn cũng không thể vứt được hình ảnh đêm qua của hai người ra khỏi đầu.

Ăn uống xong, Lam Sơn nằm dài trên ghế salon, gọi điện thoại cho Lâm Võng.

" Võng ca à, hôm nay cho em nghỉ một ngày nhé?"

" Sao đó?"

" Em bị bệnh rồi. Chóng mặt lắm."

" Nặng không thế? Ngài Cốc đâu?"

" Ừm...Ngài đi làm rồi, em ở một mình cũng ổn, không có gì đâu. Chắc ngủ một giấc là được."

" Ok, vậy nghỉ ngơi đi."

Lâm Võng cúp máy, trong lòng nghĩ đến việc nấu cháo mang đến cho Lam Sơn.

Đặt điện thoại xuống bàn, Lam Sơn thở nhẹ một hơi, cố gắng nhắm mắt lại ngủ một giấc. Cứ nghĩ tỉnh dậy thì sẽ tốt hơn nhưng không ngờ cậu ngược lại cảm thấy không chỉ nhức đầu mà còn buồn nôn nữa.

Ở tình huống cấp bách thế này nhưng mèo nhỏ vẫn còn lạc quan đến mức nghĩ tới việc...

Đêm qua có làm gì đâu mà buồn nôn?

Nghĩ như thế cho đời thêm tươi sáng nhưng Lam Sơn chịu không nổi mà chạy xộc vào phòng vệ sinh, nôn thốc nôn tháo những gì mà sáng nay cậu đã ăn. Cả người bị mất nước và mệt lã, Lam Sơn loạng choạng bước ra ngoài, định gọi cho Cốc Khiếu Thiên nhưng điện thoại y không ai bắt máy.

Khuôn mặt nhỏ vốn đã trắng, bây giờ lại còn tái xanh hơn. Buông điện thoại xuống, Lam Sơn mệt mỏi nằm ngã ra sàn nhà lạnh lẽo.

Đến buổi chiều, Lâm Võng mang cháo đến cho cậu. Bấm hai tiếng chuông nhưng không thấy ai ra mở, anh đành lớn tiếng gọi vọng vào.

Nghĩ rằng Lam Sơn đã ngủ quên nên Lâm Võng mới gọi điện, chuông đổ thật lớn ở trong phòng khách nhưng không ai bắt máy. Trong lòng bất an, anh đành nhờ bảo vệ lên mở cửa giúp mình.

Bước vào trong nhà rồi, Lâm Võng mới phát hiện tên nhóc con kia đã ngất đi ngay trên sàn, tay chân đều lạnh mướt mồ hôi, còn trán lại nóng như lửa thiêu.

Hết chương 23.