Hệ Liệt Thập Tam Vĩ Hồ: Tiếu

Chương 47: Chương 47: Ngoại Truyện 1 Tiểu Vân Nhi





Xin chào! Lại là bé Vân Nhi nè!
Nếu mà mọi người quên mất bé là ai, thì để bé nói lại cho mà nghe!
Bé chính là Vân Nhi đó! Chính là Vân Nhi của Thúy Hương Lâu! Trong thành Yên Hoa ai cũng biết bé là nhi nữ bảo bối đáng yêu hết sức đáng yêu hết sức thông minh của Vũ cơ Vương Mặc Trúc hết sức xinh đẹp hết sức nổi tiếng!
Để bé kể cho mà nghe, mẫu thân Vương Mặc Trúc của bé từ hồi ba năm trước lưu lạc tới trấn Yên Hoa này cũng hết sức truyền kỳ!
Năm đó, một mình mẫu thân ẵm bé vẫn còn quấn tã vào thành này không biết đã hút mất hồn của bao nhiêu nam nhân trên đường. Bé nghe Thạch Tử kể lại lời của mẫu thân hắn kể lại, mẫu thân bé khi đó, mà ngay cả bây giờ cũng tựa như là thiên tiên hạ phàm vậy! Câu mất hồn người ta mà lại khiến cho người ta không dám tới gần, không dám phi lễ! Mặc dù bé cũng không hiểu ‘phi lễ’ là nghĩa gì, nhưng Thạch Tử nói lúc đó người đi tới đâu cũng kéo theo một đám đông chạy dài đằng sau tới đó, lại chỉ dám đứng trong khoảng cách mười bước chân chứ không dám tới gần hơn!
Còn mẫu thân của bé ý nha, cũng cực kỳ thong dong bỏ qua hết đám đông nhìn chằm chằm mà bước vào trong Thúy Hương Lâu, không nói hai lời trực tiếp tìm ma ma mà nói một câu “Ta muốn làm công!”
Nhưng bé hỏi tại sao mẫu thân lại chọn Thúy Hương Lâu để làm công? Người lại chỉ nhéo nhéo hai má phúng phính phấn nộn của bé mà cười rằng: “Giấu hoa thì phải giấu ở trong rừng!”
Bé xoa xoa hai bên má đau rát, thầm nghĩ mẫu thân của bé cũng thật là quá ngốc! Người đã nổi tiếng như vậy rồi, muốn giấu thế nào được mà giấu!?

Vả lại từ hồi mẫu thân bắt đầu làm công ở Thúy Hương Lâu cũng gây ra không ít màn gà bay chó sủa! Mặc dù lúc đó người nhất quyết chỉ làm phục vụ trong phòng bếp, nhưng mà cũng kéo tới không biết bao nhiêu đào hoa ấy.
Nghe nói, có Tô công tử gì đó muốn nạp mẫu thân làm thập tam phòng, người không nói hai lời liền đá hắn bay từ trong nhà bếp thẳng tới đường lớn mới chịu đáp xuống đất! Nghe nói hắn tới giờ vẫn chưa có xuống được giường! Lại còn bị mẫu thân tố lên quan phủ tội danh ‘cường bức dân nữ’ nữa chứ!
Còn có Khải lão đầu đã ngoài lục tuần suốt ngày không làm gì chỉ chôn chân trong nhà bếp của Thúy Hương Lâu nha, dùng lời ngon tiếng ngọt với mẫu thân suốt thôi, lại đòi người phải phục vụ hắn ăn! Vậy nên người phục vụ hắn một tô bã đậu thật lớn! Khiến hắn suýt nữa thì đi toi nửa cái mạng già. Haha.
Ma ma cũng thật là đau đầu mãi không thôi, từ hồi mẫu thân tới làm trong lâu, rõ ràng lượng khách hàng ghé qua liền tăng vọt! Nhưng mà người ta tới cũng chỉ để ngắm mĩ nhân trong phòng bếp! Nửa ánh mắt cho các cô nương khác cũng không có, chỉ có làm tắc nghẽn phòng bếp không thôi! Khiến cho việc làm ăn của ma ma càng ngày càng lụi bại! Nhưng mà ma ma cũng không có dám động thủ đuổi hai mẫu tử bé đi, cho nên lại dùng hết lời ngon tiếng ngọt, chỉ cần mỗi tối mẫu thân lên sân khấu múa vài khúc ca vài câu, từ nay khỏi cần làm việc vất vả dưới phòng bếp lại có thêm thời gian chăm sóc bé! Nếu không biết ca múa cũng có thể học dần dần, cái chính là không nên cứ mãi ở tại nhà bếp, làm ảnh hưởng tới việc làm ăn của bà!
Hơn nữa ngân lượng kiếm được cũng nhiều hơn, có thể mua nhiều sữa bò cho bé hơn
~~Cho nên là nha, chỉ trong một đêm mẫu thân lên sân khấu, từ đó khắp cả trấn Yên Hoa không có ai là không biết Vương cô nương của Thúy Hương Lâu nữa. Không biết có biết bao nhiêu đại gia sẵn sàng dốc cả gia sản để rước mẫu thân về nữa, cũng không biết bao nhiêu người trọng thương thập tử nhất sinh bị khiêng tới đại phu nữa
~~Mỗi đêm mẫu thân cũng chỉ có một điệu mà thôi, cho dù là bất kỳ ai có bỏ ra bao nhiêu bạc cũng không làm người nháy mắt lấy một cái, người nói nha: “Nhân sinh, phải biết được phân lượng của mình tới đâu!” Ý là mấy kẻ kia thật biết trèo cao! Haha.
Cho nên, mẫu thân và bé ở tại Thúy Hương Lâu ba năm. Cho nên, ba năm này không ngày nào ma ma không bị người đá bay, cho nên, ma ma nay đã đạt tới cảnh giới mình đồng da sắt dưới tay mẫu thân! Lại suốt ngày than vãn trước phòng mẫu thân rằng thu nuôi hai mẫu tử nàng thật không dễ dàng~ Khiến mẫu thân luôn chảy vạch đen đầy đầu.
Dạo gần đây ma ma lại than vãn càng nhiều. Tại vì sắp tới là mừng thọ Dương lão gia gì đó được năm mươi tuổi, Dương gia người ta cũng không tiếc bạc muốn mời mẫu thân tới múa một khúc chúc mừng. Nhưng mà mẫu thân vẫn cứ như trước không thèm nhìn tới một cái, lại ẵm bé đi vào trong phòng!
Ma ma phải khóc lóc trước cửa phòng mẫu thân suốt hai ngày hai đêm, nào là Dương gia người ta cũng là gia tộc có máu mặt, nào là sản nghiệp rộng lớn, nào là thế lực lớn, bám rễ sâu, lại chuyên kinh doanh khách điếm tửu lâu, chính là chỗ lắm thị phi, đắc tội với họ chính là sau này Thúy Hương Lâu khó bề làm ăn, chúng ta mà sập tiệm thì làm sao nuôi được Tiểu Vân nhi đáng yêu khả ái dễ thương đây
Phải nha, bé thấy ma ma nói cũng thật là có lý đó! Nếu mà nơi này sập tiệm thì bé sẽ không có sữa bò mà ăn nữa đâu! Cho nên bé mới kéo kéo tay áo mẫu thân mãi không thôi, lại nghe ma ma nói lễ mừng thọ đó còn có rất nhiều đồ ngọt, nên phải năn nỉ mãi, người mới chịu cho bé tới đó ăn bánh ngọt! Hehe...
Ngày lễ mừng thọ của Dương lão gia, thập phần náo nhiệt thập phần đông đúc! Bé thấy trước cửa Dương phủ kia người ta ôm hòm lớn hòm nhỏ xếp hàng dài thật là dài không thôi, mẫu thân lại chẳng thèm liếc mắt tới một cái, chỉ đi cùng với lão cha của Thạch Tử chuyên mang đồ dùm người vào từ cửa sau Dương phủ.

Mọi người ở trong Dương phủ kia cũng phải ngây ngốc hồi lâu mới tiếp nhận được tin mẫu thân tới hiến vũ cho Dương lão gia. Lại cũng thật là tốt bụng mang cho bé rất nhiều điểm tâm cùng sữa bò! Bé ở đằng sau hậu viện ăn uống thật là thoải mái!
Cho tới tận lúc mẫu thân lên vũ đài ...
Mẫu thân của bé ấy mà, dù bé đã nghe không ít lời nói ác tâm từ mấy nữ nhân ngoài đường, cũng gặp không ít ánh mắt khinh bỉ của họ. Nhưng mà, chỉ cần nơi đâu người xuất hiện, nơi đó chỉ còn lại tiếng linh đinh lang đang từ những chiếc chuông bạc người đeo bên hông, cũng chỉ còn lại những ánh mắt ngây ngốc của mọi người xung quanh...
Bé vừa gặm bánh đậu xanh lại vừa thầm cảm thán: “Mẫu thân hôm nay thật đẹp~~”
Một dải lụa phấn hồng vắt qua vai, mẫu thân lướt vào vũ đài như một cánh bướm xinh đẹp động lòng người. Vòng eo nhỏ nhắn rung lên cùng những chiếc chuông bạc, phát ra những tiếng thanh thanh dội thẳng vào tim người ta! Bàn chân trần tựa như nụ hoa mai tinh khiết di chuyển như thể không hề chạm đất, cứ như vậy mà xoay tròn, cuốn hút mọi ánh mắt rồi khóa chặt chúng lại. Tấm lụa mỏng trong suốt được người dùng che nửa mặt lại càng kích thích những tiếng hút không khí, thập phần dụ hoặc thập phần mơ màng...
Nhạc vẫn đang tấu...
Ánh mắt mọi người vẫn còn ngây ngốc...
Không ai chú ý tới một tiếng chén vỡ...
Cũng chỉ có bé cảm nhận được...

Cảm giác đó...
Lần đầu tiên bé mới biết được như thế nào là khủng hoảng!
Như có một lực hút vô hình, kéo ánh nhìn của bé tới một bóng dáng màu tím nhạt, người đó đội một chiếc nón trùm đầu, một bàn tay vẫn còn đang treo trên không trung như thể không phát hiện ra ly rượu trong tay đã rơi xuống... Vẫn cứ bất động mà nhìn về phía mẫu thân ở trên vũ đài...
Sau đó,...
Một cỗ lực cực kì cường đại từ người đó đột nhiên tỏa ra khiến cho bé hít sâu một hơi! Bé loạng choạng ngã xuống đất... Cũng trong nháy mắt, mẫu thân ở trên vũ đài cũng không còn bóng dáng nữa...
Trong khoảnh khắc... bé nhìn thấy một nửa gương mặt sau chiếc nón trùm đầu kia...
Phụ thân...?