Hệ Thống: Bàn Tay Vàng Nổ Mạnh

Chương 37




“Khoan!!!”

Lý Giai bất chấp tất cả gào lên, người cũng lăn thật xa cho đến khi đụng phải góc tường.

“Sao? Còn lưu luyến thế giới này lắm đúng không? Tiếc là cô bé làm người quá thất bại, một lần hai lần lại ba lần đụng vào tay Ngạ quỷ! Yên tâm đi nhẹ nhàng chút không được sao?”

Bà chị Ngạ quỷ giọng trầm lạnh lại có chút nhảy nhót, cảm giác biến thái đặc sệt!

“Chúng ta trao đổi tin tức! Tôi có tin tức quan trọng! Bí mật quốc gia! Đổi một mạng!”

Liều thôi!

Lý Giai lúc này trong đầu chỉ còn có bốn chữ, liều chết một bác. Mạng nhỏ, mày nhất định phải kiên trì! Chúng ta còn cả thế giới để hưởng thụ!

“Nha!” Bà chị Ngạ quỷ dừng bước chân.

Lạch cạch!

Toàn bộ đèn trong phòng đều được mở ra, ánh sáng bạch sáng chói đâm vào mắt khiến Lý Giai nhịn không được nhắm lại hai mắt, khóe mắt vẫn còn vệt nước mắt tàn lưu.

Nơi này là phòng khách sạn quy cách dành cho tổng thống cho nên bài trí vô cùng xa xỉ hào nhoáng, đương nhiên chế độ cách âm cũng không tệ, cho nên cho dù Lý Giai có kêu rách cổ cũng chẳng có người nghe được! Đây cũng là điểm xa xỉ của nhóm Ngạ quỷ, nếu có thể hưởng thụ, đương nhiên phải hưởng tốt nhất! Dù cho là giết người cũng nên tìm nơi sạch sẽ thoáng đãng, bí ẩn, lại bảo an tốt. Thiện hậu xóa dấu vết, nếu chuyện nhỏ này cũng không làm tốt, bọn họ cũng không cần lăn lộn giang hồ. Cho nên ở đâu giết người cũng giống nhau.

Ngạ quỷ là một nhóm 5 người (ít nhất Lý Giai chỉ gặp năm người), 4 nam 1 nữ.

Đầu lĩnh chính là nam nhân mặc áo gió đen, dường như hắn có hẳn một tủ quần áo đen, bình thường gặp người liền mặc vest, đi chơi (hiện tại) liền mặc áo phông đầu lâu cùng áo gió đen, đi làm việc liền quần áo khác. Sẽ không ai tin tưởng vẻ mặt non choẹt (biểu hiện khi đi chơi), giống như là thiếu niên phản nghịch lại sẽ là kẻ sát nhân phanh thây biến thái! Lừa người hơn nữa là khi hắn mặc vest liền có vẻ nhân sĩ tinh anh có chút ánh mặt trời, hài hước, thân thiện! Nhưng thật sự người này liền là một khối băng sơn di động, đi đến đâu lạnh đến đó!

Phó thủ lĩnh là một nam nhân râu ria xồm xoàm (đoán không ra tuổi), ăn mặc lôi thôi lếch thếch, tham khảo mấy người lưu lạc đầu đường của nước ngoài. Bàn tay hắn thô to, vết chai đầy rẫy, lúc nào cũng ôm bật lửa zippo xoay tròn, lẳng lặng đứng hoặc ngồi sát góc tường, ánh mắt hờ khép không rõ suy nghĩ cái gì.

Bà chị Ngạ quỷ, thật đáng tiếc không phải là loại kia dáng người nóng bỏng, chân dài xinh đẹp nữ đặc công mà là một người nhìn qua vô cùng bình thường, dáng người bình thường, mặt mũi bình thường, thanh âm bình thường. Nhưng chỉ cần bà chị này muốn, cái gì bà chị này cũng có thể hô biến ra tới, Lý Giai gọi nó là thuật dịch dung (thực chất là tứ đại tà thuật: biến tính, chỉnh dung, hóa trang, photoshop phiên bản cao cấp). Nếu không phải ánh mắt cùng giọng nói, ai biết cái người bình thường đó lại là người cắn đứt cổ người như cắn cổ gà chứ?

Hai người còn lại dường như là song sinh. Từ chiều cao, thân mình, cách đứng ngồi, bề ngoài đều bảo đảm nhất trí. Bọn họ lúc nào cũng dắt nhau đứng ở một bên thì thà thì thầm những nội dung mà ai nghe cũng không biết nói ngôn ngữ quỷ quái gì.

Ba lần tiếp xúc, Lý Giai cũng chỉ nghe đến giọng nói của thủ lĩnh cùng bà chị duy nhất trong Ngạ quỷ nói chuyện! Còn lại ba người không giả câm liền là không muốn nói chuyện!

“Bí mật quốc gia?”

Bà chị Ngạ quỷ ngồi lên kệ để bình hoa, cười nhạt.

“Đúng vậy!”

Dứt khoát, Lý Giai đeo kính lên, thế giới biến thành một mảnh mờ, không nhìn được ánh mắt của những người đó, liền không thấy sợ như vậy.

Lúc này nhìn không rõ, Lý Giai tự nhiên cũng không thấy bà chị Ngạ quỷ nghéo môi lộ ra nụ cười kỳ dị, cũng càng không nhìn được thoáng chốc ánh mắt dư quang của bốn người kia đều tập trung lại trên người cô.

“Bí mật quốc gia liền nên để cho quốc gia lo! Cùng bọn ta lại có quan hệ gì đâu?”

“Vậy nếu bí mật này liên quan đến an toàn quốc gia đâu?” Lý Giai mím môi nói.

“Hắc hắc! Cô bé đừng nói đùa! Biết cái gì là an toàn quốc gia sao? Ngay cả lần trước tiêu diệt phần tử khủng bố, oanh động như vậy, chết nhiều người như thế cũng chỉ là vấn đề an ninh trật tự mà thôi!” Bà chị Ngạ quỷ lắc lắc ngón tay.

Lý Giai lúc này đột nhiên nhíu mi không nói tiếp.

Mỗi lần bà chị này nhắc đến sự kiện khủng bố hôm đó, Lý Giai đều cảm thấy đầu choáng váng, trong mắt hiện lên một màu đỏ tươi.

Không phải cái người thường nào cũng có thể chịu được cảnh xác người phủ đầy đất, thịt vụn bay tứ tung, nội tạng treo trên người, sau đó khoảng cách tử thần gần như chỉ có 1mm. Cái cảm giác nhân gian địa ngục đó… có lẽ cũng tương đương The Walking Dead (Xác sống). Nhân loại ở tận thế có thể dần học được cách không nhìn, nhưng ở thời kỳ hòa bình thì không được! Khi thân thể không chịu khổ, dày vò tinh thần sẽ phiên bội.

Tại sao Lý Giai đối với Lâm Tuyết lại chấp nhất đến vậy?

Đơn giản là vì Lâm Tuyết không chỉ là trụ cột tinh thần mà còn là người có thể khiến Lý Giai cảm giác tâm hồn bình tĩnh lại. Lâm Tuyết chính là có mị lực như vậy. (Tác giả: Cái này gọi là Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, hai người tâm hồn đều có góc khuyết tự nhiên thấy đối phương tốt.)

“Sao? Nhanh như vậy liền không bịa chuyện được?”