Hệ Thống Đang Báo Hỏng

Chương 37: Con đường chông gai 1




Tên của con ta đã nghĩ ra rồi, là Nhạc Chính Hoằng

Đội trưởng cùng phu nhân đi rồi, đại trạch chìm vào tĩnh mịch.

Mọi người nghĩ đến ngay cả một câu chia tay đều chưa kịp nói, trong lòng rối bời, sau đó hỏi thăm biết được quá trình diễn ra, đồng loạt nổi giận, treo giải thưởng khắp nơi tìm kiếm gã đàn ông khốn khiếp đó, một tháng trôi qua cuối cùng cũng thành công bắt được gã đó, bọn họ không thèm để ý bị trừ điểm, đè gã ra đập hội đồng một trận, bấy giờ mới cảm thấy thoải mái.

Từ khi sự kiện phi thăng truyền ra,danh tiếng của gia tộc thỏ Mao Mao càng nổi bật hơn trước, người ngoài đều cho rằng bọn họ có bí quyết gì đó, bởi thế mỗi ngày đều có không ít người nghe danh mà đến, lăn lộn cầu xin gia nhập.

Về vấn đề thu nhận người, Thạch phó đoàn từng thương lượng cùng đội trưởng, gã vốn cho rằng theo cá tính cà lơ phất phơ của đội trưởng phỏng chừng sẽ không có hứng thú với chuyện này, nhưng làm người ta ngoài ý muốn chính là chẳng bao lâu đội trưởng đã đưa cho gã một bảng tiêu chuẩn tuyển người rất tỉ mỉ, gã vô cùng sửng sốt.

Ân Triển vừa thấy liền biết gã đang nghĩ gì, bèn hỏi:

“Có phải ngươi cảm thấy ta sẽ không thu nhận người?”

Thạch phó đoàn im lặng, gã quả thật là nghĩ như thế, hơn nữa còn nghĩ sẵn một đống lý do để thuyết phục người này.

“Chẳng qua trước giờ ta chưa gặp được ai thích hợp. “

Ân Triển nói:

“Nhưng mà dù sao cũng phải chiêu mộ thêm, nếu không sau nhiều người đi rồi, những người còn lại phải làm sao? Gia tộc mà, lúc nào cũng phải vui vẻ náo nhiệt thì mới giống cái  nhà, nhưng nhớ kỹ thà thiếu không ẩu, chúng ta không cần kẻ vô dụng.”

Thạch phó đoàn sắc mặt nghiêm túc:

“Tôi biết.”

Hiện tại đúng là thời cơ tốt để gia tộc chiêu người, Thạch phó đoàn liền căn cứ theo bảng tiêu chuẩn của đội trưởng lưu lại tiến hành tuyển người, nội dung bao gồm kể truyện cười, ngẩng đầu với ánh trăng tru lên “Bệnh của tôi được cứu rồi ” bla bla đủ loại quỷ dị.

Hai người thường cùng Ân Triển luận bàn biết được bọn Ân Triển đã rời đi, không khỏi hâm mộ ghen tỵ, thấy đám người dã đoàn vẫn như trước thường xuyên đến, nên cũng hay đến chơi, kết quả mỗi lần đều thấy đám người gia tộcthỏ mao mao đềuđiên cuồng huấn luyện, nhớ đến trước đó được Ân Triển chỉ điểm đạt được ích lợi không nhỏ, thế nên cũng sáp vào cùng luyện.

Bọn họ mỗi người đều có gia tộc riêng, hơn nữa đều có tiếng, hai người hợp lại, gọi vài người trong gia tộc đến, lấy tiêu chuẩn “Có thể đánh bại hoàng kim thú” để huấn luyện bọn họ, cho nên từ nay về sau, gia tộc thỏ Mao Mao mở lớp ngoài căn bản dạy làm thơ, lại bổ sung thêm một khóa huấn luyện ma quỷ.

Đội viên tuy rằng mỗi ngày đều bị thao luyện đến chết đi sống lại, nhưng không một câu oán giận, bởi vì ngày không có đội trưởng cùng phu nhân rất nhàm chán, bọn họ đều hy vọng mau chóng thông quan để gặp lại đội trưởng, giống như lúc ban đầu khi gia nhập đã nói, ra đến bên ngoài bọn họ vẫn là một gia tộc.

Bọn họ tin tưởng chỉ cần cố gắng, ngày đó sẽ nhanh đến thôi.

Đường Du trước kia là người bình thường, lễ vật của quy luật chính là mở ra thiên phú cho cậu, kèm theo dị năng, nhưng trong lúc tiếp thu năng lượng đó, cậu nhận ra một cỗ khí tức quen thuộc khác, nhất thời ý thức chìm vào trong vực sâu.

Khi mở mắt ra, trước mặt là một mảnh đất đỏ sẫm, bốn phía bao bọc bởi sương mù, vô cùng yên tĩnh, đúng lúc này, bên trong đột nhiên nhảy ra một con mãnh thú hung ác, há mồm lao về phía cậu. Cậu vội vàng né tránh, ngay tức thì cảm thấy bả vai tê rần, máu ngay lập tức tràn ngập ra.

Cậu nghe được tiếng mình kêu rên, lảo đảo lui về phía sau, nắm chặt chuôi kiếm cảnh giác nhìn xung quanh.

Đường Du nhớ ra rồi.

Đây là khi cậu ở Du Li chi cảnh.

Mãnh thú liếm láp vết máu trên miệng, gầm lên một tiếng lại tiếp tục nhào qua cậu. Cậu lập tức nâng kiếm lên ngăn cản, nhưng khoảng thời gian này cậu vẫn chưa có kinh nghiệm, thoáng cái cánh tay đã bị xé đứt.

“Phốc!”

Máu tươi tuôn ra tung tóe.

Cậu cảm thấy thân thể dường như bị mất thăng bằng, lảo đảo ngã về bên cạnh, một lát sau mới cảm nhận được cơn đau đớn không ngừng xông đến, cậu hét lên thảm thiết:

“A a a a!”

Không không không, phụ thân nói đây là ảo cảnh, tất cả đều là ảo giác!

Tay không bị đứt, vẫn còn trên người, vẫn còn trên người  ——!

Đầu óc Đường Du như ù đi, giữ chặt bả vai đang chảy máu xối xả, dùng hết sức lực mới đè nén cảm xúc muốn lăn lộn, không ngừng thôi miên chính mình cánh tay vẫn còn đó, ra sức thử hoạt động, cuối cùng khi mãnh thú lại lao đến cánh tay một lần nữa mọc ra, cậu không rên một tiếng nắm lấy kiếm đâm qua.

Mãnh thú không kịp thu thế trực tiếp đánh vào mặt trên, sau đó dần dần nứt ra thành từng mảnh nhỏ, biến mất không còn dấu vết.

Đường Du chưa hết hoảng sợ, ngồi bệt dưới đất thở hổn hển, một lát sau sờ sờ cánh tay mất mà có lại, òa khóc:

“Hu hu hu con muốn về nhà, mẫu thân, Tư Nam…”

Cậu khóc được một lúc, nhớ tới lời phụ thân nói tộc ác long tộc không có kẻ yếu đuối, lại nghĩ tới cảm giác bất lực khi đụng phải Địa Ma Thú, nhịn không khóc nữa, mũi nghẹn ngào sụt xịt, lau nước mẳt, ôm kiếm đứng lên tiếp tục đi về phía trước.

Mảnh đất đỏ sẫm trong ảo cảnh không phải là không hề biến đổi, cậu đi một lát, chỉ thấy sương mù tan hết, lộ ra bãi cỏ mênh mông, gió thổi ấm áp, tiếng chim lảnh lót,hoa nở rực rỡđẹp như khung cảnh trên núi Côn Lôn. Hai mắt của cậu sáng ngời, bổ nhào qua đó lăn qua lăn lại hưởng thụ, bỗng nhiên đụng phải vật gì, giật mình nhìn xem, phát hiện đó là một con rắn lục cực lớn, cái đầu ước chừng to gấp hai lần hoàng kim mãng, lúc này nó đang cuộn tròn thân thể, phun ra xà tín âm trầm nhìn cậu.

“Má ơi ——!”

Cậu run rẩy móng vuốt bò dậy, ôm kiếm bỏ chạy.

Con rắn nhanh chóng đuổi theo, bộ dáng như muốn cắn chết cậu.

“A a a a không không không!”

Đường Du mặt trắng như tuyết, điên cuồng chạy về trước, trong đầu vô thức hiện lên bóng dáng người nào đó, khóc nức nở:

“Ân Triển cứu em hu hu hu hu!”

Đương nhiên là Ân Triển sẽ không xuất hiện, cậu chỉ phải nhận mệnh bị rắn đuổi chạy toán loạn, trong lúc không cẩn thận bị cắn trúng cổ chân, cảm giác cả người đều run lên, hô hấp cũng càng khó khăn, cuối cùng ngã nhào trên mặt đất, giãy dụa muốn bò về phía trước.

Trong nháy mắt con rắn đã đuổi đến nơi, nó dùng sức quấn chặt cậu. Đường Du biết cho dù sợ cũng sẽ bị ăn, nắm kiếm đâm lung tung vào nố. Đại xà bị đau mà gào thét phẫn nộ, thân thể không ngừng co xiết. Đường Du cực kỳ sợ hãi, nhưng ý chí sinh tồn khiến cậu có thêm chút sức lực, điên cuồng đâm chém nó.

Hai bên lăn trên cỏ giằng co hơn nửa ngày, cuối cùng con rắn dần dần kiệt sức chết đi. Đường Du cả người đầy máu, run rẩy ngồi ở đó nhìn nó biến mất, nhịn không được lại nức nở mấy tiếng, thấy mặt cỏ cũng bắt đầu biến hóa, nghẹn ngào thút thít đứng lên, cầm kiếm sợ hãi nhìn bốn phía chung quanh, đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân, vội vàng quay đầu nhìn, đồng tử chợt co rụt.

Mãnh thú trước mắ tcao gần nửa người, bộ dáng dữ tợn khủng bố, nhìn rất ghê người, bước chân cậu lui về sau:

“Đừng…. Đừng tới đây.”

Mãnh thú quan sát theo dõi cậu, chắc là cảm thấy có thể ăn, lập tức phong qua chỗ cậu. Đường Du quay đầu bỏ chạy, ngay sau đó bị một chân của nó dẫm ngã trên mặt đất, nó hung ác cắn xé cậu.

“A a a a!”

Mãnh thú vẫn đạp lên người cậu, nhai nuốt miếng thịt trong miệng, lại cắn thêm một miếng, lúc này từ bên cạnh lại có một con dã thú chạy đến, cắn vào bắp chân của cậu. Đường Du toàn thân đau đớnco rúm, hai tay cào trên mặt đất, lực đạo mạnh đến ngay cả móng tay đều bật máu, hoàn toàn không cách nào suy nghĩ đây là thật hay là ảo giác.

Ý thức dần dần trôi xa, trước khi hoàn toàn hôn mê, cậu dường như trở về núi Côn Lôn,có điểm tâm thật ngon của An Quân làm, cậu vui vẻ chạy đi tìm Tư Nam, Tư Nam đứng dưới con  suối nhỏ quay đầu lại nhìn cậu, nụ cười vẫn ôn hòa nhẹ nhàng, mà đằng sau cách đó không xa là một cái đầu to như ngọn núi của Địa Ma Thú.

Không ——!

Cậu mở choàng mẳt, cầm lấy kiếm ở bên cạnh vung ra, nhân lúc chúng nó tránh né xoay người nhảy lên, cảm thấy máu toàn thân đang sôi trào, xông lên trước trước chiến đấu với chúng nó..

Cảm giác này giống khi đối đầu với Địa Ma Thú, sức mạnh trong cơ thể dường như không bao giờ hết, cậu nhẹ nhàng chém chết chúng nó.

Vết thương trên người sớm đã biến mất, như chưa từng xuất hiện, cậu thở hổn hển, ngây ngốc nhìn hai tay của mình, thầm nghĩ phải chăng huyết mạch đã thức tỉnh rồi, vậy là cậu có thể đi ra ngoài, nhưng lập tức phát hiện vẫn chưa chấm dứt, bởi vì trạng thái của cậu không kiên trì được bao lâu, lại bị mãnh thú đuổi bắt hốt hoảng bỏ chạy, sau đó lại bị bức ra long huyết, phẫn nộ xử lý chúng nó, lại tiếp tục chạy thoát thân.

Ngoài dã thú, nơi này còn có rất nhiều ma vật mang hình dạng người, có con thấy không rõ mặt mũi, có con thì nhìn thấy rõ, điểm giống nhau là chúng đều muốn lấy mạng cậu. Cậu không thể nhớ rõ mình đã phải chịu bao nhiêu vết thương trí mạng, tứ chi thân thể bị cắt đứt cắn xé bao nhiêu lần, lại càng không nhớ rõ bản thân mình giết chết bao nhiêu ma vật dã thú, chỉ biết là mọi việc không ngừng tuần hoàn, cậu chỉ có chạy liên tục, chạy mãi chạy mãi.

Cậu cảm thấy dường như đã qua rất lâu rồi, mà hình như cũng không lâu như thế, thường xuyên giao chiến khiến cho cậu chết lặng, phản ứng đầu tiên nhìn thấy mãnh thú thay đổi từ chạy trốn biến thành chủ động nghênh địch.

Nhưng cậu nhanh chóng nhạy bén phát hiện đối thủ trở nên mạnh hơn, lực công kích tăng cao, cậu lại phải hứng chịu nhiều vết thương hơn, cuối cùng có một lần trong lúc sơ ý bị móng vuốt sắc nhọn của đối phương xé rách lồng ngực.

Cậu muốn lui về phía sau, lại bị thân thể khổng lồ của dã thú chặn đánh, lập tức phun ra một ngụm máu, suy sụp ngã quỵ.

Dã thú khắp nơi dồn dập vây lại đây, một con trong đó cắn đứt cổ tay của cậu, ngay cả kiếm cũng không thể cầm lấy được nữa. Cậu ngửa đầu nhìn lên bầu trời u ám, bên tai truyền đến tiếng chúng nó cắn xé gặm nhắm thân thể mình, trong lòng chợt dâng lên luồng phẫn nộ điên cuồng không cách nào đè nén.

Đau quá.

Tại sao lại đau như vậy?

Tại sao lúc nào cũng phải đau như vậy?!

Cuộc sống như thế bao giờ mới chấm dứt?

Tại sao bọn chúng không buông tha cho cậu?

—— Nếu đã không thể chấm dứt, vậy ta sẽ giết cho đến khi chúng bây không còn dám ló đầu ra!

Suy nghĩ quay cuồng trong đầu cậu, sau đó nghe thấy một tiếng nhỏ vang lên, như là âm thanh vỡ vụn của tấm lá chắn ở trong lòng. Cậu cảm thấy vết thương trên người nhanh chóng khỏi hẳn, vội vàng nhảy lên, nắm chặt kiếm không chớp mắt nhìn chúng nó trừng trừng, không cho chúng nó cơ hội phát tác lập nâng kiếm lên, chém chết chúng nó, kế đó lao đến con dã thú gần nhất, quét ra một kiếm cắt rụng đầu nó.

Cái đầu rơi trên mặt đất, lăn lông lốc mấy vòng mới dừng lại, cậu vẩy đi máu dính trên thanh kiếm, nhìn đám quái vật còn sót lại.

Lần này thi thể của mãnh thú bị giết chết không biến mất, cậu bước qua máu tươi tụ lại như suối, nhanh chóng phóng về phía trước.

Trên đường đi liên tục chém giết, cho đến khi bạch y bị nhiễm hồng, chung quanh thi thể ngổn ngang chồng chất, cậu rất hài lòng, khóe miệng khẽ nhếch, ngoắc ngón tay gọi con ma vật cách đó không xa:

“Kế tiếp.”

Bầu không khí  xung quanh chết lặng, một lát sau, những bóng dáng chen chúc nhau đồng loạt khuất phục nằm sấp xuống, run rẩy qùy xuống trước mặt cậu.

“Ta không cần các ngươi thần phục, các ngươi…”

Đường Du cười cười, sát khí bắn ra bốn phía:

“Phụ trách chết là được.”

Sau khi quân chủ Du Li chi cảnh rời đi không kềm được nhớ lại bộ dáng đáng yêu mềm mại của đứa con trai nhỏ, nghĩ đến sau này không còn nhìn thấy được nữa, ít nhiều cũng có chút tiếc nuối, nghĩ bụng đáng lý ra lúc đó phải nựng cho đã, nhưng lúc tưởng tượng ra hình ảnh đó, lại không cách nào đem mình gắn vào được, thôi không nghĩ nữa.

Nhạc Chính Tiêu từ bên ngoài lắc lư trở về, nhìn quanh quất:

“Phụ thân, ta nghe nói ngươi đón đệ đệ về rồi, nó đâu?”

Quân chủ nói:

“Ở trong ảo cảnh.”

Nhạc Chính Tiêu hơi ngạc nhiên:

“Sao lại vô đó nhanh vậy?”

“Nó không giống ngươi.”

Quân chủ nói:

“Ngươi từ nhỏ đã sống và huấn luyện ở đây, quen thuộc hoàn cảnh nơi này, việc thức tỉnh có thể từ từ, nhưng bản thân nó đã tự giải khai một lần, không thể ngừng lại, càng chậm chạp sẽ có hại cho thân thể của nó.”

Nhạc Chính Tiêu gật đầu, chuẩn bị trở về phòng, trước khi đi lại hỏi:

“Ảo cảnh đó rất lợi hại, cha chắc chắc nó không có việc gì?”

Quân chủ nói:

“Nó là con ta.”

Nhạc Chính Tiêu không nhiều lời nữa, xoay người rời đi.

Đại điện chìm vảo yên tĩnh, quân chủ im lặng một hồi, chung quy vẫn không yên lòng, nên muốn đến đó xem sao, lúc này thấy có thủ hạ chạy vào thông báo, nói là Bạch Trạch đến, hắn hơi sửng sốt, còn tưởng là mình nghe lầm.

Từ khi xảy ra việc của tiểu Tiêu, Bạch Trạch đã không thích nơi này, mấy năm qua số lần đến đây có thể đếm được trên đầu ngón tay, hắn không khỏi nhớ đến lúc trước mình đã nói tiểu Tiêu trở thành như vậy là do thiếu thốn tình thương của mẹ —— đương nhiên, hắn chẳng qua là nói bừa  —— không nghĩ tới Bạch Trạch vẫn luôn ghi nhớ, hiện tại rõ ràng là đến chiếu cố con trai nhỏ.

Trong lòng hắn thật cao hứng, sắc mặt thì cứ như thường ra ngoài nghênh đón, nghe Bạch Trạch hỏi tình huống của con út, bèn nói cho hắn biết đang ởtrong ảo cảnh. Bạch Trạch cũng đã nghe qua ảo cảnh đó, hỏi:

“Đi bao lâu rồi?”

“Vừa về đến là vào ngay “

Quân chủ nói.

“Chắc được hai canh giờ.”

Bạch Trạch lãnh đạm mà ừ một tiếng.

Quân chủ hỏi:

“Ta đang muốn đến đó xem thử, ngươi có đi không?”

Bạch Trạch lại ừ một tiếng, quân chủ nghĩ thầm quả nhiên là đến vì con trai nhỏ, thật sự là nghe lời. Hắn khống chế được không lộ ra vẻ mặt đắc ý, lạnh lùng đi trước dẫn đường, kết quả còn chưa đến nơi, đột nhiên phát giác một cỗ khí tức mạnh mẽ ngang tàng truyền đến, càng đi về trước càng cảm thấy nồng đậm.

Hai người liếc nhau, nhanh chóng đuổi đến nơi, phát hiện ảo cảnh bị sương trắng bao phủ, hoàn toàn không nhìn rõ tình huống bên trong. Bọn họ chỉ có thể đi về phía trước, sau khi đi được hơn mười bước chỉ thấy mảnh đất vốn đỏ sẫm nay đã nhuộm đầy máu tươi, bãi máu liên tiếp nối liền một chỗ, cơ hồ không có điểm dừng.

Bạch Trạch nhíu mày:

“Tại sao thi thể không biến mất?”

“Bởi vì ảo cảnh đã bị nó khống chế. “

Quân chủ đáy lòng nặng nề, bước nhanh chân hơn.

“Nó không muốn để cho chúng nó biến mất rồi lại xuất hiện, cho nên dùng ý niệm khống chế ảo cảnh.”

Bạch Trạch mãnh liệt nhìn hắn:

“Việc đó có thể làm được?”

Quân chủ nói:

“Quả thật lúc này nó đã làm được.”

Bạch Trạch mấp máy môi, đi theo hắn bước qua thi thể rải rác khắp nơi hướng về phía trước, cuối cùng nghe được chút động tĩnh, vội vàng đi qua, đập vào mắt là cảnh con trai nhỏ giơ kiếm từ chính giữa một ma vật hình người bổ xuống, máu tươi thoáng chốc văng đầy người, từ từ nhỏ xuống trên y phục vốn đã ướt đẫm, tụ lại thành một bãi quanh chân.

Cậu chẳng hề để ý liếm khóe miệng, chuẩn bị giết tiếp.

Quân chủ trầm giọng nói:

“Dừng tay.”

Đường Du hơi khựng lại, nhìn về phía bọn họ, con ngươi đỏ sẫm, cười cười:

“Phụ thân, mẫu thân.”

Quân chủ nói:

“Đi, theo ta đi ra ngoài.”

“Bây giờ?”

Đường Du nói:

“Ta vẫn chưa chơi đã, hay là các ngươi đi trước đi.”

Quân chủ nhìn trạng thái này của cậu, trái tim lạnh lẽo. Bạch Trạch vốn có thành kiếnđối với huyết mạch của tộc ác long bọn họ, hiện giờ con trai út lại trở thành như thế, chỉ sợ về sau Bạch Trạch sẽ không chịu cùng hắn sinh con.

Bạch Trạch không chú ý hắn, chỉ mở miệng gọi:

“Đường Đường, dừng tay.”

Đường Du tức giận chưa tiêu hết, dự định đem toàn bộ vết thương mà bọn chúng gây ra cho cậu báo thù, thốt lên bảo không, lao tới hai con mãnh thú phía trước, một kiếm diệt gọn.

Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên Đường Đường không nghe lời hắn nói, lúc này Bạch Trạch lạnh lùng nhìn quân chủ, người sau bị hắn nhìn càng thêm chột dạ, nghiêm mặt đi qua đó, ra tay đánh con trai nhỏ ngất xỉu. Ảo cảnh nhất thời khôi phục, máu trên người đứa con út đều biến mất, vẫn là bộ bạch y như khi vừa tiến vào.

Hai người sóng vai đi ra ngoài, sau một lúc im lặng, quân chủ thản nhiên nói:

“Nó vừa mới thức tỉnh, sẽ như vậy là bình thường, về sau ngươi ở cùng nó nhiều hơn thì tốt rồi.”

Bạch Trạch hỏi:

“Tại sao nó có thể khống chế ảo cảnh?”

Quân chủ nói:

“Khi thức tỉnh sẽ phát sinh rất nhiều nhân tố khác nhau, có mạnh có yếu, không có gì đâu.”

Bạch Trạch không hề động mà nhìn hắn.

Quân chủ nói:

“… Nó đã hoàn toàn thức tỉnh.”

Bạch Trạch biểu tình khẽ thay đổi.

Hắn đương nhiên biết ý nghĩa của việc hoàn toàn thức tỉnh, hai đứa con trai đều là máu lai, sau khi thức tỉnh sẽ có sự hạn chế nhất định, bình thường chỉ thức tỉnh được tám chín phần, tỷ lệ có thể hoàn toàn thức tỉnh rất thấp, nhưng một khi phát sinh, có khả năng sẽ vĩnh viễn duy trì hình thái ác long, đây chưa phải điều quan trọng nhất, quan trọng là tính cách sẽ không khác gì ác long—— tàn bạo, khát máu, nóng giận thất thường, bất chấp đạo lý.

Hắn hỏi:

“Tại sao lại như vậy?”

“Có lẽ liên quan đến lần đầu nó tự mình thức tỉnh, dẫn đến nó tiếp thu khá nhanh, cho nên toàn bộ khai hỏa  “

Quân chủ phỏng đoán nói, nhìn về phía hắn.

“Nếu ngươi sớm đồng ý để ta đưa nó đến đây, chưa chắc sẽ trở nên như vậy.”

Bạch Trạch im lặng không nói.

Quân chủ nhân cơ hội nói:

“Nhưng dù sao từ đó đến nay nó vẫn sống cùng ngươi,bây giờ ngươi ở cạnh nó nhiều, có lẽ sẽ khiến nó Bạch Trạch bên này phát triển.”

Bạch Trạch không trả lời, nhưng quân chủ hiểu rất rõ hắn, vừa nhìn đã biết hắn đồng ý ở bên cạnh con trai nhỏ, lập tức cao hứng, banh mặt trở về cung điện ômcon trai nhỏ vào phòng ngủ, nói rõ thân phận của con cho thủ hạ, ra lệnh bọn họ phải chiếu cố tốt, rồi mang theo Bạch Trạch đi ra ngoài.

Đường Du ngủ cũng không lâu lắm, khi tỉnh dậy vừa vặn kịp giờ ăn cơm chiều. Cậu chậm rãi ngồi dậy, nhìn chung quanh một vòng mới xuống giường đi ra ngoài, hỏi người canh giữ ở ngoài cửađây là nơi nào, được cho biết đây là cung điện của phụ thân:

“Kiếm của ta đâu?”

Thủ hạ nhanh chóng mang đến, cung kính đưa cho cậu.

Đường Du nhẹ nhàng vuốt ve chuôi kiếm, đảo mắt đánh giá cảnh vật chung quanh, phát hiện người bên cạnh cúi đầu lén lút nhìn cậu, dường như cảm thấy ngạc nhiên, lười biếng hỏi:

“Trên mặt ta dính gì à?”

Thủ hạ vội vàng thu hồi tầm mắt:

“Không, không có.”

“Không có thì đừng nhìn bậy, ngươi cứ nhìn chằm chằm khiến ta nhớ tới cái lũ trong ảo cảnh, sau đó  sẽ nhịn không được muốn cắt vài miếng thịt từ trên người của ngươi. “

Đường Du mỉm cười mà nhìn gã:

“Hiểu không?”

Thủ hạ chỉ cảm thấy trên người cậu tà khí nồng đậm, trong mắt còn mang theo sát ý, trong lòng run lên, vội vàng vâng dạ.

Đường Du ừ một tiếng, chậm rì rì ra tiểu viện.

Khi quân chủ đến thấy con trai út đã tỉnh rồi, đang rủ mắt nhìn đàn cá trong cái ao bên cạnh, dáng vẻ thờ ơ. Trong đầu của hắn vô thức hiện lên hình ảnh khi cậu mặc hồng y đứng ở trong biển máu, đi đến bên cạnh cậu, im lặng một lát mới nói:

“Tên của con ta đã nghĩ ra rồi, là Nhạc Chính Hoằng.”

Đường Du không quan tâm:

“Uh.”

Quân chủ biết cậu vừa thức tỉnh, chưa tìm được thứ gì làm cho cậu cảm thấy hứng thú, cũng không ngại thái độ của cậu, dẫn cậu đến nhà ăn dùng cơm. Bạch Trạch cùng Nhạc Chính Tiêu cũng lục tục tiến vào, đồng loạt nhìn cậu. Đường Du lên tiếng chào hỏi, cúi đầu bắt đầu ăn cơm.

Nhạc Chính Tiêu nghĩ bụng nhìn bình thường mà, thân thiết đi qua muốn vỗ vai cậu, nhưng lập tức bị cậu né tránh.

Đường Du đối với hắn có bóng ma tâm lý, không thích hắn lại gần, thấy hắn vẫn muốn vỗ thì vươn tay chế ngự:

“Muốn chết?”

Nhạc Chính Tiêu sâu sắc cảm thấy uy tín đại ca đã bị khiêu chiến, thầm nghĩ không đáng yêu dễ dụ như tiểu Bạch Trạch chút nào, cười nói:

“Ngươi có thể làm gì ca? Ngoan ngoãn kêu một tiếng ca, ca mua kẹo cho ngươi ăn, dẫn ngươi đi chơi, ha?”

Đường Du nhìn hắn chằm chằm, mỉm cười nói:

“Đại ca.”

Nhạc Chính Tiêu thoáng chốc cảm thấy toàn thân thỏa mãn, đang muốn xoa đầu cậu, nhưng chỉ trong nháy mắt, đệ đệ nhà mình lại nắm thật chặt bả vai của hắn, sau đó chỉ nghe vang lên hai tiếng  “Răng rắc” giòn tan, hắn lập tức gào rú.

Quân chủ:

“…”

Bạch Trạch:

“…”

Đường Du bình tĩnh tiếp tục ăn cơm, giống như người làm tay đại ca cậu trật khớp không phải là cậu, hắn chỉ bàn đồ ăn trước mặt, nói:

“Món này ăn ngon, bữa sau ta muốn ăn nữa.”

Quân chủ nói:

“… Được.”

Nhạc Chính Tiêu bùng nổ, vén tay áo muốn đập người nào đó một trận, nhưng bị Bạch Trạch dùng sức đè xuống, đành phải tạm thời bỏ qua. Bạch Trạch đi đến ngồi xuống bên cạnh con trai nhỏ, âm thầm đánh giá vài lần, khi cậu nhìn qua thì nói:

“Ngày mai cùng ta về núi Côn Lôn.”

Giấc mộng “Một nhà bốn người có thể cùng sống chung ở nơi này.” lúc ban ngày của quân chủ trong nháy mắt vỡ nát, cái trán nhảy dựng, muốn phản đối nhưng lại biết thời cơ chưa đến, nên không lên tiếng. Đường Du hiện giờ cái gì cũng không thèm quan tâm, đương nhiên không có ý kiến, ừ một tiếng.

Bữa cơm coi như cũng khá hòa thuận, sau khi ăn xong bọn họ trò chuyện đôi câu rồi từng người đi nghỉ ngơi.

Tuy rằng kế hoạch của Bạch Trạch rất tốt, nhưng đêm đó lại bị một việc quan trọng phải trở về, quân chủ nghe nói chuyện nghiêm trọng nên cũng đi theo, trước khi đi còn không quên gọi con trai lớn đến, dặn hắn nhất định phải chăm sóctốt đệ đệ, khiến đệ đệ của hắn tích cực hướng về cuộc sống phía trước, ngàn vạn lần đừng phát triển theo hướng xấu.

Hắn trầm giọng nói:

“Chuyện ban ngày không thể trách nó, tính tình nó bây giờ không tốt, ngươi phải nhường nhịn nó.”

Nhạc Chính Tiêu gật đầu:

“Ta biết.”

Quân chủ vẫn lo lắng, dặn dò thêm vài câu, nghe hắn cam đoan sẽ đối xử tốt với đệ đệ lúc này mới rời đi.

Vì thế ngày hôm sau khi Đường Du mở mắt, đã thấy đại ca cậu ôm đến một con bạch nhung thú chỉ đặc biệt có ở Minh giới, để nó chạy long nhong trong phòng, hỏi:

“Thích không? Đây là thú cưng ta nuôi, cho ngươi, để nó cùng ngươi trưởng thành.”

Đường Du quét mắt:

“Thịt trên đùi rất nhiều.”

“…”

Nhạc Chính Tiêu yên lặng một chút, bình tĩnh ôm nó lên, xoay người đi ra ngoài giao cho thủ hạ, dặn dò bọn họ nhanh chóng ôm đi nơi khác tuyệt đối đừng để cho đệ đệ của hắn nhìn thấy, sau đó lại quay trở về phòng, thân thiết nói:

“Đi nào, ta dẫn ngươi đi dạo chơi Minh giới, cảm thụ  sinh hoạt cuộc sống.”