Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 255: Lưu tinh hồi vũ




Lưu Ngạo nhìn một chút bản thân quần áo nhiều chỗ rách nát tuy chưa làm hắn bị thương nhưng đối với bản thân hắn việc này so với bị thương càng khó coi.

Hắn chính mở miệng ra muốn nhường Triệu Vô Cực ba chiêu, không ngờ chỉ mới một chiêu đầu tiên liền bị Triệu Vô Cực dùng cơ sở trảo pháp đánh cho vo cùng bị động hơn nữa một thân y phục cũng bị rách tung tóe.

Điều này nói rõ hắn phòng thủ cũng không phải là như vậy kín kẽ, Triệu Vô Cực thế công hoàn toàn có thể làm thương đến hắn, hắn thực lực còn chưa đủ để nhường Triệu Vô Cực ba chiêu, phía trước nói chuyện hoàn toàn là hắn đang tự đề cao bản thân không biết trời cao đất rộng. 

Bên ngoài tiếng thảo luận càng làm cho hắn mặt đen lại:

“ ta tưởng Lưu Ngạo Tiềm long bảng có bao nhiêu lợi hại a, muốn chấp Triệu Vô Cực ba chiêu không ngờ chỉ mới chiêu đầu tiên liền bị đối phương đánh cho thê thảm như vậy, nhìn hắn xem không khác gì một tên đệ tử Cái bang a. Mang thêm chín cái túi có thể làm trưởng lão Cái bang được rồi a!”

“ Triệu Vô Cực trảo công thật nhanh, hắn chỉ mới dùng cơ sở trảo pháp nếu dùng càng cao thâm trảo pháp chẳng phải Lưu Ngạo phải gặp tai ương hay sao?”

“ ta cũng từng xem qua Lưu gia kiếm pháp, kiếm pháp bọn hắn cũng không thiện phòng thủ. Lưu Ngạo lại muốn chủ thủ nhường Triệu Vô Cực ba chiêu đúng là tự đoạn tay, quá ngu ngốc rồi!”

“ ta xem không hợp chính là khẩu khí cùng thái độ của hắn. Triệu Vô Cực tuy danh tiếng không tốt gì nhưng hắn chính là Tiềm long bảng số hai nhân vật a. hắn đáng giá nhận được sự coi trọng của Lưu Ngạo, thế mà Lưu Ngạo lại dùng thái độ xem thường cùng cao cao tại thượng xem lên Triệu Vô Cực chẳng phải là quá kiêu ngạo rồi sao? Loại người này đối với người khác chỉ sợ cũng xem người ta như sâu kiến a!”

“ đúng vậy, Lưu Ngạo thua đi! Ta cầu cho Lưu Ngạo bị Triệu Vô Cực đánh bại, lúc đó thật hả hê a!”

“ ha ha, ta cũng chính là muốn như vậy. Thật mong chờ Lưu Ngạo bại lúc đó, sắc mặt của hắn chắc chắn rất đặc sắc!”

Lưu Ngạo sắc mặt đen lại. Đám người thật không nể mặt mũi a.

Hắn đúng là có chút xem thường Triệu Vô Cực, nhưng đối phương ở bên ngoài nghị luận như vậy hắn cũng nghe, đám người này không sợ hắn sau này trả thù sao?

Đám người này đương nhiên sợ, Lưu gia cũng không phải bọn hắn có thể chọc được.

Nhưng đám người quá đông a, đâu biết là ai đang nói đâu! Bởi vậy bọn hắn mới bình luận không hề cố kị một chút nào.

Lý Uẩn cùng Cụ Anh cũng thay Lưu Ngạo mà lo lắng. 

Dù sao đối phương cũng là người lợi hại nhất trong số ba người nếu ngay cả Lưu Ngạo cũng không đánh bại được Triệu Vô Cực thì bọn hắn chuyến đi Thiên Vân Thành sợ rằng cũng lập tức gặp rắc rối.

Không ít người sẽ nhân bọn hắn thất thế thời gian này mà lời ra tiếng vào cùng nhảy ra gây khó khăn cho bọn hắn.

Triệu Vô Cực nhìn Lưu Ngạo sắc mặt biến hóa liên tục trong lòng cười lạnh, hắn lạnh lùng mở miệng nói:

“ lưu công tử, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy a. Ngươi sẽ nhường ta ba chiêu không nuốt lời chứ?”

Lưu Ngạo trong lòng âm thầm mắng Triệu Vô Cực vô sỉ.

Đối phương hoàn toàn có thực lực cùng hắn quyết một trận chiến thế mà cắn mãi không buông lời hắn nói muốn nhường Triệu Vô Cực ba chiêu bây giờ còn cố tình nhắc lại cho hắn nhớ dùng thứ này để khiến hắn bó tay bó chân.

Đổi là cái khác võ giả, sợ rằng sớm đã nghĩa khí hô to: Lưu công tử, chúng ta buông tay một trận chiến đi không cần tiếp tục phòng thủ a!

Nhưng Triệu Vô Cực lại vô cùng vô sỉ, tuy có thể đánh ngang tay hắn nhưng lại muốn hắn tiếp tục nhường Triệu Vô Cực hai chiêu.

Một chiêu cũng đủ Lưu Ngạo chật vật như vậy rồi, còn hai chiêu nữa Lưu Ngạo cũng không biết lần sau rách có còn phải là y phục của hắn hay không mà thay vào đó là da thịt hay một thứ gì đó.

Nhưng lời đã thốt ra Lưu Ngạo cũng không tiện rút lại. Tuy bình thường hắn thích chơi thủ đoạn nhỏ, lại thường ám toán người khác nhưng ở trước vạn chúng chú mục dưới tình huống hắn vẫn phải làm một cái Lưu gia thiếu chủ nên có khí độ cùng thân phận.

Hào ngôn thả ra rất sảng khoái nhưng lại không tốt thu hồi, Triệu Vô Cực lại như cũ cắn chặt không thả, Lưu Ngạo chỉ có thể nuốt xuốn cục đắng này mở miệng nói:

“ ta Lưu Ngạo đã nói là làm, Triệu công tử ngươi cứ tiếp tục tới đây!”

Hắn trong lòng muốn mắng to Triệu Vô Cực, nhưng ngoài mặt vẫn là vô cùng lễ độ nghĩa khí nói.

Hắn trong lòng cũng âm thầm mong Triệu Vô Cực sẽ vì thế mà sử dụng nghĩa khí đối với hắn, đáng tiếc hắn hoàn toàn quá ngây thơ.

Triệu Vô Cực cười tà, lập tức lên tiếng nói:

“ vậy Từ công tử đứng vững, chiêu thứ hai tới đây!”

Triệu Vô Cực vừa nói xong, Tử Hà Bất Diệt thần công lập tức vận chuyển nhanh chóng, trên người hắn áo quần không gió tự bay hơi phất phất lên, khí thế dày nặng tỏa ra khiến không khí vô cùng căng thẳng.

Lưu Ngạo ánh mắt híp lại một chút, lần này Triệu Vô Cực khí thế so với lúc này càng mạnh mẽ hơn, quả nhiên vừa rồi hắn còn dư lực chỉ là thăm dò bản thân mà thôi.

Trên trán chảy ra một giọt mồ hôi, trong cơ thể nội công cũng vội vàng vận chuyển đến đỉnh phong, Lưu Ngạo đã sẵn sàng trận địa tiếp địch.

Hắn ước chừng lần này bản thân thật phải sử dụng ra bản lãnh giữ nhà, Lưu gia kiếm pháp!

Triệu Vô Cực khí thế liên tục kéo lên khiến bên ngoài đám người đang nhiệt tình bàn tán cũng vội im mồm tập trung vào giữa trận chiến của hai người, bọn hắn đều sợ chỉ cần nháy mắt một cái đều có thể bỏ qua thứ gì.

Triệu Vô Cực khí thế lên tới tiểu đỉnh phong, hắn không hề dừng lại ở đó lập tức phóng thích ra sát khí của mình hướng Lưu Ngạo tập sát mà tới, ánh mắt nhìn chằm chằm đối phương mang theo thực chất tính uy hiếp trừng Lưu Ngạo.

Lưu Ngạo trong lòng hơi hoảng hốt một chút, nhưng sau đó hắn nhanh chóng từ bên trong sợ hãi tỉnh lại.

Trong miệng âm thầm tán thưởng một tiếng:

“ tốt mạnh mẽ sát khí, Triệu công tử quả thật là không hổ danh tiếng diệt tộc nam nhân a!”

Bên ngoài mọi người cũng âm thầm hít một ngụm khí lạnh, Triệu Vô Cực thả ra bản thân sát khí không khí xung quanh cũng như hạ xuống âm lãnh đi mấy độ, bầu không khí nghẹt thở vô cùng.

Mọi người đều ngưng thần nín thở nhìn xem trận đấu, không hổ là nhị lưu đỉnh phong hàng đầu cao thủ quyết đấu, mỗi một giây phút đều vô cùng hấp dẫn a! 

Triệu Vô Cực trên miệng một cái tà tiếu nhếch lên nói:

“ Lưu công tử mời nếm thử thân pháp của ta a!”

Nói xong hắn cũng không đợi Lưu Ngạo đáp lời, dưới chân chạm nhẹ một cái cả thân hình cong lại sau đó lập tức như tên rời cung bắn ra hướng Lưu Ngạo xông tới.

Một chuỗi tàn ảnh được Triệu Vô Cực kéo ra, tốc độ của hắn dù đang mang trên người hộ thủ cùng hộ thối cũng đã vô cùng nhanh nhẹn.

Đương nhiên đây là hắn ở thôi động Ngũ Quỷ mật tịch dưới tình huống, bình thường hắn muốn đạt được tốc độ này chỉ có thể bỏ phụ trọng ra mà thôi.

Nhìn chuỗi tàn ảnh đang mạnh mẽ hướng bản thân lao tới, Lưu Ngạo ánh mắt lập tức co lại, tốc độ thật nhanh.

So với trước đây hắn đã gặp qua võ giả tốc độ của Triệu Vô Cực không là nhanh nhất nhưng chắc chắn là nằm trong số người nhanh nhất hắn từng gặp.

Nhìn tốc độ này, nghĩ tới Triệu Vô Cực trảo công, hắn trong lòng một cỗ lo lắng cùng tuyệt vọng chi ý dâng lên.

Lần này hắn có thể thủ vững không a? nếu không thủ vững, Lưu gia mặt mũi phải chăng là bị hắn làm mất hết?

Cắn răng một cái, Lưu Ngạo lập tức quyết đinh sử dụng ra Lưu gia kiếm pháp phòng ngự chiêu bài 

Lưu tinh hồi vũ!

Rống to một tiếng, kiếm trong tay Lưu Ngạo lập tức múa tung lên, hắn quanh thân như là xuất hiện rất nhiều vòng xoáy kiếm ảnh giúp hắn phòng thủ, có thể nói là một chiêu này tinh diệu vô cùng, kín không kẽ hở.

Đương nhiên đối phương chỉ có một thanh kiếm mà có thể dùng ra như vậy chiêu thức bên trong chính là ẩn chứa hư ảnh kiếm chiêu, Triệu Vô Cực chỉ cần khám phá ra bên trong hư ảnh là có thể đánh vỡ đối phương phòng thủ tiếp tục tiến công vào, nhưng thật sự đơn giản như vậy sao?

Đương nhiên là không! Lưu gia kiếm pháp một chiêu phòng ngự kiếm chiêu tốt nhất nơi nào có thể dễ dàng nhìn ra sơ hở tới vậy, Triệu Vô Cực ở quanh thân của Lưu Ngạo liên tục di chuyển mấy vòng, mỗi cái vòng xoáy kiếm hắn đều cân thận tỉ mỉ quan sát qua nhưng lại không hề phân biệt được đâu là thật đâu là giả.

Lông mày không tự chủ được nhíu lại, Triệu Vô Cực cảm giác được có chút khó làm, chiêu thức này thật tinh diệu, hắn tạm thời không dám mạo hiểm tấn công.

Nhưng di chuyển tốc độ cao cũng rất tiêu tốn thể lực a, Triệu Vô Cực nếu cứ như vậy chính là xem ở giữa hai người ai sức bền càng tốt, ai có thể chịu tới cuối cùng mà thôi.

Như vậy quyết đấu còn có gì đáng xem.

Hừ!

Hừ lạnh một tiếng, Triệu Vô Cực thân pháp tốc độ lại tăng lên một phần, hắn thân hình như là tàn ảnh biến mất, lần tiếp theo xuất hiện chính là ở Lưu Ngạo phía sau lưng, Triệu Vô Cực muốn cường công!