Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 423: Truy đuổi, tìm kiếm địa hình thích hợp




Hoàng Ngũ lời nói có chút vô liêm sỉ bỉ ổi, nhưng lại thành công đánh động được đám đông đang đi theo xem náo nhiệt.

Cái gì trừ ma vệ đạo, cái gì giương cao chính nghĩa, tất cả chỉ là cái rắm.

Có lợi ích mới có thể điều động được người khác, không có lợi ích, cho dù ngươi nói phá trời đi nữa, người ta cũng không thèm điểu ngươi một cái.

Hơn một ngàn võ giả, bọn hắn quan tâm chính là trên người Triệu Vô Cực lợi ích cùng bí mật, muốn đánh bại hắn để bắt hắn khai ra bí mật.

Nếu không thể để hắn khai ra, ít nhất cũng có thể từ trên người Triệu Vô Cực đạt được đan dược công pháp vũ khí để gia tăng sức chiến đấu hoặc cảnh giới cho mình.

Triệu Vô Cực tu luyện nhanh như vậy, không có linh đan diệu dược nói ai tin.

Bởi thế bọn hắn tựu đỏ mắt, mượn nhờ có người cầm đầu lại là người đông thế mạnh, bọn hắn liền dám xông lên.

Đỉnh phong cao thủ cho dù mạnh mẽ, phất tay có thể tiêu diệt mười cái hai mươi cái, nhưng đối với đông như kiến võ giả xông lên như vậy đối phương cũng đành bó tay chịu chết.

Dù sao võ giả dùng là trong đan đỉnh mình nội lực mà không thể vô hạn thi triển võ công, thể lực của bọn hắn cũng là có hạn, bởi vậy bị quá nhiều người vây công, bọn hắn cũng phải chết.

Ở đây hơn một ngàn người được ba vị đỉnh phong cao thủ dẫn đầu, đằng trước còn có hàng loạt nhất lưu viên mãn cảnh cao thủ, Triệu Vô Cực cho dù có ba đầu sáu tay, bọn hắn cũng dám chặt xuống.

Mà một số người ngược lại là tham luyến Tiếu Mị Mị sắc đẹp. Nàng lúc trước vốn đã xinh đẹp rồi, cùng Triệu Vô Cực song tu một thời gian này lại cộng thêm đột phá đỉnh phong cảnh giới, mị công tu luyện thành tựu tăng mạnh, bởi vậy làn da càng trở nên nõn nà, ánh mắt ẩn chứa thu ba say lòng người, thân hình lồi lõm cân xứng, chỉ một cái động tác nhẹ nhàng cũng toát lên vẻ khiêu gợi, khiến cho thú tính trong người nam nhân sục sôi.

Bọn hắn ở đây đa số đều là nhị lưu tam lưu, muốn có thể động được vào Tiếu Mị Mị một ngón tay cũng không biết phải chờ mấy kiếp, nhưng cả đám cùng xông lên giết chết Triệu Vô Cực sau đó lại cưỡng bức nàng, như vậy liền có thể sảng sảng khoái khoái chơi nàng một trận rồi.

Cho dù là nhiều người cùng lên, cũng không thể che lấp được Tiếu Mị Mị xinh đẹp a.

Đương nhiên chính phái hành động như vậy có chút bỉ ổi vô sỉ, nhưng ai bảo nàng là tà phái người đâu.

Bọn hắn lúc này ý nghĩ đã bị Hoàng Ngũ dẫn đạo, Tiếu Mị Mị là tà phái người, nàng giết rất nhiều người vô tội, bởi vậy phải ban cho nàng một cái chết nhục nhã tức tưởi nhất có thể.

Mà chơi chết nàng, cũng là một trong những cách đó.

Bởi vậy bọn hắn không ngần ngại cái gì, đám người cuối cùng đang phân vân cũng triệt để bị cái này mê hoặc làm đỏ mắt.

Cho dù là chính phái hay tà phái, đều là vì lợi ích mà hoạt động một nhóm người.

Chỉ có điều tà phái thủ đoạn thẳng thắn máu tanh, bởi vậy bị chính phái căm ghét.

Mà chính phái người, thường thường giả bộ bảo vệ chính nghĩa, nhưng bên trong không có bao nhiều người có hiệp nghĩa chi tâm.

Đa số bọn hắn là sợ bị chính phái cộng đồng nhân sĩ vây giết, nên mới khoác lên mình chính phái vỏ bọc mà thôi.

Nội tâm bên trong thối rữa, lại không hề có ai biết.

Như lúc này, bọn hắn chính là đang thể hiện ra một mặt ác độc của mình, một mặt mà khiến cho người khác nhìn vào, cũng sẽ cảm thấy chán ghét. 

Giết người bất quá đầu rơi xuống đất, bọn hắn giết Triệu Vô Cực, có thể nói thế thiên hành đạo diệt trừ đi một cái tiểu ma đầu, sẽ không ai có dị nghị gì.

Nhưng Tiếu Mị Mị dù sao cũng là phận nữ lưu, nàng nếu đáng chết cũng chỉ là một nhát kiếm kết thúc sinh mệnh của nàng mà thôi, nhưng bọn hắn muốn chơi chết nàng, như vậy thì so với tà phái người hoặc đám thổ phỉ sơn tặc, có khác gì?

Đám người kia không phải là bọn hắn ngày ngày kêu chém kêu giết đối tượng đấy sao? 

Bọn hắn bây giờ, đã không còn ý thức được hành động của mình tính chất, mỗi người trong lòng đều là đang suy nghĩ: đông như vậy, cho dù ta ở bên trong, mọi người cũng đâu biết ta là ai, cần gì phải sợ?

Bởi vậy bọn hắn mới dễ dàng xông lên, dễ dàng bị điều động như vậy.

Hoàng Ngũ lão bất tử này, quả thật rất âm hiểm.

Hắn cũng biết rõ bọn hắn vây công Triệu Vô Cực chưa chắc toàn thắng, nên nhân cơ hội này kéo võ lâm nhân sĩ vào làm tốt thí, mài chết Triệu Vô Cực.

Đám người ngu ngốc này hiển nhiên bị hắn nhanh chóng điều động, cậy vào người đông thế mạnh, lập tức liền xông lên.

Bách Hiểu Sinh ở phía sau vẫn còn là giữ được tỉnh táo, hắn trong long thầm mắng lão bất tử Hoàng Ngũ vô sỉ một trận, quyết định lát nữa ở thật xa nấp vào xem mà thôi.

Ai biết nếu hắn đến gần, Triệu Vô Cực có thể xem như hắn cũng là người đi chung hay không?

..............

Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị đang vui vẻ ở trên đường lớn đi dạo, hắn bỗng nhiên cảm giác được, đằng xa truyền tới một cỗ khí tức cường đại.

Không đúng, không phải là một cỗ, mà là rất nhiều cỗ nhỏ khí tức hợp lại thành một đoàn khí tức cường đại, mang theo địch ý hướng bên hắn xông tới.

Triệu Vô Cực không thể cảm giác được người khác khí tức ở khoảng cách xa như vậy, nhưng chỉ cần là địch ý, lại nhìn chằm chằm vào hắn, hắn liền có thể ở rất xa liền cảm thấy.

Hơn nữa cổ địch ý này còn rất to lớn, Triệu Vô Cực không thể nào không nhận ra.

Hắn quay đầu lại, khuôn mặt cũng có chút chấn kinh.

Bên kia võ giả thi nhau sử dụng thân pháp đang hướng bên này xông tới, đi trước nhất chính là ba vị lão giả khí tức thâm sâu, tiếp theo cũng là mấy tên trung niên nhân sắc mặt âm trầm sát ý ẩn hiện.

Trên người bọn hắn khí tức cũng rất mạnh mẽ hẳn là nhất lưu viên mãn.

Mà phía sau chính là như châu chấu nhảy loạn các lộ giang hồ nhân sĩ, bọn hắn nhìn về phía Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị ánh mắt như là sói đói, lóe lên tham lam khát máu quang mang.

Triệu Vô Cực không cần nói cũng biết, đây chính là hướng hắn đến a.

Hắn cũng không sợ vây công, nhưng ở chỗ này chiến đấu, quá bất lợi cho hắn.

Triệu Vô Cực nắm lấy tay Tiếu Mị Mị, quát to một tiếng: 

“ đi!”

Nói xong hắn lập tức phi thân mà đi, kéo theo một mặt mang theo mờ mịt chi ý Tiếu Mị Mị.

Tiếu Mị Mị lập tức phản ứng lại, nàng nhìn về phía sau, quả nhiên hằng hà sa số võ giả hướng bên này đuổi tới, khiến cho da đầu nàng cũng không nhịn được run lên.

Tiếu Mị Mị sợ hãi nói:

“ Vô Cực, chúng ta đây là bị vây công sao?”

Triệu Vô Cực cười nhạt nói:

“ một đám tiểu thằng hề mà thôi, bọn hắn hẳn là bị người khác lợi dụng mới dám xông tới như vậy. Mị nhi, ngươi có sợ không?”

Tiếu Mị Mị năm chặt lấy tay hắn nói:

“ ta không sợ. Ta là người của ngươi, ngươi sống ta liền sống, ngươi chết ta sống cũng khôn có ý nghĩa gì. Vô Cực, ta muốn cùng ngươi chiến đấu!”

Tiếu Mị Mị ánh mắt kiên quyết mang theo nhu tình nhìn về phía Triệu Vô Cực. Từ lúc Triệu Vô Cực nói ra muốn đưa nàng trở về Thanh Vân Tông, nàng đã xem mình là người của hắn, muốn cùng hắn đối mặt với tất cả mọi chuyện khó khăn trên đời này.

Triệu Vô Cực thỏa mãn mỉm cười gật đầu, nói:

“ chúng ta muốn tìm một cái địa hình nhiều cây cối để tránh bị bốn phía vây công. Tuy địa hình như vậy chúng ta vẫn sẽ bị vây công mà thôi, nhưng chúng ta có thể tránh được phần lớn các loại ám khí cùng nhiều người thuận tiện vây công trạng thái, ở chỗ trống trải như thế này quyết đấu, quá bất lợi cho ta.

Mị nhi, ngươi mặc trên người Hoàng Kim sư vương giáp, chỉ cần bảo vệ mình không bị thương là được, còn lại cứ để ta lo.

Tiếu Mị Mị ánh mắt có chút giãy dụa, không cam lòng. Nàng cũng là đỉnh phong cảnh, nàng muốn cùng Triệu Vô Cực chia sẻ một nửa áp lực. Nhưng nàng cũng rõ ràng, thể lực của nàng không theo kịp như vậy trường kì chiến đấu cùng bị nhiều người vây công tiết tấu.

Tuy Triệu Vô Cực là cùng cảnh giới với nàng, nhưng chiến lực của hắn còn không phải dùng cảnh giới để cân nhắc.

Ít nhất nàng biết, nếu Triệu Vô Cực muốn đánh bại nàng, cũng tốn không quá nhiều sức lực.

Bởi vậy nàng đành phải ngậm ngùi gật đầu, làm đúng như lời hắn dặn.

Không thể để bản thân bị thương, tránh khiến hăn bị phân tâm.

Đối với bản thân mình cảnh giới võ học cùng trên người bảo giáp, Tiếu Mị Mị vẫn là có chút tự tin, ít nhất nàng cũng có thể chịu được đến cuối cùng, không kéo chân sau Triệu Vô Cực.

Hai người hướng ngoài thành phương hướng chạy như bay, Triệu Vô Cực ánh mắt nhìn về phía sau, sát ý nồng đậm lóe lên.

Hắn vuốt vuốt trong tay Ẩm huyết thủ sáo, cười cười:

“ hôm nay người chỉ sợ muốn ăn no, hắc hắc!”