Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 437: Thánh mẫu xuất hiện




Triệu Vô Cực bị hơn một ngàn người truy sát, trong đó có ba vị đỉnh phong sơ kì cường giả, nhất lưu viên mãn gần mười lăm người, còn lại các loại cảnh giới, nhiều không đếm xuể.

Nhưng Triệu Vô Cực ở Hắc long sơn một trận chiến, trận sát hơn một ngàn người, chỉ còn hai trăm người may mắn sống sót bỏ trốn, các vị nhất lưu viên mãn cao thủ cùng đỉnh phong sơ kì cấp bậc lão tổ của bốn thế lực lớn chiến tử tin tức cực kì nhanh bị lan truyền ra.

Người lan truyền tin tức này không ai khác chính là thiên cơ các.

Thiên Cơ Các có hệ thống thông tin trải dài khắp các thành thị, bởi vậy khả năng loan truyền tin tức của bọn hắn nhanh chóng vô cùng, Triệu Vô Cực một trận chiến tin tức cũng bị đánh thành một cái đơn lẻ tin tức bán ra, bên trên đương nhiên ghi rõ nguyên nhân trận chiến, các thế lực tham gia, địa điểm đại chiến, tình hình đại chiến, cuối cùng kết quả.

Cái này tin tức được viết lên một mảnh giấy nhỏ, bán ra dưới dạng tin hàng ngày, mỗi tờ tin tức chỉ có một lượng bạc, được đông đảo người hiếu kì mua xem.

Dù sao người có tiền cũng không ít, bọn hắn có thể tiếp xúc tới chính xác nhất thông tin của Thiên Cơ Các thì tội gì phải đi bên ngoài nghe người khác kể.

Chỉ cần qua miệng người này vào tai người kia, lại được kể lại, tin tức rất dễ dàng bị biến dạng.

Cho dù mọi người có thể truyền tai nhau, nhưng không ít người vẫn là chọn lựa mua tin tức ở Thiên Cơ Các, như vậy mới là đảm bảo nhất.

Người không có tiền mua hoặc không muốn bỏ tiền mua tin tức, vậy thì có thể nhờ người khác mua xong rồi được bọn hắn kể lại, như vậy bản thân tựu cũng biết được tin tức, sẽ không lạc hậu.

Những người đi kể lại này, lúc này lại được hưởng một lần mọi người ánh mắt chăm chú nhìn vào cùng hâm mộ, bởi vậy bọn hắn đối với việc này cũng rất vui sướng, không hề có cái gì chướng ngại tâm lí không thể chia sẻ.

Thiên Cơ Các cũng dựa vào cái này tạo thế tạo danh tiếng cho mình, đồng thời thu vào một khoản tiền, coi như là bù đắp cho bọn hắn chi tiêu thu gom trên giang hồ thông tin.

Mọi nơi khác thành thị đều bán được số lượng khá tốt, nhưng ở Thiên Vân Thành, số lượng bán được của Thiên Cơ Các giảm đáng kể, ít đến thương cảm.

Đơn giản là vì có một tên Bách Hiểu Sinh, đang ở trong tửu quán rống to kể cho tất cả mọi người nghe.

Hắn lúc này đứng ở trên đài cao, lớn giọng hét:

“ các vị, lúc đó ta cũng ở trận chiến a. tại hạ chính mắt thấy được, Triệu Vô Cực như là chiến thần hàng lâm, trên người hắn cương khí màu tím mạnh mẽ sáng lên không khác gì một bộ màu tím chiến giáp, sát khí của hắn tung hoành tứ phương, cả bầu không khí như là bị pha chì. 

mỗi lần hắn vung tay lên lại hạ tay xuống là một mạng người lại ra đi. Triệu Vô Cực vừa ở phía đông ra tay, một cái nháy mắt sau hắn lại biến mất xuất hiện ở phía tây, như là có thần thông thuấn di đồng dạng mạnh mẽ vô cùng đánh cho đám kia nhân sĩ giang hồ không kịp trở tay.

Các vị lão tổ lúc đó mặt đều nhanh xanh, bọn hắn muốn cường công, nhưng lại bị Triệu Vô Cực đại phát thần uy đánh cho trọng thương, sau đó chỉ có thể ở phía xa đánh lén. lúc đó hắn tung ra một chưởng, ta đều cảm giác thời gian như muốn dừng lại ở một khắc đó...”

Bách Hiểu Sinh đứng ở trên đài cao, nói cho nước miếng tung tóe. Triệu Vô Cực bị hắn miêu tả không khác gì chiến thần từ cửu trọng thiên hàng lâm xuống phàm giới đại chiến với đám người truy sát hắn một ngàn ba trăm hiệp, cuối cùng là như thế nào anh dũng mang về chiến thắng.

Mọi người ở dưới uống trà ăn hạt dưa đều bị hắn câu chuyện hấp dẫn vào, thỉnh thoản lại không ngừng truyền tới hít khí lạnh âm thanh, đối với Triệu Vô Cực vũ dũng càng là vỗ tay tán thưởng.

Bách Hiểu Sinh kể xong, phía dưới đài dồn dập vang lên tiếng vỗ tay khen hay, không ít người vì hắn công sức kể chuyện mà bắt đầu tán thưởng cùng khen thưởng một ít bạc.

Bách Hiểu Sinh trên mặt cười sắp nở ra hoa:

“ cảm tạ các vị, cảm tạ đã ủng hộ a!”

Lúc này có người nghi ngờ lên tiếng hỏi:

“ Triệu Vô Cực giết nhiều người như vậy, thật sự tốt sao? Các ngươi lại khen hắn như là anh hùng vậy chẳng phải là cổ vũ cho mọi người chém chém giết giết sao? Những người bị hắn giết đều có gia đỉnh cùng thân nhân cả a! hắn giết một cái nam nhân, có thể người kia chính là trong gia đình lao động chính, hắn có con nhỏ cùng vợ hiền đang ở nhà chờ hắn trở về đây!”

Bách Hiểu Sinh động tác cứng lại, hắn không ngờ ở đây liền có thể gặp phải cái này kì đà phá hư bầu không khí nhân vật.

Kể chuyện người, ghét nhất chính là loại người này.

Hắn kể chuyên tình yêu lâm li bi đát, đôi nam nữ cùng nhau bỏ trốn, chạy theo tiếng gọi tình yêu, đối phương liền nhảy ra mắng đôi nam nữ kia không coi trọng nhân nghĩa lễ hiếu, chưa báo đáp ơn sinh thành của phụ mẫu lại dám cùng người khác bỏ trốn.

Hắn kể chuyện hài hước, đối phương liền nói chuyện của ngươi ta không thấy hài hước ở chỗ nào, hoặc là người kia quá phối hợp diễn, cho nên chuyện này vốn không thể là thật.

Hắn kể chuyện giang hồ chiến đấu, đối phương lại hóa thân thánh mẫu đứng ở cao điểm đạo đức chỉ trích nhân vật chính trong chuyện quá máu tanh tàn nhẫn, sát hại người khác tính mạng, hại gia đình bọn hắn nhà tan cửa nát.

Không phải Bách Hiểu Sinh, mà tất cả người kể chuyện xưa ( chuyên ở tửu quán kể chuyện xưa kiếm tiền mưu sinh) đều cực kì ghét loại người này, bọn hắn buồn nôn như con ruồi, giống như là luôn luôn vo ve trước mặt chờ đợi cơ hội để đứng ra chỉ trích đám này kể chuyện xưa người vậy.

Nhưng còn khó chịu hơn, chính là đám người này không phải một cái, mà là rất đông. Không những đông, còn rất hung hãn rất nguy hiểm.

Bọn hắn không phải là con nhà giàu có thì cũng là quyền quý, bởi vậy không thể động võ một cái tát đánh chết bọn hắn, chỉ có thể cùng đối phương đấu khẩu.

Mà đấu khẩu hiển nhiên không ai chịu ai, ai cũng cho là mình có ý đúng, cuối cùng chẳng đâu vào đâu. Hơn nữa đám kể chuyện xưa người cũng không dám đắc tội quá ác bọn hắn, dù sao bọn họ cũng chỉ là một cái dân thường dựa vào kể chuyện kiếm sống, còn đối phương không sang thì quý, không chọc nổi.

Mấy con ruồi khó chịu này thấy đám kể chuyện xưa người không bác bỏ được bọn hắn ý nghĩ liền càng cảm thấy bọn hắn nói đúng, càng phản bác càng là oai hùng, càng làm càng thấy nghiện, thường xuyên ở các Tửu quán xuất hiện đi chọc tức đến chết mấy vị kể chuyện xưa người.

Bách Hiểu Sinh vốn không định quản hắn nói cái gì, nhưng lần này sự kiện vô cùng to lớn, lại chính mắt hắn trông thấy trở lại kể lên, hắn không thể cứ thể để đối phương cho phá vỡ bầu không khí a.

Như thế người khác còn tưởng rằng, hắn là ở đâu nghe được tin tức về kể lại đây này.

Bách Hiểu Sinh phản kích:

“ vị này huynh đệ ngươi nói cũng không đúng a! là bọn hắn trước hết động sát tâm muốn truy sát Triệu Vô Cực, Triệu Vô Cực là phản kích đúng không?”

Tên kia công tử ca đang phe phẩy chiếc quạt của mình, thấy Bách Hiểu Sinh phản ứng lại lập tức hứng thú lên, gấp lại quạt đứng thẳng người lên, muốn cùng Bách Hiểu Sinh đại chiến một trận.

Hắn cũng ở không ít Tửu quán xuất hiện qua, đám kể chuyện lão nhân kia thấy nhiều nên quen mặt, lúc đầu còn cùng hắn đấu khẩu, sau đó mọi người đều ăn ý mặc kệ hắn muốn nói gì thì nói, khiến hắn không có ai để chiến đấu.

Hôm nay Bách Hiểu Sinh lại cùng hắn cãi lại, đây chính là có chiến đấu cơ hội a.

Hắn không thể nào bỏ qua được lập tức phản bác nói:

“ Triệu Vô Cực không phải là tà phái người sao? Hắn giết người còn ít sao? Tại sao hắn giết người thì được, mọi người trừ ma vệ đạo giương cao chính đạo lại không được? Chẳng lẽ trên đời này chỉ có hắn giết người mới là đạo lí, người khác giết hắn liền sai đạo lí rồi?”

Bách Hiểu Sinh híp mắt lại nhìn tên thanh niên này, sau đó cười lạnh nói:

“ hắn giết chính là người đắc tội với hắn a. cho dù là trước đây ở mấy tòa thành thị khác, không phải bọn hắn đều chủ động tìm Triệu Vô Cực gây rắc rối, sau đó Triệu Vô Cực mới ra tay sao? Ta hỏi ngươi, ngươi thấy qua Triệu Vô Cực giết người vô tội sao?”

Tên thanh niên kia không chịu thua:

“ nói giống như ngươi hàng ngày đều nhìn chằm chằm vào hắn, xem hắn giết người vậy! Hắn có giết người vô tội, ngươi cũng biết được sao? Có biết, ngươi cũng hẳn là ẩn giấu đi, để giúp hắn tạo dựng hình ảnh đẹp đúng không?”

Bách Hiểu Sinh cười lạnh:

“ ta không cần phải làm thế cũng không có lí do để làm thế. Ta chỉ biết, ở mấy tòa thành trước, Triệu Vô Cực giết người đa số đều là bang hội, bọn hắn kinh doanh đều là mảng tối sinh ý, đều là trên đầu đao liếm máu hạng người. Bởi vậy hai bên động vào nhau, chỉ có thể sinh tử tương bác, Triệu Vô Cực cũng là bị động mà thôi.

Còn đám người này, kéo hơn một ngàn người truy sát Triệu Vô Cực, Triệu Vô Cực chẳng lẽ phải bó tay chờ chết mới là phải đạo? hắn không thể phản kích? Vậy theo như đạo lí của ngươi chỉ có người khác giết Triệu Vô Cực mới là đúng, Triệu Vô Cực giết người khác liền không được rồi?”

Tên công tử kia bị Bách Hiểu Sinh dùng đạo lí của hắn trả ngược về, có chút cứng họng. Nhưng sau đó hắn giống như nghĩ ra cái gì, rất nhanh nói:

“ Triệu Vô Cực là tà phái, bị nhân sĩ chính phái đuôi giết là chuyện thiên kinh địa nghĩa!”

Bách Hiểu Sinh a một tiếng cười nói:

“ Triệu Vô Cực là tà phái nhân sĩ sao? Là chuyện lúc nào? sao ta ngày nào cũng xem Thiên Cơ Các tin tức không thấy bọn hắn khẳng định Triệu Vô Cực là tà phái? Giết mấy người muốn giết mình là tà phái người, vậy giang hồ bây giờ chỉ sợ chín thành là tà phái người a, một thành còn lại trong đó, đang ở mấy cái đại chùa miếu ăn chay niệm phật!”

Tên công tử kia bị Bách Hiểu Sinh nói nghẹn đỏ mặt, tức giận rống to:

“ nhưng hắn cũng không thể một lúc giết nhiều người như vậy a, bọn hắn còn có thân nhân gia đình. Giết đi bọn hắn, con nhỏ cùng thê tử của bọn hắn ở nhà không phải trở thành trẻ mồ côi sao?”

Bách Hiểu Sinh dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn hắn:

“ vậy thì phải hỏi bọn hắn lương tâm. Lúc bọn hắn muốn giết người có từng nghĩ đến bản thân thể tử cùng tiểu hài ở nhà hay không.

Ra giang hồ lăn lộn, muốn giết người, cũng phải chuẩn bị bị người khác giết lại tâm lí.

Đâu có chuyện ngươi có thể giết người khác, người khác liền không thể giết ngươi?

Đây là giang hồ, mà không phải vương cung, hoàng đế muốn giết ai, không ai dám phản lại.

Đám người này ham tài phú, ham đan dược, ham võ công bí tịch, bị đám người bốn thế lực lớn kích động, liền mượn gió bẻ măng muốn phân một chén canh, vậy thì bọn hắn cũng phải gánh lên phân chén canh phong hiểm! 

Trên đời này làm gì có bữa ăn trưa miễn phí!”

Bách Hiểu Sinh nhìn về phía tên công tử kia, tên công tử kia mặt nghẹn đỏ thành tím, cuối cùng vẫn là chưa biết nói sao, đành ở đó tức đến dậm chân.

Bách Hiểu Sinh thu lại tiền thưởng, cười lạnh đi qua. Lúc đi qua mặt đối phương, hắn cũng không sợ hãi nói nhỏ:

“ thánh mẫu hạng người, đúng là ở đâu cũng có! Không muốn giết người, vậy thì đừng ra giang hồ! nghe chuyện giang hồ lại không muốn chém giết? ở nhà nghịch bùn đi thôi!”

Nói xong hắn ngẩng đầu cao lên, như một con đắc ý gà trống vừa chiến thắng đối thủ của mình, trên khóe miệng kéo ra một nụ cười lạnh, lập tức rời đi.