Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 931: Kiếm khuynh thành




Nam Cửu trong lòng lạnh toát hắn còn chưa kịp nhìn rõ rốt cuộc âm thanh phát ra từ bên tai của hắn có phải là do Triệu Vô Cực thốt ra hay không cổ của hắn đã bị một cái cứng như sắt bàn tay chộp lấy.

Hai chân lập tức bị nhấc rời khỏi mặt đất, từ cổ truyền tới cảm giác ngạt thở cùng đau đớn khiến sắc mặt hắn nhanh chóng đỏ bừng lên, sau đó lập tức biến thành tím sắc.

Trên người cương khí hộ thể sớm đã bị cái này như là sắt thép bàn tay bóp nát, theo đó linh lực của hắn cũng trong nháy mắt tản đi khiến cho hắn hoàn toàn không còn chút nào sức chống cự, giống như là một cái gà con bị xách lên đồng dạng.

Nam Cửu lúc này ánh mắt sung huyết nhìn xuống, Triệu Vô Cực khuôn mặt lãnh khốc đang nhìn lấy hắn.

Hắn khua động hai chân đá vào người Triệu Vô Cực, nhưng toàn bộ đều bị cương khí của Triệu Vô Cực chắn lại, một cái bọt nước cũng không lên nổi.

Cảm giác ngạt thở nhanh chóng truyền khắp não hải của hắn, khiến hắn trong mắt màu sắc nhanh chóng tối đen xuống.

“Không được, cứ như vậy ta phải chết!”

Nam Cửu trong lòng cuồng hô, trái tim của hắn bởi vì đối mặt với tử vong mà gia tốc đập lên, một cỗ khủng hoảng tràn ngập trong lòng của hắn.

Nam Cửu cố gắng ngưng tụ linh lực mong muốn có thể đả thương Triệu Vô Cực để tìm cơ hội thoát ra, nhưng hắn vừa ngưng tụ được một chút linh lực lên trên tay của mình còn chưa kịp hình thành cương khí liền nhanh chóng tan rã như bọt biển.

Nam Cửu trong lòng như chìm xuống vạn trượng vực sâu, hắn biết lần này hắn thật sự xong.

Khốn kiếp tên nào thu thập tình báo, không phải nó Triệu Vô Cực không mạnh lắm sao? Hắn chỉ treo một cái danh thiên tài thôi sao? 

Nam Cửu trong lòng hối hận nhanh muốn điên, cảm giác hắc ám tử vong bao phủ xuống khiến hắn hai tay cố gắng gỡ ra Triệu Vô Cực tay, nhưng đây hoàn toàn là hành động vô thức lại không có chút tác dụng nào.

Nếu Triệu Vô Cực tay có thể dễ dàng như vậy gỡ ra, hắn cũng không cần luyện thể làm cái gì nữa.

Triệu Vô Cực lạnh nhạt nói:

“ nếu có kiếp sau, tốt nhất mở mắt nhìn rõ một chút đối thủ của ngươi có mạnh hay không, ngươi có thể trêu chọc được hay không a!”

Răng rắc!

Một tiếng gãy cổ vang lên, Nam Cửu triệt để im lặng xuống.

" đinh~ điểm tích lũy +12!”

Triệu Vô Cực hài lòng buông tay ra, cho dù là đệ tử của Thất Tinh tông tinh thông luyện thể bị hắn bắt được cũng không thể ra sức, quả nhiên hai bên đẳng cấp quá khác biệt a.

Hơn nữa lúc bị bắt ở cổ, cho dù có kịp thời phát động quy tức công thì cảm giác đau đớn cùng máu không thể kịp thời chuyển lên não cũng khiến cho người bị nắm bắt không thể ra sức.

Trừ khi là Triệu Vô Cực thực lực còn chưa đủ dùng lực lượng khóa chết đối phương, nếu không cơ bản bắt một cái một cái chuẩn, không ai có thể từ trong tay hắn thoát ra được.

Lại lấy hắn cao tới hơn 150 chỉ số Tinh, Triệu Vô Cực cảm giác gần như ở luyện khí kì đã không có ai có thể cùng hắn so sánh lực lượng nữa rồi.

Nam Cửu chết, trên tay hắn bản mênh linh bảo cũng theo đó vỡ nát sau đó biến thành từng điểm tinh quang tiêu tán đi.

Chủ nhân chết trận, bản mệnh linh bảo cũng không thể tồn tại được, đây chính là thế giới này quy tắc.

Bởi vậy có thể để lại truyền thừa bản mệnh pháp bảo đều là tu sĩ ở sắp chết tróc ra của mình bản mệnh pháp bảo truyền lại cho đời sau, muốn thông qua đánh giết người khác thu hoạch được của đối phương bản mệnh pháp bảo là không thể nào.

Triệu Vô Cực buông tay ra, kiếm tra một chút Nam Cửu trên người, phát hiện đối phương vậy mà không hề có một cọng linh thảo linh dược nào, trong miệng chán ghét ngắt một tiếng:

“ quỷ nghèo!”

Nghĩ cũng phải, từ lúc bắt đầu bí cảnh đến bây giờ cũng chưa qua một giờ, không phải ai cũng may mắn như vậy gặp được linh thảo linh dược, cho dù bọn chúng ở trong Nhất nguyệt bí cảnh có nhiều đi nữa cũng không phải tùy tiện là có thể gặp được, bởi vậy nhất định phải có một ít vận khí mới có thể đạt được.

Triệu Vô Cực tuy chiến thắng nhưng cũng không hề tản đi linh lực hộ thể, hắn lạnh nhạt nói một tiếng:

“ ra đi!”

Bộp bộp bộp!

Tiếng vỗ tay vang lên, một người từ cách bốn năm mươi mét phía sau Triệu Vô Cực bỗng nhiên từ sau một gốc cây xuất hiện.

Hắn mặc trên người là Phi kiếm môn ngoại môn đệ tử y phục, tóc cột cao, một cái tóc mái che đi nửa khuôn mặt, thân hình thon gầy, cả người tỏa ra một cỗ vô cùng mạnh mẽ linh lực ba động cùng tự tin thần thái.

Không cần nói cũng biết, tên này Phi kiếm môn đệ tử hiển nhiên là bị truyền tống vào bí cảnh, sau đó gặp được bên này chiến đấu dư âm cùng linh lực ba động khiến hắn tò mò đi qua đây rình xem.

Không biết hắn xem từ lúc nào, nhưng gặp cảnh Triệu Vô Cực gần như là một hai chiêu liền giải quyết Thất Tinh Tông đệ tử mà vẫn còn có thể ở đây thong dong tự tin như vậy hiển nhiên đối với bản thân thực lực vô cùng tự tin.

Đối phương đương nhiên là nắm chắc Triệu Vô Cực không thể làm gì nổi hắn hoặc hắn có thực lực cùng Triệu Vô Cực một trận chiến bởi vậy mới có thể thong dong tự tin như vậy.

Triệu Vô Cực sở dĩ phát hiện đối phương không phải vì tinh thần lực của hắn quét hình phát hiện.

Dạng này có thực lực lại tự tin người đương nhiên ở Phi kiếm môn địa vị không thấp, liễm tức công phu đương nhiên sử dụng được vô cùng nhuần nhuyễn, muốn dùng tinh thần lực ở khoảng cách này quét hình ra đối phương vẫn là có chút khó, nếu không phải ở trạng thái cực kì tập trung kiểm tra không thể nào nhận ra.

Mà Triệu Vô Cực vừa cùng Nam Cửu chiến đấu xong đương nhiên không thể tiến vào trạng thái này được.

Hắn dựa vào chính là của mình thần thông, cảm nhận sinh mệnh chi hỏa!

Đúng vậy, Triệu Vô Cực sau một thời gian dài nghiên cứu cùng vận dụng thần thông đã bắt đầu có thể ở trạng thái bình thường mở ra thần thông của mình.

Cho dù hắn đang di chuyển, hắn không nhắm mắt tập trung tinh thần, Triệu Vô Cực vẫn có thể hoàn mĩ phát động cái này tiểu thần thông.

Đây chính là công sức hắn bỏ thời gian dài luyện tập mà ra.

Triệu Vô Cực thời gian hao tốn ở Luyện đan thuật bên trên nhưng hắn một số có thể tu luyện bí pháp cùng thần thông đều không hề có ý buông xuống, luôn tìm cơ hội thích hợp luyện một chút.

Qua thời gian dài tích lũy kinh nghiệm, đương nhiên sử dụng cũng càng thuận tiện.

Triệu Vô Cực quay người lại, đối với đối phương híp mắt nhìn lại, không hề có chút nào che giấu địch ý.

Thấy Triệu Vô Cực như vậy thanh niên nhân kia lập tức cười nhạt:

“ quả nhiên thông tin có sai, không thể hoàn toàn tin tưởng vào tình báo.

Triệu Vô Cực là thiên tài của Thanh Vân Tông quả nhiên không phải chỉ là cái hư danh, theo ta thấy Thanh Vân Tông năm nay nhiều người có khí tức cường đại như vậy hiển nhiên đều là chiến đội, ngược lại đan đội không có bao nhiêu người.

Thanh Vân Tông dựa vào hẳn là ngươi chứ?

một cái thiên tài luyện đan sư lại có cực kì mạnh mẽ chiến lực, an toàn trên cơ bản đã đảm bảo, có thể loại bỏ hoàn toàn nửa đường vẫn lạc nguy cơ, lại có thể gánh lên luyện đan trách nhiệm.

Thanh Vân Tông thiên tài lớp lớp thật khiến người ta ghen tị a!”

Triệu Vô Cực ngoáy ngoáy lỗ tai của mình nói:

“ ngươi là ai? nói nhiều như vậy không muốn xưng tên sao? Chẳng lẽ là Phi kiếm môn cái nào vô danh tiểu tốt nên không muốn xưng tên? Nhìn ngươi tự tin như vậy không phải cái gì nhược kê a!

Nếu ngươi là đang tự tin có thể ở trong tay ta bỏ chạy thoát thân vậy thì ta rất thất vọng a!”

nghe Triệu Vô Cực nói như vậy thanh niên nhân khuôn mặt cười nhạt hơi ngưng xuống, có vẻ nghiêm trọng nói:

“ ta là Kiếm Khuynh Thành, Phi kiếm môn ngoại môn đệ tử xếp hạng thứ hai.

Ta cũng không hề có cái gì bỏ chạy ý tứ, ngươi tuy mạnh nhưng vừa rồi cái kia đối thủ của ngươi cũng không có gì đặc biệt, đổi lại là ta ta cũng có thể giải quyết đối phương nhanh chóng như vậy.

Ta mục đích, chính là ngươi, đầu của ngươi!”

Triệu Vô Cực thở dài:

“ xem ra đầu của ta rất có giá a, hôm nay gặp được nhiều người đều rất muốn săn ta đây!”

Kiếm Khuynh Thành cười lạnh:

“ Thanh Vân Tông độc bá đệ nhất vị trí nhiều năm như vậy, năm nay đan đội toàn bộ niềm tin đều đánh cược trên người ngươi, đây chính là một cái cơ hội tốt nhất hạ bệ bọn hắn.

Ngươi nói xem, đầu của ngươi có đáng giá hay không?

Hơn nữa, ngươi còn là Thanh Vân Tông dòng chính đệ tử, giết ngươi tuy có chút phiền phức, nhưng có thể đối với Thanh Vân Tông đánh mặt, cái này chính là rất nhiều người muốn làm sự việc, cũng là đám trưởng lão muốn nhìn nhất a.

ở Nhất nguyệt bí cảnh bị người giết chết, chính là tài nghệ không bằng người, không thể trách ai được!”

nói xong hắn trên tay bỗng nhiên linh lực rung động một cái, một cái hỏa hồng sắc linh bảo xuất hiện, sau đó cả người linh lực cũng theo đó sôi trào, không hề kết thành cương khí hộ thể mà ngược lại cứ như vậy sôi trào, tỏa ra một cỗ nóng rực khí diễm.

Triệu Vô Cực nhíu mày, là hỏa hệ kiếm tu, lấy tộc độ cùng sát thương phương hướng tăng trưởng sao? Thảo nào tự tin như vậy, xếp thứ hai a, xem ra không phải là một đối thủ dễ chơi đây!

Triệu Vô Cực nhìn đối phương có động thủ ý tứ, trên người kim sắc linh lực hộ tráo cũng mạnh mẽ sáng lên, cùng đối phương so khí thế, tay phải vuốt vuốt cổ lắc đầu khiến cho cổ hắn phát ra từng tiếng răng rắc xương kêu:

“ ngươi nói nhiều như vậy, lợi ích cũng to lớn như thế, nhưng ngươi có bản lĩnh này sao?

ngươi có sao?”