Hệ Thống Liên Minh

Chương 237: Đến Thiên Thành






Lan thì cố nhớ lại, còn Lạc Tuyết thì chạy qua Long lắc lắc tò mò hỏi.

“Anh Longgg, chuyện gì thế?”

Suỵt

Long ra tiếng im lặng rồi chỉ chỉ Lan, Lạc Tuyết thức thờ im lặng nhìn Lan. Còn Lan thì cố nhớ lại.

Lan từ từ suy ngẩm lại sự việc ở cuộc thi kì, bỗng mặt cô xuất hiện một mảnh hồng vân. Kế bên, Lạc Tuyết kinh ngạc còn Long thì cười đen tối. Nên nhớ, tính cách của Lan đã lạnh lùng, cộng thêm việc cô sỡ hữu băng hệ và là một người cuồng tu luyện.

“Nhớ rồi sao.” Long tiến đến hỏi.

“Tới... Tới..... có việc, đi trước đây.” Lan lắp bắp nói. Lấy tay che mặt, rồi chạy một mạch về phía trước.

Long mĩm cười lắc lắc đầu, nhìn dáng Lan chạy nói.

“Thôi vậy, tha cho em lần này vậy. Mà hơi dễ thương thì phải...”

Đang nghĩ ngợi đến dáng ngượng ngùng hồi nãy của Lan, Long bỗng cảm thấy lạnh xương sống, quay lại thì thấy Lạc Tuyết đang nghiêm nghị nhìn về phía mình, kèm theo đó là một phát ‘cửu âm chân kinh vào hông hắn.

Nhìn Lạc Tuyết không nói mà đánh hắn, Long kinh ngạc. Quái lạ, cô nàng này sao nổi giận nhỉ? Chẳng lẽ.....


Với iq của mình, cùng đã có kinh nghiệm nên Long khẳng định Lạc Tuyết đang ăn giấm. Lòng cười cười, lâu rồi hắn cũng không thấy cô nàng ăn giấm. Long lên tiếng nói.

“Tuyết....”

“Anh ăn hiếp Lan?”

Chưa kịp nói, Long đã bị Lạc Tuyết ngắt lời.

“Hả?”

“Anh ăn hiếp Lan phải không?” Bỏ qua sự kinh ngạc của Long, Lạc Tuyết tra khảo nói.

“Đâu... Đâu có.” Long lắc lắc đầu, vơ vơ tay chối từ.

“Thiệt không?” Lạc Tuyết lườm mắt nhìn Long.

“Thiệt.” Long toát mồ hôi gật đầu khẳng định.

“Hừ, nếu anh dám ăn hiếp Lan. Ông xã ~, hôm đó chuẩn bị mà ngủ ngoài đường đi.” Lạc Tuyết cười lạnh, bẻ bẻ tay nói rồi quay đi về phía phòng học.

“Phù, Tiểu Tuyết ghê quá. Làm mình tưởng cô nàng này sẽ ghen chứ, ai ngờ...” Thở phào nhẹ nhõm, Long nói.

Hắn tưởng Lạc Tuyết sẽ ghen chứ, dù là đã chấp nhận nhưng hắn biết cô sẽ có tý ghen. Điều này thì dễ hiểu mà, ai mà muốn chia sẻ người yêu cơ chứ. Hiện tại thì hay rồi, Lạc Tuyết không những không ghen mà còn như ‘gà mẹ bảo vệ con một dạng nữa chứ.

“Mà, hôm nay nhiều bất ngờ vãi.” Nghĩ nghĩ tình cảnh vừa rồi, Long bất ngờ tự nhủ.

Lan Lan thường này băng lãnh, còn cuồng tu luyện. Nên việc thấy cô nàng đỏ mặt còn khó hơn đi tự cung.

Lạc Tuyết thường ngày tinh nghịch, dễ gần giờ thành bạo long.

“Haizz, đúng là con gái là động vật khó hiểu mà.”

“Mà hình như quên việc gì đó thì phải........”

Còn với Lạc Tuyết, khi cô nàng đi hơi xa xa Long. Cô đứng lại và đưa tay lên tim mình, trong khi mặt không còn nét cứng đơ nữa, mà thay vào đó là mảnh hồng vân cùng biểu cảm xấu hổ.

Thật ra, lúc nãy khi thấy Long và Lan rồi Lan còn đỏ mặt nữa. Trong lòng cô bỗng xuất hiện một cảm giác khó chịu, bực tức. Về việc của Thanh Mị vẫn còn vương vấn trong lòng, nên hiện giờ nhìn thấy cảnh này càng khiến chô có hơi mất cảm xúc. Lúc nãy nếu không phải Lạc Tuyết định hình lại kịp thì cô đã xông lên muốn biết họ đã làm gì rồi.

“Từ từ... Mình bị sao vậy? Chắt hơi mệt rồi.” Tự nhủ lòng, đè nén lại cảm xúc.

Sau một hồi, tâm trạng đã bình thường trở lại. Thở phào lấy lạnh cảm xúc, Lạc Tuyết nhấc chân hướng vê phía phòng học mà đi.

........

Quay lại với Long, khi hắn chuẩn bị đến phòng học thì điện thoại reo lên.


-Tút.

Nhấp máy nhận, một màng hình hiện ra. Đó là người tốc vàng lần trước, Nguyễn Kim.

“Thiếu gia, đã có thông tin.” Nguyễn Kim cung kính, cuộc đầu chào Long nói.

“Anh gửi tài liệu qua cho tôi.”

Long nhận lấy tài liệu về Uyển Như do Nguyễn Kim điều tra, sau đó tắt liên lạc.

Như đã biết, thành phố Hà Bắc là một trong những thành phố lớn của thủ đô Hà Nội ( còn có tên khác là Mắt Rồng của Đại Việt). Ở đây có 4 gia tộc trăm năm, Đinh gia, Vũ gia, Ngô gia, Lam gia.

Theo thông tin mà Nguyễn Kim đã gửi, Uyển Như là đại tiểu thư của của Lê gia chi nhánh nhỏ của Hoàng Long Sơn Lê gia, một gia nhất lưu năm trăm năm năm ở Thiên Thành của miền Trung. Hai năm trước, Vân gia và Lê gia có hôn lễ giữa Vân Văn Việt và Lê Uyển Như. Vì không đồng ý hôn sự, Uyển Như đã trốn và đi đến Hà Bắc này. Gặp được Lam Tiểu Huyền và học ở thành phố Hà Bắc.

Còn về Lê gia, gia chủ Lê Hoàng cha Uyển Như, đã chết vào 2 năm trước. Nguyên nhân là do yêu thú giết chết, tuy vậy theo tin tình báo là do hại chết. Gia chủ hiện tại là Lê Văn Dương, chú hai của Uyển Như.

Mấy ngày trước, Uyển Như đã bị bắt về gia tộc để cử hành hôn lễ với Vân Văn Dương. Nhưng không biết vì sao vẫn chưa có hôn lễ.

“Mẹ kiếp! Dám nhắm vào người của bố.” Đóng lại từ liệu, Long túc giận nói.

Hắn không đến phòng học, mà thay vào đó trở lại phong hiệu trưởng.

“Thầy, cho em xin phép.” Mở của bước vào, Long nói.

“Đi đi.” Bùi Thiên phất tay, mà không cân giỏi lý do nghỉ.

Đùa à, thằng nhóc này còn ai dạy được cái gì đâu. Với cái thân phận cùng yêu nghiệt tu luyên này, khỏi cần lên lớp cũng được.

Chào Bùi Thiên, bước ra khỏi phòng Long gửi tin nhắn có việc đến với Lan và Lạc Tuyết. Xong xuôi, hắn trở về nhà thay đồ đi phược và lấy con moto đen SVS ( SVS là loại xe 2 bánh chạy nhanh nhất thế giới, số lượng của nó chủ có 100 chiếc) chạy đến Thiên Thành, không quên lúc đi nấu thêm một bàn ăn để lại.

Thiên Thành là một trong hai Thành trì cổ đại còn sót lại sau khi Đại Việt Thiên Quốc bị diệt vong. Đây cũng chính là nơi mà Lê Thái Tổ Lê Lợi xây dựng Đại Việt.

Lê Thái Tổ, là một trong Ngũ Thánh của Đại Việt Thiên Quốc. Ông được mệnh danh là Mắt Trái, với tài trí của mình ông đã đánh bại rất nhiều kẻ dám âm mưu Đại Việt. Ông cũng chính là người đã phát hiện ra những nội gián và tiêu diệt chúng. Ngoài ra Lê Thái Tổ là một trong những người đã làm nên nền phát triển của Đại Việt Thiên Quốc. Những cống hiến của ông vẫn còn đó và được người đời gọi là Công Thần.

Mất 6 tiếng, cuối cùng Long cũng đến nơi. Hắn không đến Lê gia liền, mà thay vào đó là chạy vào một khu phố cổ.

Xe dừng chân tại một khu nhà cổ kính, ở trước là một cánh cổng to cùng phía sau là một căn biệt thự to lớn, được làm theo kiểu xa xưa, trước cổng là hai người bảo vệ.

“Đứng lại.” Một người bảo vệ đứng ra ngăn cản xe của Long.

“Tôi cần gặp gia chủ.” Long nói với người bảo vệ.

“Anh đợi chút.” Người bảo vệ nói, xong định chạy vào thông báo, thì phía xa xuất hiện một chiếc xa màu xanh thể thao lao đến.


Một người con trai với khuôn mặt tuy không đẹp bằng Long nhưng cũng được coi là đẹp trai. Với mái tóc ngắn xanh dương, cùng khuôn mặt.... Rất muốn ăn đánh.

“Chào Lục thiếu.” Người bảo vệ thứ hai, tiến đến bên chiếc xe cười nói, với vẻ mặt đầy nịnh hót.

Lục thiếu gia, Lục Vân Trác là Nhị thiếu gia của Lục gia. Một trong đại tộc nằm ở miền Trung này.

“Mau mở cửa cho ta vào.” Lục Vân Trác ra lệnh với tên bảo vệ.

“Vâng vâng.”

“Tiểu Vệ, mau mở cửa.” Người bảo vệ kia hét lên với người hồi nãy nói chuyện với Long.

“Anh Nam, chưa có lệnh cho vào.” Minh Vệ lên tiếng.

“Đây là Lục thiếu.”

“Nhưng....”

“Nhưng nhị gì.” Đại Nam tức giận lên tiếng.

“Tên đó là ai?” Lục Vân Trác, chỉ chỉ Long hỏi.

“Dạ Lục thiếu, hắn nói cần gặp gia chủ.” Đại Năm nịnh nọt nói.

“Gặp gia chủ? Hừ, đuổi hắn đi.” Lục Vân Trác hừ lạnh, ra lệnh.

“Dạ dạ.”

Vâng lời, Đại Nam hướng cằm về phía Long nói.

“Tên kia, cút.”