Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 104: Hái hoa phi tặc (4)




Nhìn nhữ thứ mà mình lục soát ra được, hàng lông mày của Khương Bồng Cơ cau tít lại. Ánh mắt cô nhìn về phía gã đàn ông kia lại càng không tốt đẹp gì, như thể trước mặt cô không phải là một người sống mà chỉ là một cái xác chết.

Các khán giả thì tò mò đến mức vò đầu bứt tai, chỉ hận không thể bò ra khỏi màn hình cầm vai Streamer mà lắc, đừng có chơi trò úp mở này nữa!!!

Khương Bồng Cơ giống như không nhìn thấy sự nôn nóng của khán giả, cô tiếp tục tháo cái dây thắt lưng trên người đối phương ra, rồi rút một cái gì đó cứng cứng được bọc cẩn thận từ trong vạt áo của hắn.

Cô bóp thử, cảm giác đúng như những gì đã suy đoán, là thấy một cuốn thẻ tre loại nhỏ.

[Hoa Cúc Của Hồng Quân Lão Tổ]: Bác Streamer trên đó viết cái gì vậy?

[Phù thủy A Phong]: Chắc là danh sách tên của một số người, tôi còn nhìn thấy mấy chữ như kiểu hẻm nào hẻm nào... tôi đoán mò thì có lẽ cái này danh sách ghi lại tuổi tác và nơi ở của từng người... nhưng mấy cái ký hiệu xấu xí phía dưới có ý gì thì chịu. Có khi nào thứ trong tay bác Streamer là thông tin cơ mật của một tổ chức thần bí nào đó không?

[Sailor A Uyên]: Ngưỡng mộ bạn lầu trên học cao hiểu rộng, mị cũng từng là thiên tài biết thiên văn hiểu địa lý, am hiểu thi từ ca phú... nhưng mà, sau bốn năm đại học thì cảm giác chữ mình trao trả hết cho thầy cô rồi T.T Cuốn thẻ tre trong tay bác Streamer mị chỉ nhìn ra được có hai chữ, thật có lỗi với cô dạy ngữ văn quá T.T

Đúng lúc này, gã đàn ông bị Khương Bồng Cơ đập choáng lơ mơ tỉnh lại, hắn ta còn chưa kịp xoa cái chỗ bị đập đau thì đột nhiên nhìn thấy một cái bóng đen đang quỳ bên cạnh mình. Hắn ta vừa bò vừa lăn nhảy bật về phía sau hai bước.

Nhưng rồi, hắn ta nhanh chóng phát hiện ra thắt lưng trên eo mình bị lỏng và cái quần rộng thùng thình phía dưới không có cái gì để cố định liền... tụt luôn xuống đất... sau cái động tác nhảy về phía sau của hắn.

Tất cả ập đến quá đột ngột, khán giả xem livestream không kịp phản ứng liền bị một đống mông xấu xí che lấp mất tầm nhìn.

[Hoa Cúc Của Hồng Quân Lão Tổ]: Ôi mẹ ơi, tuy ông đây lấy cái tên ID như thế này nhưng ông thực sự không có hứng thú với hoa cúc của đàn ông mà!

[Thiên Sơn Mộ Tuyết]: Ôi giời ơi, bác Streamer hại chết em rồi, em với mẹ đang ngồi xem livestream cùng nhau, giờ thì em đã bị bắt quỳ trên mặt đất rồi.

Đến Khương Bồng Cơ cũng ngẩn ra trước diễn biến vừa rồi, trên gương mặt cô hiện lên vẻ ghê tởm. Cô giơ chân lên đạp một phát vào mông bên trái của hắn ta.

Tên kia ngã cắm mặt xuống đất lăn hai vòng.

Bị đối xử như thế, tên kia cũng nổi giận, hắn ta bất chấp sợ hãi lăn lông lốc sang một bên, kéo xa khoảng cách giữa cả hai ra. Hai tay túm chặt lấy cạp quần, hắn ta nhổ một ngụm nước bọt, hung dữ quát lên, “Thằng mắt mù nào dám cướp sắc của ông!”

Khương Bồng Cơ: “...”

“Ha ha, cướp sắc? Ngươi mà cũng xứng!”

Tên kia tưởng rằng mình rơi vào tay của một tên lưu manh vạm vỡ nào đấy nhưng khi nghe được giọng nói của Khương Bồng Cơ gã liền ngẩn ra. Giọng nói mát lạnh trong veo đó khiến trong đầu hắn mường tượng ra hình dáng của một một thiếu niên tuấn tú.

Thời đại này, đồng tính nam rất thịnh hành, việc làm ăn của quan quán thậm chí còn tốt hơn cả lầu xanh.

Trong đầu hắn vô thức nhớ đến gã tình nhân nhỏ bé ở quan quán. Không chỉ có thân thể mềm mại yếu ớt mà mùi vị còn khiến người ta mê muội hơn cả gái trinh. Cơn háo sắc của hắn cứ thế mà bành trướng, lấp đi nỗi sợ và sự phẫn nộ.

“Ý, lại còn là một tiểu lang quân cơ đấy. Nghe giọng này không cần nhìn đến hình dáng, ông đây cũng đã có phản ứng rồi.”

Hắn nhanh chóng tìm một sợi dây thừng làm thắt lưng buộc lại lưng quần.

“Nếu như ngươi sớm nói cho ca ca một tiếng, ca ca chắc chắn sẽ “điên loan đảo phượng” với cưng, cần gì phải phải cưỡng ép nhau thế...”

“Những kẻ dám đùa giỡn ta... một là chưa có mặt trên đời, hai là đã chết, ba là đang trên đường xuống âm phủ.”

Khương Bồng Cơ cầm bộ tóc giả mà tên kia dùng để hóa trang trước đó quấn vào tay, rồi nện thẳng một cú vào mặt đối phương, sau đó cầm bộ tóc giả nhét vào mồm hắn. Đồng thời lên gối vào bụng dưới của đối phương, chỉ trong thoáng chốc đã khiến hắn ta tê liệt, mất đi khống chế.

Dùng sức mạnh như thế nào đánh vào đâu trên cơ thể, sẽ có phản ứng như thế nào, không ai biết rõ chuyện này bằng Khương Bồng Cơ. Đừng nói là cô của bây giờ, cho dù là với cái sức chiến đấu như cọng bún thiu ngày trước của Liễu Lan Đình, cô cũng có thể dựa vào những thủ thuật này mà nhẹ nhàng khống chế đối phương.

“Thật khiến người ta buồn nôn.”

Khương Bồng Cơ dùng guốc gỗ dưới chân đạp mạnh vào của quý của đối phương.

Cái cảm giác đau trứng không thể nói ra lời này trong nháy mắt đã vượt qua cả cảm giác đau đớn trên mặt và dưới bụng dưới, khiến cho hắn ta đau đến mức cuộn tròn người lại, hai mắt dường như sắp lòi ra khỏi hốc mắt đến nơi, khóe mắt còn vằn lên những tia máu đỏ cạch.

Nhưng hắn ta không có cách nào để gào lên vì trong mồm đã bị nhét cả một bộ tóc giả mùi vị kinh khủng, rớt dãi chảy tràn ra theo bộ tóc giả.

[Xấu]: Vừa nãy tui có cảm giác như kiểu bác Streamer đang giẫm nát bét trứng với “em trai” của mình ấy. Sợ đến mức phải dùng ngũ cô nương sờ xuống đũng quần, sờ được thằng nhóc nhà mình rồi mới yên tâm... sau rồi thì... tất cả mấy thằng ngồi cạnh tui nhìn tui như thằng trốn trại.

[Hải Béo]: Ông thì có là gì, ông có thể tưởng tượng ra cảnh tám thằng con trai trong một phòng kí túc đồng loạt sờ vào đũng quần không hả?

[Đại Tinh Phái]: →_→, mị lại càng không thể tưởng tượng ra cảnh tám thằng con trai sờ vào đũng quần của nhau...

Khán giả nam tỏ vẻ đã phải chịu phải tổn thương đau đớn, còn khán giả nữ thì ồ lên bảo hóa ra đây là cảm giác đau trứng.

Đương nhiên trong cái phòng chiếu rồng rắn lẫn lộn này, ngoại trừ những người có phong cách lạ ra thì vẫn có một vài kẻ mang tâm lý muốn làm anh hùng nhảy ra phê bình Khương Bồng Cơ ra tay độc ác, không có tam quan... trong số đó, nick [Mạnh Lên Đừng Ngừng] là mắng ác nhất.

Cũng phải, những người sống trong thế giới hòa bình, làm sao có thể hiểu được cái phong cách bảo đánh là đánh, bảo giết là giết của Khương Bồng Cơ cho được?