Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1045: Ải hàn sưởng thất thủ (1)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Chủ công, không thể tiếp tục như vậy được. Mặc dù các binh lính mượn thang mây leo lên tường thành, nhưng tường thành chật hẹp nên không dễ bày ra trận thế...”

Tường thành ải Hàn Sưởng chật hẹp, chỗ có thể đặt chân quá ít, số lượng binh lính leo lên tường thành trong cùng một lúc không lớn.

Kẻ địch lại khác, chúng từ sau quan ải leo lên tường thành, địa thế tương đối trống trải, hoàn toàn có thể dựa vào ưu thế về số người mà giết cho người leo lên tường thành phải lùi lại.

Nhìn thi thể người bên mình không ngừng rơi từ tường thành xuống, không chỉ vẻ mặt Phong Chân không dễ nhìn, sắc mặt Khương Bồng Cơ cũng trầm xuống.

Vẻ mặt Phong Chân biến đổi, trong mắt dường như có chút kháng cự.

Nhưng chỉ trong giây lát, ánh3mắt của anh ta đã trở nên kiên định: “Vâng!”

“Không thể được...” Trình Tĩnh ngăn cản Phong Chân, cắn răng nói: “Nếu lúc này mà lui binh, khí thế bên ta sẽ giảm sút, đến lúc đó lại càng không có sức phá quan ải.”

“Ngươi cũng thấy đấy, cho dù chiếm được tường thành nhưng bên ta vẫn không thể lay động được tuyến phòng ngự của kẻ địch. Biết rõ leo tường không có tác dụng, đi tới liền chết, tại sao ta phải bảo binh lính của ta leo tường chịu chết chứ?” Khương Bồng Cơ lạnh lùng nói với Trình Tĩnh: “Hôm nay ta nhất định sẽ phá ải Hàn Sưởng!”

Tính cách Khương Bồng Cơ quả quyết khác thường, một khi đã quyết định thì không có cách nào cứu vãn, mấy chữ do dự thiếu quyết đoán hoàn toàn xa cách với cô.

Nếu là2thành trì bình thường, một khi không giữ được tường thành thì thắng bại cơ bản đã được quyết định.

Nhưng ải Hàn Sưởng được gọi là một trong ba cửa ngõ hiểm yếu của Thương Châu, tất nhiên phải có lý do nhất định.

Nếu như có thể dễ dàng công phá, Mạnh thị Thương Châu chiếm giữ nơi đây cũng không thể sừng sững không đổ, uy phong kiêu ngạo mấy trăm năm như vậy.

Khương Bồng Cơ ra lệnh đầy quyết đoán: “Tử Thực, ra lệnh cho binh lính trên tường thành lùi lại!”

Tiếp tục kéo dài, tổn thất phe mình sẽ càng lúc càng lớn, đây chẳng qua là hy sinh vô nghĩa thôi, thật sự không đáng.

“Ta mới là thống soái của quân tiên phong.”

Thái độ của Khương Bồng Cơ rất kiên quyết, không cho phép người bên cạnh chống lại.

Chiến trường thay đổi trong nháy2mắt, mệnh lệnh lùi lại được truyền ra, cho dù chỉ chậm một giây một phút cũng sẽ có binh lính vô tội phải bỏ mạng.

Khương Bồng Cơ đã tỏ rõ thân phận nên Trình Tĩnh chỉ có thể chắp tay thở dài, tâm tình nặng nề mà lựa chọn phục tùng.

Cho dù Khương Bồng Cơ không phải là chủ công của Trình Tĩnh, nhưng như đối phương đã nói... Cô mới là thống soái của quân tiên phong.

Thái độ của Khương Bồng Cơ rất kiên quyết, không cho phép người bên cạnh chống lại.

Chiến trường thay đổi trong nháy mắt, mệnh lệnh lùi lại được truyền ra, cho dù chỉ chậm một giây một phút cũng sẽ có binh lính vô tội phải bỏ mạng.

Khương Bồng Cơ đã tỏ rõ thân phận nên Trình Tĩnh chỉ có thể chắp tay thở dài, tâm tình nặng nề mà lựa9chọn phục tùng.

Cho dù Khương Bồng Cơ không phải là chủ công của Trình Tĩnh, nhưng như đối phương đã nói... Cô mới là thống soái của quân tiên phong.

Trên chiến trường, mệnh lệnh của thống soái cao hơn tất cả!

Khương Bồng Cơ ra lệnh bỏ qua đợt tấn công lần này, binh lính đã leo tường chỉ có thể vừa đánh vừa lùi, buông tha kết quả cuộc chiến thật vất vả mới giành được.

Trải qua mấy năm luyện binh, binh lính dưới trướng của Khương Bồng Cơ có thể thực hiện kỷ luật tuyệt đối nghiêm minh, khí thế cũng không bị ảnh hưởng lớn.

So sánh ra, biểu hiện của binh lính phía bên Hoàng Tung có phần thua kém, khí thế vốn đang cao đã giảm xuống rất nhiều, lùi lại cũng không đủ dứt khoát.

Bên phía Khương Bồng Cơ lựa chọn rút lui, quân địch4đang liều chết trấn giữ ải Hàn Sưởng vui mừng đến rơi nước mắt, hô to khiến khí thế của bọn họ lại càng tăng cao.

Nghe âm thanh trên tường thành giống như núi kêu biển gào, Khương Bồng Cơ nghiến răng hỏi Phong Chân.

“Đã dựng xong xe ném đá chưa?”

Phong Chân chắp tay trả lời: “Đã dựng xong rồi.”

Xe ném đá có hình dáng rất lớn, mục tiêu rõ ràng nên khó có thể di chuyển, ngoại trừ trong cuộc chiến tấn công thành, hai quân trực tiếp đối mặt, bình thường cũng rất ít khi sử dụng.

Nhưng Khương Bồng Cơ là người có khoa học kỹ thuật, làm sao có thể không nghĩ ra được cách giải quyết vấn đề này chứ?

Xe ném đá lên chiến trường đánh một trận ở huyện Thành An năm ấy, bây giờ đã được cải tiến mấy lần, cơ bản có thể thích ứng được với cuộc chiến trên các loại địa hình.

Quan trọng nhất là xe ném đá có thể tháo dỡ vận chuyển, dựng lên cũng không quá phức tạp.

Cho dù ải Hàn Sưởng có địa thế chật hẹp hiểm trở, nhưng chỉ cần một nơi tương đối bằng phẳng là bọn họ có thể dựng xe ném đá và đưa vào sử dụng.

Nếu không có cách nào leo tường cướp quan ải vậy thì dứt khoát phá nó đi!

Khi Khương Bồng Cơ phái người tấn công thành đã căn dặn phía sau dựng xe ném đá, bây giờ đã được dựng đúng chỗ.

“Chờ tới khi làm ra thuốc nổ, đánh tới chỗ nào ta sẽ cho nổ chỗ đó. Cửa ngõ hiểm yếu gì đó đều san thành đất bằng!”

Khương Bồng Cơ âm thầm cắn răng, nếu không phải chiến trường hỗn loạn, cô thật muốn vớ lấy hai cái búa đi phá tan hai cánh cửa bằng đồng vừa dày vừa nặng này của ải Hàn Sưởng.

Trình Tĩnh cũng chú ý tới tình hình phía sau, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống.

Ải Hàn Sưởng có địa thế hiểm trở, bình thường các loại vật nặng như xe ném đá căn bản không thể vận chuyển tới được...

Nghĩ tới đây, anh ta bỗng nhiên nhớ tới xe lương thực đi theo phía sau quân tiên phong, chẳng lẽ thứ trong xe không phải là lương thực mà là các phần lắp ráp của xe ném đá sao? Chẳng lẽ dưới trướng của Liễu Hi còn có đệ tử tinh anh của Mặc gia giúp đỡ thiết kế và chế tạo khéo léo như vậy sao?

Trình Tĩnh đoán đúng phân nửa.

Ở chỗ của Khương Bồng Cơ thật sự có đệ tử Mặc gia, tuy nhiên Trương Bình am hiểu về dụng cụ thường dùng trong cuộc sống của người dân hơn, Thiệu Quang lại chỉ chăm chú vào phương diện thủy lợi.

Phần lớn việc cải tiến vũ khí tấn công thành vẫn là do Khương Bồng Cơ cung cấp ý tưởng, Trương Bình dẫn theo thợ thủ công thử cải tạo từng cái.

“Lấy mũi tên lửa cho ta...”

Khương Bồng Cơ sai người lấy cây cung của mình ra, cây cung này cực kỳ nặng, từ thân cung đến dây cung đều do thợ thủ công sử dụng nguyên liệu đặc biệt để chế tạo thành. Căn cứ theo tính toán của bọn họ, muốn hoàn toàn kéo được dây cung này, ít nhất người kéo cung phải là đàn ông cường tráng cao tám thước, có sức lực nâng được bốn thạch.

Cánh tay Khương Bồng Cơ không đủ dài nhưng chiều cao lại vừa vặn.

Về phần kéo cung cần sức nâng bốn thạch sao?

Tất nhiên cô cũng có đủ rồi.

Chỉ thấy một chân của cô đứng trên mặt đất, một chân để ở trên thân cung, tay phải kéo dây cung, châm lửa vào mũi tên được chế tạo đặc biệt.

Cô kéo mạnh dây cung nặng nề thành hình trăng tròn.

Vù!

Một tiếng động nặng nề vang lên, mũi tên cực lớn này bỗng rời khỏi dây cung rồi bay về phía tường thành của ải Hàn Sưởng.

Mũi tên được làm bằng thép ròng cắm mạnh vào lầu cao trên cửa tường thành, từng vết nứt như hình mạng nhện lan tràn về bốn phía xung quanh, xà ngang của cánh cửa tự nhiên sụp xuống.

“Đập về phía chỗ đó cho ta!”

Thị lực của Khương Bồng Cơ vào ban đêm rất tốt, cô có thể thấy rõ tình hình trên tường thành ải Hàn Sưởng, nhưng những người khác lại không thể nhìn thấy được.

Bọn họ còn không nhìn được, càng không cần phải nói tới pháo thủ trên xe ném đá phía sau đại quân.

Trình Tĩnh nhìn tất cả quá trình, hai tay giấu trong tay áo chợt siết chặt, móng tay được cắt chỉnh gọn gàng để lại vết trăng khuyết trong lòng bàn tay.

Khương Bồng Cơ ném cây cung lớn cho lính cần vụ bên cạnh, trên người vẫn còn quanh quẩn khí thế tàn ác chưa tan đi. Trên tường thành, lính phòng thủ chưa kịp vui mừng đã thấy có từng tảng đá lớn từ trên cao rơi xuống, nện vào lầu trên cửa thành, tường thành và ngọn núi ở hai bên ải Hàn Sưởng...

Lính phòng thủ ải Hàn Sưởng còn chưa kịp thu lại nụ cười trên mặt, đá lớn từ trên trời rơi xuống đã làm cho bọn họ trở tay không kịp.

Điều này hoàn toàn khác với kịch bản trong dự đoán của bọn họ!

Khương Bồng Cơ nhìn tình thế trên tường thành, tâm tình buồn bực cuối cùng trở nên tốt đẹp, lửa giận còn sót lại cũng trở thành bình tĩnh.