Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 135: Nông trang mất trộm




Dù Ngụy Uyên có ý muốn thôi dạy, nhưng Liễu phủ cứ thế chủ động cho ông nghỉ thì sẽ khiến người ta phật lòng.

Cách tốt nhất là để Ngụy Uyên chủ động xin từ chức, tiện tay viết cho cô một lá thư giới thiệu, tiến cử cô qua chỗ nào học cũng được. Vì cuối cùng, cô cũng sẽ tới Lang Gia mà thôi, mấu chốt là ở chỗ “Ngụy Uyên chủ động từ chức”!

Như vậy Liễu phủ và Ngụy Uyên đều dễ bề ăn nói, đôi bên không làm phật lòng nhau.

Trước khi đến nhà Ngụy Uyên, Khương Bồng Cơ vốn không nghĩ nhiều đến thế. Nhưng sau khi cẩn thận quan sát biểu cảm của ông, phỏng đoán diễn biến tâm lý, trong lòng cô cũng đoán được đôi phần, vị tiên sinh này biết đối nhân xử thế hơn cô tưởng. Hoặc nên ngợi khen ông là một người thầy chân chính, thật lòng lo lắng cho tương lai của học trò.

Ở thời này rất chú trọng một ngày làm thầy, cả đời làm cha.

Rất nhiều thầy dù biết bản thân không thích hợp dạy học trò, nhưng ngại mất mặt nên vẫn cố dạy, nhưng như vậy là làm hại học trò.

Ngụy Uyên tuy có chút tật xấu, nhưng ông làm người ngay thẳng, sẽ không làm học trò mình phải khó xử.

“Lang Gia... chậc, mong sẽ không khiến ta thất vọng.”

Cô mở ra chiếc quạt đàn hương ra, nghiêng người dựa vào thành xe khẽ nhắm mắt, nhìn như thong dong nhưng trong đầu đang bắt đầu suy tính.

Chiến tranh ở thời này hoàn toàn không giống với thời đại của cô, có rất nhiều điểm bất đồng. Nếu muốn làm lên nghiệp lớn, tranh giành thiên hạ, một phải có lương thực, hai là người, ba là địa bàn.

Lương thực thì không phải nói, nghĩ cách thì kiểu gì cũng có. Cùng lắm là cướp của địch, lấy chiến tranh để nuôi chiến tranh cũng là một cách.

“Địa bàn” cũng dễ, Đông Khánh sớm muộn gì cũng loạn.

Qua mấy năm nữa, thừa dịp chiếm một chỗ cũng không khó, ở đâu thì cô đã chọn sẵn rồi.

Khó là khó ở yếu tố thứ hai - người!

Cái khác có thể dễ dàng xử lý được, duy chỉ có “người” là không thể tùy tiện.

“Người” ở đây không đơn giản chỉ có binh lính.

Lính thường có thể dùng tiền, dùng lương thực để giải quyết. Chiêu binh mãi mã, huấn luyện sơ sơ là cũng ra hình ra dáng rồi.

Nhưng, nhân tài văn - võ ở tầm cao hơn thì không dễ mời thế được.

Thời này không mấy ai biết chữ, người biết chữ đã ít, người có tài lại càng hiếm.

Người có tài chân chính thường có mục tiêu và hoài bão của bản thân, nếu không thể khiến họ tin phục thì dù có nắm trong tay cũng vô dụng.

Khương Bồng Cơ không buồn phiền về việc thuyết phục họ, mà buồn phiền về việc không tìm ra nhân tài như thế.

Tìm được nhân tài đã rồi nói, các vấn đề khác có thể từ từ tính.

Dùng câu của cô mà nói thì là - đã lên thuyền của cô thì là người của cô! Sống cũng vậy mà chết cũng vậy!

Thuộc hạ của cô chỉ có nghỉ hưu, đang tại nhiệm hoặc chết trận. Ai đã lên thuyền rồi mà nửa đường muốn xuống thì cứ liệu thần hồn!

Đúng vậy, cô chính là kiểu người cố chấp không nói lý như vậy đấy, bởi vì cô hận nhất kẻ phản bội.

Trừ quan văn ra còn có quan võ, dù sao giành thiên hạ cũng không thể trông chờ vào một đám văn nhân xách đao ra trận được.

Yêu cầu về tướng lĩnh không giống như quân sĩ bình thường. Kẻ sau chỉ cần chém giết, biết chút hành quân phối trận, không sợ chết, liều mạng giết địch là được. Nhưng tướng lĩnh thì không như vậy, các vấn đề khi dẫn binh đánh giặc rất nhiều, không phải cứ có chút võ vẽ là làm được.

Cô biết không thể dùng tiêu chuẩn của đời trước để chọn người, nhưng cái cốt yếu là phải có lòng trung thành.

Nghĩ vậy, cô thấy việc mình cần làm còn nhiều lắm.

Mà nói kỹ ra, giờ võ tướng cô có thể chọn còn ít hơn văn nhân nhiều, sầu ghê gớm.

Ừm, Streamer không lấy hoàng đế làm mục tiêu thì không phải Thượng tướng tốt - câu này cũng không sai đâu.

Khương Bồng Cơ vẫn giữ nụ cười hồ ly khiến đám người xem phỉ nhổ, không chờ phu xe lấy bục kê chân đã nhảy tót xuống xe ngựa.

“Từ Kha hồi phủ rồi à?”

Thấy gác cổng, Khương Bồng Cơ hỏi.

Mặt gác cổng ngơ ngác, không hiểu vì sao lang quân lại biết hay vậy, nhưng vẫn theo bản năng khom người đáp: “Thưa vâng, Từ Kha đã đợi được một lúc rồi.”

“Chắc là gặp phải vấn đề gì rồi.” Khương Bồng Cơ cười, “Cư xử đúng mực vào, chú ý đừng để người ngoài ra khỏi phủ.”

Gác cổng lại ngơ ngác tập hai, nếu là người ngoài thì phải là không cho vào phủ chứ, sao lại là không cho ra khỏi phủ?”

Nhưng làm kẻ hầu ở Liễu phủ, ai mà không biết nhìn mặt đoán ý, gác cổng cũng không phải ngoại lệ.

Hắn ngẫm nghĩ lời Khương Bồng Cơ vừa nói, bỗng nhiên vỗ ót, hiểu ra rồi!

“Người ngoài” ở Liễu phủ, không phải hai người vừa tiến phủ hôm qua thì còn ai vào đây?

Gác cổng nói Từ Kha đã đợi khá lâu rồi, nhưng Khương Bồng Cơ lại thấy cậu chàng ở thư phòng đọc sách đến quên trời quên đất, nào có gì là buồn bực vì chờ lâu chứ.

“Ở nông trang gặp chuyện gì khó khăn sao?”

Khương Bồng Cơ cũng không đánh tiếng trước mà bước vào rồi ngồi xuống trước bàn.

Từ Kha đang đọc sách đến mê mẩn thì bị cô làm giật mình.

Từ Kha lắc đầu, lấy từ trong ống tay áo ra một quyển sổ tự chế, chữ trên sổ bé li ti.

Giấy trúc có hạn, mà cậu ta lại là người tiết kiệm, viết chữ to lại lãng phí.

Khương Bồng Cơ nhận sổ nhìn lướt qua, trên giấy ghi rất rõ các hạng mục và số liệu, nội dung mạch lạc rõ ràng, dù chữ có nhỏ cũng không thấy rối.

Cô rất hài lòng, Từ Kha thực sự có tài quản lý, là một quản gia tài năng... nhưng vẫn thiếu người cộng tác tốt.

Cô nhớ tới vị Đô úy kia, trong đầu lại bắt đầu tính toán.

Từ Kha thấp giọng hỏi: “Lang quân phát hiện ra gì không ạ?”

Khương Bồng Cơ cười giễu, quăng quyển sổ lại cho Từ Kha, tức giận nói: “Nông trang có trộm mà ngươi còn mặt mũi đến nói với ta à.”

Đúng vậy, số liệu trong sổ rất rõ ràng, Từ Kha không làm giả, nên vấn đề mới rõ ràng như vậy.

Dựa theo giao hẹn từ đầu, mỗi tháng Từ Kha có thể đến Liễu phủ lĩnh tiền, rồi dùng số tiền đó để mua lương thực và đồ dùng sinh hoạt cho mọi người ở bộ khúc.

Sử dụng khoản tiền này thế nào, làm sao để lợi dụng triệt để nó, đều do một tay Từ Kha lo liệu, giá cả mua vào cũng rất phải chăng.

Sau đó thì sinh chuyện, cô nhìn lướt qua những đồ Từ Kha đã mua và lượng biến đổi thì phát hiện điều bất thường.

Lương thực, vải vóc Từ Kha cố ý mua cho mọi người, thi thoảng có vài thứ bị thiếu.

Những thứ ấy hiện giờ không dùng đến, thời gian không đúng, số lượng cũng không chuẩn.

Thời gian không đúng là vì, lúc mới mua gia đinh về, Khương Bồng Cơ đã sai người làm cho họ mỗi người vài bộ đồ cho mỗi mùa. Giờ cũng không cần cắt may thêm, dù là vật liệu phụ trợ cho việc huấn luyện thì số lượng cũng không chuẩn.

“Chưa bắt được sao?” Khương Bồng Cơ dở khóc dở cười, cô nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng không ngờ rằng lại là vì nông trang mất trộm.

Từ Kha thành thật nói: “Lang quân anh minh.”

“Anh minh cái đầu ngươi ấy!” Lần này, Khương Bồng Cơ thật sự là tức quá mà bật cười.