Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 893: Bá chủ phương bắc (30)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghe tin, lão thái gia và lão phu nhân cũng suýt nữa khóc ngất đi.

“Rốt cuộc là ai hại con trai ta?” “Con trai của ta!” Bên trong phòng khách loạn thành một núi

Trên mặt những phu nhân quý tộc đến tham gia yến hội cũng lộ ra vẻ mặt lúng túng khó xử

Rõ ràng lúc này không phải là thời điểm thích hợp để cáo từ.

Mấy vị phu nhân có xích mích với vị phu nhân kia nhìn thấy cảnh tượng này thì không khỏi âm thầm nhắc khăn tay che miệng, giấu đi nụ cười.

Bọn họ cười trên nỗi đau của người khác chưa được mấy giây thì tôi tớ của bọn họ cũng chạy tới báo tin dữ

Phu quân của bọn họ đều đã bị giết, phủ đệ3của bọn họ lại đang bị trọng binh bao vây

Tại sao lại có thể như vậy? Người cười trên sự đau khổ của người khác cũng không thể cười được nữa, khuôn mặt nhăn nhó vặn vẹo trông vô cùng quái dị

Phản ứng của bọn họ lúc này cũng giống với phản ứng của vị phu nhân ban nãy, nghi ngờ đám nô bộc truyền sai tin tức

Nhưng sự thực đã bày ra trước mắt, bọn họ khóc lóc còn tang thương hơn cả vị phu nhân kia, nào còn để ý tới dáng vẻ của mình? Nhất thời, trong lòng bọn họ nảy ra cùng một suy nghĩ: Rốt cuộc là ai giết phu quân của bọn họ? Còn có thể là ai?

Chỉ cần nghe ngóng một chút, bọn họ1liền có thể biết được phu quân của mình chết như thế nào

Ý đồ mưu hại hai vị Liễu Châu mục, âm thầm cấu kết với thể lực quý tộc Bắc Cương, thầm tính toán cùng Bắc Cương nội ứng ngoại hợp lật đổ Sùng Châu!

Thắng làm vua thua làm giặc, bọn họ thất bại trong gang tấc.

Kế hoạch sớm đã bị cha con Liễu thị nhìn thấu trước một bước, còn trở tay xử lý ngược lại bọn họ

Nói có sách mách có chứng, nếu như người chết không phải là phu quân của bọn họ thì bọn họ cũng thực sự tin

“Liễu Trọng Khanh, đây là vu oan giá họa! Tổ tiên của chúng ta đều là con dân của Sùng Châu, làm sao có thể là gián điệp3cấu kết với dị tộc Bắc Cương?” “Chuyện này rõ ràng là cha con Liễu Xa muốn độc chiếm quyền hành, cho nên mới dùng tội danh này để bức hại phu quân ta.” “Vu oan, tất cả đều là vu oan.”

Các vị phu nhân bên cạnh vừa khóc vừa lắc đầu

Tuy nhiên vị phu nhân kia cũng có chút tố chất tâm lý tốt, cố nén bị thương, tính toán ổn định thế cục trong phủ

Mấy người phụ nữ còn lại thì không có bản lĩnh gì, trực tiếp ngồi bệt dưới đất khóc lóc, cả phủ đệ từ trên xuống dưới loạn như rắn mất đầu

Mặc cho bọn họ có gào khóc đến mức nào, đám binh lính vây quanh phủ đệ cũng nhất quyết không chịu nhượng bộ,3không chịu rút binh.

Có người điều động gia đinh ra chống cự, trực tiếp bị quân lính đánh chết.

Thấy vậy, bọn họ mới yên tĩnh một lúc

Náo loạn đến hơn nửa đêm, các tông phụ và tộc lão các tộc liên kết lại, muốn đi tìm Liễu Xa đời một câu trả lời hợp lý

Bọn họ quả thực cảm thấy rất không vừa mắt với Liễu Xa, bởi vì Liễu Xa là một kẻ ngoại lai, quyền lực mà ông chiếm hữu càng lớn thì lợi ích mà các thế gia ở Sùng Châu có được lại càng nhỏ

Tuy vậy, bọn họ cũng không thể làm gì Liễu Xa, dù sao ông cũng là người có binh lính trong tay.

Đương nhiên, bọn họ không động thủ không phải vì bọn họ9nhân từ, chỉ bởi vì một lý do duy nhất là thực lực của Liễu Xa quá mạnh

Nếu như trong tay Liễu Xa không có binh lính, đừng nói là có thể ở Sùng Châu làm châu mục nhiều năm như vậy, sợ là cỏ trên mộ cũng mọc cao hơn người rồi

Trước kia không động thủ, hiện tại lại càng không thể động thủ

Một mình Liễu Xa đã khó đối phó, lại có thêm một Liễu Hi mang theo hơn chục nghìn binh mã đến

Cha con liên thủ càng không đánh lại nổi.

Dù là muốn tính kể, bọn họ cũng phải đợi cho đến khi Liễu Xa thực sự rút về phía sau, sau đó mới liên kết lại cùng nhau bắt nạt Liễu Hi nhỏ tuổi.

Người sáng suốt đều biết bọn họ sẽ không làm hại hai cha con Liễu Xa, bọn họ sao có thể ám sát vào thời điểm nhạy cảm như thế này được chứ?

Đây rõ ràng là có người cố ý bày kế hãm hại! Bên ngoài phủ đệ của bọn họ đều có trọng binh trấn giữ

Ngoại trừ tông phụ cùng tộc lão còn có thể đi ra đi vào, những người khác đều bị ngăn cản

Đây rõ ràng là giam lỏng!

Thấy vậy, đám người tức giận đến nỗi mặt đỏ tía tai, ánh mắt nhìn Liễu Xa cũng mang theo mấy phần sát ý.

“Liễu Châu mục, hy vọng ngài có thể có một câu trả lời thỏa đáng cho những sĩ tộc bị sát hại đêm qua

Cho dù ngài là châu mục nhưng cũng không thể làm sát người vô tội.”

Một tộc lão nào đó mở miệng rất có uy phong, người đó lớn tuổi hơn Liễu Xa, chất vấn không hề khách sáo.

Liễu Xa vô lực giơ tay lên một cái, Khương Đồng Cơ bên cạnh cười nhạt tiếp lời: “Còn cần bản phủ phải cho các ngươi một lý do sao? Lập kế sát hại châu mục, đây vốn dĩ đã là tội phải tru di cửu tộc rồi, bản phủ còn chưa đích thân đến tận nhà tìm các ngươi tính sổ đã là hết sức nhân từ rồi, không nghĩ tới các ngươi còn dám chạy đến đây cáo trạng! Không hổ danh là rắn đầu đàn của Sùng Châu, hành sự không kiêng nể gì cả, thật khiến cho bản chủ được mở rộng tâm måt!”

Vị tộc lão kia liếc thầy Khương Đồng Cơ một thân nữ trang, khinh miệt nói: “Ở đây có chỗ cho ngươi mở miệng sao?”

Khương Bồng Cơ nói: “Bản phủ là châu mục Hoàn Châu, ngươi nói xem có tư cách hay không? Thế gia Sùng Châu các ngươi tính toán cũng khá lắm, lại có thể dám mượn tay cha con ta để tranh công với hoàng đình Bắc Cương

Nếu như không phải bên cạnh bản phủ có dị sĩ giỏi giang bảo vệ, bây giờ e rằng sớm đã đầu một nơi thân một nẻo rồi.” Vị tộc lão kia bị Khương Bồng Cơ vạch trần có mưu đồ làm loạn, tức giận đến tăng huyết áp

“Tất cả những lời này đều là vu oan!”

Khương Bồng Cơ cười lạnh một tiếng: “Vu oan? Sao có thể là vu oan? Ý của ngươi là nói bản phủ cùng phụ thân cố ý tự đâm bản thân mấy nhát dao chí mạng là để vu oan cho các ngươi sao? Nếu như các ngươi tới chết rồi mà vẫn không nhận tội, bản phủ liền cho các ngươi xem chứng cứ.”

Có người nói: “Thương thể có thể làm giả, ai biết được đây có phải là âm mưu của cha con người hay không?”

Khương Bồng Cơ nói: “Giảo biển thì có tác dụng gì, lấy chứng cứ ra đây nói chuyện, xem các ngươi có nhận tội hay không?” Nói xong, Khương Bồng Cơ phất tay với phía ngoài, người bên ngoài khiêng vị lang trung vào.

Người này râu tóc bạc trắng, mọi người đều không xa lạ gì

Vị lang trung này y thuật cao siêu, chính là y sự được thể gia Sùng Châu ngự dụng, có quan hệ tương đối mật thiết với các thể gia ở Sùng Châu

Vết thương của Khương Bồng Cơ và Liễu Xa là do người này xử lý, tình hình của vết thương thế nào ông ta là người biết rõ nhất

Lang trung run rẩy kể ra sự thật

Vết thương của Liễu Xa khá nhẹ nhưng vết thương của Khương Bồng Cơ lại rất nặng, ba vết thương đều ở gần những bộ phận quan trọng

Có ai bởi vì muốn đi vu oan mà lại lấy cái mạng nhỏ của mình ra để đùa hay không? Lúc này, Lý Vân dẫn người tới

Đám người đằng sau khiêng vào mấy chục cái rương to

Anh khẽ gật đầu với Khương Bồng Cơ, cô nhận được ám hiệu, nụ cười trong lòng càng lạnh hơn

“Tất cả những vật này đều được tìm thấy trong phủ của các ngươi...” Câu này vừa được nói ra, nét mặt mấy chục người bên dưới đều biến sắc

Bọn họ vừa mới bước chân ra khỏi cửa, binh lính bao vây ở phía ngoài liền xông vào giống như muốn tịch thu tài sản.

Khương Đồng Cơ tiếp tục nói: “Các ngươi xem xem, những thứ này có phải của các ngươi hay không?” Chiếc rương từ từ được mở ra.

Bên trong chứa đầy những thẻ tre và sổ sách lớn nhỏ khác nhau, khể đất và một số phong thư.

“Đây là bằng chứng các ngươi thông đồng với kẻ địch bán nước

Bản phủ chỉ giết mấy tên cầm đầu, không hề truy cứu tội danh của cả tộc các ngươi đã là tận tình tận nghĩa! Đám người các ngươi không những không biết ơn, lại còn chạy đến đây trả đũa!” Khương Bồng Cơ nhấc chân đá chiếc rương một cái, cái rương liền đổ ầm xuống đất phát ra những tiếng nặng nề

Đồ đạc bên trong đổ hết ra ngoài, suýt chút nữa thì che đi cả mấy người đứng bên cạnh

Giọng nói Khương Bồng Cơ hùng hồn: “Dị tộc Bắc Cương vẫn luôn là kẻ địch, các ngươi lại nhận chỉ thị của bọn chúng, dùng đủ phương thức cưỡng đoạt cướp đi đất đai điền trạch của người dân Sùng Châu, ép bọn họ đến nước mất nhà mất người thân

Huyết án rành rành mà các ngươi còn có thể nói là bị vu oan sao? Chuyện vậy đã đành, nhưng các ngươi còn cưỡng ép gần chục nghìn lương dân nhập vào nô tịch, dùng giá rẻ mạt bán bọn họ đến Bắc Cương làm nô tỳ..

Những chuyện này chẳng lẽ là bản chủ tự tạo ra để vu oan các ngươi sao?”