Hệ Thống Livestream Tử Vong

Chương 88: Muốn sống, cần phải có não




Livestream vừa mở, bình luận của cư dân mạng lập tức nổ tung.

"Streamer anh qua đây, tôi muốn đánh chết anh, anh làm tôi quá thất vọng!"

"Tôi từng tín nhiệm anh như vậy, còn đem anh trở thành thần tượng, mắt tôi thật sự bị mù!"

"Anh thế mà còn mặt mũi tiếp tục livestream, anh nghĩ rằng chúng tôi sẽ xem sao? Anh chính là thằng điên biến thái!"

"Về sau tôi sẽ không coi cái phòng này nữa. Một cô gái xinh đẹp khả ái như vậy anh cũng giết, còn lột da mặt dán lên cửa kính, tức chết tôi!"

Bây giờ trên Douyu, người nào không biết Nhà Thiết Kế Tử Vong? Năm trăm người bị kéo vào livestream điên cuồng mắng chửi.

Cùng lúc đó, những người một mực chú ý tới Phòng Livestream Tử Vong cũng thu được thông báo phát sóng, nhất thời chen chúc nhau tới. Ngắn ngủi một phút đồng hồ, mười mấy vạn người tràn vào, đương nhiên, tuyệt đại bộ phận đều đến để lên án Dương Triếp.

Lúc này trong bóng tối, khoé miệng Dương Triếp kéo lên một tia cười lạnh. Hắn cũng không thèm để ý bình luận mắng nhiếc của mọi người, bởi vì hắn biết, rất nhanh gió sẽ đổi chiều.

Nương theo âm nhạc quỷ dị thê lương, Dương Triếp phát ra thanh âm băng lãnh trầm thấp, phảng phất như lời trần thuật tới từ địa ngục.

"Hôm nay streamer muốn kể cho mọi người nghe một câu chuyện, là câu chuyện về một nhân viên cảnh sát. Người cảnh sát kia vì muốn bắt tội phạm mà cố ý thông báo sai sự thật với công chúng, nói kẻ kia hại chết người vô tội. Dân chúng nghe xong, lửa giận nhóm lên, người người lên án..."

"Có điều, vận mệnh công bằng, nói dối sẽ phải trả giá đắt. Tên tội phạm bị người người lên án giờ phút này đang tiến hành livestream, tên của hắn gọi là Nhà Thiết Kế Tử Vong, mà người cảnh sát nói dối, bây giờ cũng được mời đến phòng livestream..."

Vừa mới nói xong, ào ào ào, màn ảnh nguyên bản tối đen như mực lập tức sáng đèn. Tầm mắt người xem hiện lên một căn phòng đóng kín, trong căn phòng có một người đàn ông thể trạng cường tráng đang ngồi.

Tuy nhiên, tình cảnh của nhân vật chính có vẻ không được lạc quan cho lắm. Một thiết bị quỷ dị được đặt trên đầu hắn, nhìn giống như bể cá trong suốt. Đồ chơi này cố định với một thanh thép. Thanh thép thì xuyên thẳng lên trần nhà, nhìn qua vô cùng kiên cố.

Có hai ống thuỷ tinh rất thô cắm vào lỗ tròn trên bể cá. Đầu kia của ống phân biệt nối với hai cái bể lớn khác, bên trong còn có cá bơi lội.

Nhìn đến đây, mấy trăm ngàn cư dân mạng đều sợ ngây người.

"Đây không phải là đội trưởng đội trọng án, tối hôm qua vừa mới mở buổi họp báo sao? Ý của streamer chẳng lẽ là, cô gái kia không phải do anh giết? Là vị cảnh sát này nói dối?"

"Trí thông minh của lầu trên thấp như vậy, chắc mới tới lần đầu? Rất rõ ràng, cảnh sát thiết kế một cái lồng, tất cả chúng ta đều là quân cờ của họ!"

"A a a a, tức chết tôi, vậy mà dám lừa gạt chúng ta!"

"Tôi lại còn ngây ngốc tin tưởng! Tôi mẹ nó vừa rồi còn mắng streamer, ô ô ô, muốn cho mình hai cái bạt tai thật đau!"

"Tôi thật quá ngây thơ vô tri, lại bị lừa hoài nghi thần tượng. Thật không xứng với cái danh fan hâm mộ!"

"Tên kia đúng là không biết xấu hổ. Chúng ta tin tưởng bọn họ như vậy, thế mà cầm tín nhiệm của chúng ta vứt cho chó ăn!"

"Đừng nói nhiều vô ích, một chữ, tiến hành đi!"

Cùng lúc đó, Tổ trọng án số 0.

Vu Kiện quan sát bộ đạo cụ phức tạp trên đầu Hoàng Bắc Khoa, trái tim co rụt lại, vô cùng mờ mịt.

"Xong xong! Ác mộng sắp giáng lâm!"

"Cư dân mạng bị triệt để chọc giận! Lần này chúng ta cũng quá ngu ngốc!"

"Lẽ nào Nhà Thiết KếTử Vong muốn giết đội trưởng? Tội của anh ta không đáng phải chết mà?"

"Thiết bị đều được lắp đặt, khó mà nói được. Anh nhìn những người chơi trước đây, có ai còn sống không?"

"Nhưng lần này là Thư Mời Tử Vong? Còn nữa, Lý Khai Sơn đâu?"

"Đúng, sao không thấy Lý Khai Sơn? Nhà Thiết Kế Tử Vong lại định chơi trò xiếc gì?"

Biểu cảm mấy người vô cùng sụp đổ. Trong mắt bọn họ, mạch não của Nhà Thiết Kế Tử Vong quá phức tạp, khó lòng nắm bắt. Hiện tại, từng người đều hoảng đến phát điên, trên ót mồ hôi lạnh ứa ra, lần đầu tiên cảm thấy khẩn trương như thế.

Giờ khắc này, Hoàng Bắc Khoa đã tỉnh. Ánh đèn chói mắt khiến hắn có chút híp lại, sau đó liền phát hiện bộ thiết bị phức tạp trên đầu.

"Fu*k!"

Hoàng Bắc Khoa nổi giận mắng một tiếng, nhưng trong lòng rất rõ ràng. Hắn bị bắt cóc, đang ở trong một chương trình livestream, hơn nữa còn bị mấy trăm ngàn người chú mục quan sát.

Vừa nghĩ tới đây, cảm giác nhục nhã mãnh liệt xông thẳng lên đầu!

Mình lại bị bắt vào Phòng Livestream Tử Vong!

Mình lại giống những tên tội phạm kia, vì sinh tồn mà bị đùa nghịch như khỉ?

Vì sao!

Vì sao lại ra nông nỗi này!

Mình vậy mà không chịu nổi một kích?

Điều đó không có khả năng! Chẳng lẽ do bản thân Nhà Thiết Kế quá mạnh?

Tâm tình Hoàng Bắc Khoa cực kỳ phức tạp....

Không cam lòng, nhục nhã, phẫn nộ, những tâm tình này trong lúc nhất thời bất ngờ vượt lên nỗi sợ.

"Chết tiệt!"

"Tôi phải bắt được anh!"

"Tôi sẽ không thua!"

Hoàng Bắc Khoa giằng co. Thân thể của hắn cũng không bị cố định, nhưng bể thuỷ tinh trên đầu lại được lắp đặt rất chắc chắn. Thiết bị này làm bằng thủy tinh công nghiệp, hắn dùng sức đập mấy lần đều không có tác dụng. Cổ của hắn bị mắc kẹt vào bể thuỷ tinh thông qua một cái lỗ tròn dưới đáy. Cứ như vậy, hắn căn bản không có cách đào thoát.

Nhìn dáng vẻ giãy dụa thống khổ của đối phương, Dương Triếp mỉm cười một cái.

"Anh đã thua!"

"Hiện tại, tôi muốn cùng anh chơi một trò chơi!"

"Hãy nghe kỹ lời tôi nói, điều này rất quan trọng để anh có thể sống sót qua trò chơi. Anh muốn bắt tôi, tôi có thể lý giải, nhưng anh nhất định phải có khả năng đấu trí với tôi, dù kém một chút cũng có thể đi theo bước chân của tôi. Nhưng nếu ngay cả bóng lưng đều không thấy, chỉ sợ hôm nay anh sẽ không ra ngoài được."

"Thiết bị trên đầu anh được gọi là Nước Tử Vong. Sau khi trò chơi bắt đầu, hệ thống bơm nước sẽ khởi động, hai ống thuỷ tinh sẽ vận chuyển nước tới bể thuỷ tinh trên đầu. Phần dưới bể thực chất không hoàn toàn kín, tuy nhiên vì tốc độ chảy gấp hai nên ước chừng một phút đồng hồ sau, bên trong bể thuỷ tinh sẽ ngập nước, anh sẽ chết chìm. Tuy nhiên, anh có cơ hội trốn thoát. Dưới đáy bể thuỷ tinh có một cái khoá hẹn giờ, chìa khoá ở trên người anh. Thời gian không nhiều, có thể chạy thoát hay không, phải nhờ trí tuệ của bản thân.

"Chết tiệt!"

"Đồ đáng chết Nhà Thiết Kế Tử Vong!"

Hoàng Bắc Khoa lớn tiếng mắng. Hắn có cảm giác hiện tại mình như đang diễn xiếc khỉ.

"Được rồi, trò chơi bắt đầu!"