Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 174




Edit + Beta: Mạc Khinh Vũ

Huyết khế giả!?

Không… không phải huyết duệ hả?!

Một đám huyết tộc hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời, không có người nào dám bước tới.

Một lát sau, vẫn là Vân Khuynh phá vỡ im lặng: “Chư vị.”

Nàng không e dè nắm tay Nuse, vui đùa nói.

“Ừm, có cần tôi giới thiệu lại lần nữa không?”

“… Không, không.”

Đám huyết tộc vội xua tay từ chối.

Đùa à, tên này luôn điệu thấp, nhưng ở đây toàn là lão già sống cả trăm ngàn năm, sao có thể không quen không biết?

Chỉ là bị quan hệ giữa hai người làm cho mơ hồ thôi…

Chẳng qua, bọn họ cũng không dám nghi ngờ gì hết, sau khi phản ứng lại thì tiến lên, bắt đầu khen tặng Nuse.

“Không nghĩ tới có thể thấy các hạ.” “Lần này cũng may có ngài cứu giúp.”



Nuse tuy lãnh đạm, nhưng vẫn đáp lễ chu toàn.

Vân Khuynh đứng một bên, chỉ cong môi nhìn hắn.

Ánh mắt đối nhau lúc lơ đãng của hai người, cũng làm một đám huyết tộc thấy ê hết cả răng.

Khụ.

Vị này đã độc thân cả ngàn năm, không ngờ…

Phần lớn huyết tộc nội tâm không hẹn mà cùng nghĩ đến câu này ——

Gia chủ tộc Zimchi bất chợt mở miệng: “Chư vị, tôi có một việc muốn nói.”

Các huyết tộc nghi ngờ nhìn sang, thì thấy hắn ta nghiêm mặt nói.

“Thịnh yến huyết tộc hôm nay, tôi đã chờ một nhà vua mới. Tuy quá trình hơi ngoài dự đoán… Nhưng tôi cho rằng, tuyển chọn nhà vua mới là một chuyện rất quan trọng.”

Này…

Lời này vừa ra, không khí lại ngưng đọng.

Chính xác.

Từ sau khi huyết tộc mất người lãnh đạo, trăm năm tiếp theo, tuy các gia tộc càng tự do hơn, nhưng đấu tranh không ngừng, bên thợ săn còn nhiều lần đả kích.

Hiện giờ, ngay cả loài người bình thường có vũ khí thực lực cũng mạnh mẽ hơn nhiều, nếu huyết tộc không có người chủ trì toàn cục, sẽ càng ngày càng sa sút hơn.

Mà nếu tuyển ra được một nhà vua đáng tin cậy, tuy rằng bị ước thúc ở một mức nhất định, nhưng có thể khiến cho giống loài phát triển hơn…

Trong lúc nhất thời, các gia chủ đến từ các gia tộc cổ xưa và những huyết tộc cấp cao đều bắt đầu cân nhắc.

Một lát sau, có tiếng đón ý nói hùa vang lên: “Không tệ. Gia tộc của tôi tán thành.”

“Tán thành…”

Cuối cùng, một huyết tộc nói trắng ra kẻ được chọn là ai.

“Vua huyết tộc tiền nhiệm qua đời, theo thông lệ, lấy người cao nhất là thân vương Lecesne làm người kế thừa.”

Thoáng chốc, rất nhiều ánh mắt chờ đời hướng về phía Nuse.

Vân Khuynh khựng một chút, chợt nhớ tới ——

Người yêu đúng thật là còn một danh hiệu “Thân vương”, trăm năm nay, cũng sớm tự xưng hoàng tại lãnh địa.

Hiện giờ tiến thêm một bước, cũng là nước chảy thành sông…

Nàng nghĩ, nâng mắt lên.

Liền đối diện cặp mắt vàng xám u tối, đang cười như không cười liếc mình.

Trong mắt các huyết tộc, vị này đang sa sầm mặt mày mà lườm.

Không khí lập tức ngưng trọng hơn.

Đám huyết tộc nhìn thẳng Nuse, không xác định được đối phương sẽ quyết định thế nào.

Giây tiếp theo.

Liền thấy người đàn ông ma mị ấy hướng thiếu nữ nói: “Em… nguyện ý trở thành Hoàng hậu của ta không?”

Vân Khuynh đột nhiên ngẩn ngơ.

Bởi ánh mắt nàng đảo qua, thì thấy hắn không biết móc từ đâu ra một chồng… thiệp mời!?

Còn là thiệp mời tham gia lễ ký huyết khế của hai người!?

Từ từ.

Chuyện này xảy ra từ bao giờ, hình như mình căn bản không biết gì…

Mà một đám huyết tộc nhận được thiệp mời, liền thấy Hoàng đế bệ hạ bọn họ mong đợi mở miệng nói với thiếu nữ: “Ý kiến của em thế nào?”

Khụ.

Thoáng chốc, tất cả huyết tộc đều nhìn ra ——

Điểm mấu chốt, còn phải phụ thuộc vào Hoàng hậu điện hạ tương lai…

Vì thế, rất nhiều ánh mắt mong đợi chuyển sang phía thiếu nữ…

Bên kia.

Vân Khuynh hàng mi dài khẽ run, có chút buồn cười ——

Không nghĩ tới, người yêu còn thích chơi trò này…

Đây là bức hôn đấy phỏng?

Nàng ngước mắt, nhìn thẳng vào đáy mắt Nuse.

Lúc chạm đến tình tự trong đôi mắt kia, trong lòng mềm nhũn.

Tuy rằng cách hắn làm không được chính thức cho lắm, quá phạm quy, quá áp bách…

Nhưng thật ra, cả hai người đều biết ——

Bất luận là ai mở miệng trước, bất luận là dùng cách thức nào…

Bọn họ đều không thể từ chối nhau được.

Vì thế.

Vân Khuynh cong môi, hướng người yêu nở nụ cười đẹp nhất.

“Được.”

*

Sau thịnh yến huyết tộc, cả tộc ngênh đón cơn sóng mới ——

Âm mưu của vua trước đã chết trong truyền thuyết bị vạch trần, thực sự tan biến. Đồng thời, đức vua mới lên ngôi.

Mới đầu, còn có huyết tộc nghi ngờ đức vua mới, nhưng… khi nghe được tên Nuse Lecesne một cái, toàn bộ câm như hến.

Không nghĩ tới…

Lại do vị kia thức tỉnh rồi cầm quyền… Ai dám phản đối!?

Ngoài ra, điều chân chính khiến huyết tộc trợn mắt há hốc mồm chính là ——

Mấy tháng sau, người sẽ cùng tân hoàng ký huyết khế trong buổi điển lễ đăng cơ long trọng…

Chính là nhà gái lần trước nháo ồn ào – gia chủ tộc Ventrue!

Huyết duệ đã nói tốt đâu!?

Một số huyết tộc không nhiều lắm nghĩ đến mình từng suy đoán tại sao lại nuôi huyết duệ, đều thấy mình cmn mù rồi.

Khụ.

Hóa ra là chơi trò dưỡng thành…

“Thì ra, thì ra là thế!”

Steve hét lớn một tiếng, khuôn mặt gầy gò ốm yếu nào còn chút tuấn lãng ngày xưa: “Vô sỉ!”

Trách không được!

Hóa ra là con quái vật nhỏ đi dụ dỗ vị kia, tiện nhân!

“Ồn cái gì mà ồn!”

Đột nhiên.

Vài tiếng quát lớn truyền đến, cùng đó là tiếng đạn bạc xuyên qua không khí, “Phốc ——” một cái đánh vào người gã.

Steve cả người cứng đờ, tức khắc xụi lơ xuống, hung hăng ngã xuống mặt đất bẩn thỉu.

Gã suy sụp cười khổ, từ tứ chi truyền đến cảm giác lạnh như băng từ dây xích bạc, trong lòng lạnh lẽo.

Thua.

Chung quy là thua.

Sau đêm thịnh yến, gã cùng Alice bị coi thành đồng mưu, ném vào huyết lao.

Hiện giờ, gã không chỉ trở thành tù nhân, mà còn bởi bị Albert hút quá nhiều máu mà rơi xuống cấp thấp!

Chỉ có thể ở chỗ này chờ chết!

Nghĩ đến đây, Steve oán hận cắn răng ——

Không, không nên là thế này!

Gã phải kế thừa năng lực của vua huyết tộc tiền nhiệm, trở thành nhà vua mới mới đúng…

Rốt cuộc là sai ở đâu!?

Gã tính kế, thận trọng từng bước, cuối cùng…

Đều do ả quái vật kia! Còn có tên lừa đảo Albert!

Còn có Alice… Đồng lõa của Albert!

Trong mắt Steve hiện lên cực hạn phẫn hận, quay người lại, nhìn Alice đang giãy giụa trong góc ——

Bởi là loài người yếu đuối, đối phương không bị trói bằng xích bạc.

Chỉ là bị vứt bỏ trong tù, tự sinh tự diệt.

“Tiện nhân!”

Gã gào lên thành tiếng, dịch qua, thấy cô ả điên khùng cười rộ ——

“Mày gọi ai?”

Nữ tử loài người dung nhan tiều tụy trừng lớn mắt.

“Tao là hậu duệ của vua huyết tộc! Là chủng tộc mới hùng mạnh!”

Alice âm trầm nặng nề nói.

Giây tiếp theo.

Cô ả bỗng mở to mắt, cắn lấy cổ Steve!

“Hít ——”

Hàm răng của con người đương nhiên không có cách nào dễ dàng xé rách làn da của huyết tộc.

Nhưng bị cắn như vậy, vẫn làm Steve cảm thấy vô cùng nhục!

Gã gầm nhẹ một tiếng, răng nanh hiện ra, lập tức phản công áp Alice dưới thân.

Sau đó, Steve gắt gao lấp kín miệng ả, bắt đầu hút số máu không còn nhiều lắm của ả ta.

“Ưm…”

Alice cố sức giãy giụa.

Ả đương nhiên không thắng nổi sức lực của đối phương, nhưng dưới ý chí cầu sinh thật lớn, thật sự cắn Steve chảy máu.

Trong lúc nhất thời, huyết tộc suy yếu và nhân loại điên cuồng triền đấu, trong ngục vết máu lan ra loang lổ.

Sau một lúc lâu.

Steve buông Alice bị tra tấn tới tắt thở ra, vừa cảm thấy lực lượng hơi khôi phục lại ngẩng đầu ——

Hai bóng người bao trùm phủ xuống.

Gã kinh ngạc vạn phần mở to mắt, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác sợ hãi lại vui mừng khôn xiết.

“Cứu, cứu ta!”