Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 357: Tình ca Tinh Tế: Công lược thượng tướng ngạo kiều (37)




《Chương 357》

TÌNH CA TINH TẾ: CÔNG LƯỢC THƯỢNG TƯỚNG NGẠO KIỀU (37)

Editor: Dương Gia Uy Vũ

“Tô Vân Khuynh!”

Nhìn thấy bộ dạng vẫn bình tĩnh vuốt ve mèo của nàng, Tô Mạn Mạn chỉ cảm thấy trong ngực nghẹn lại, rõ ràng đã chiếm thế thượng phong, nhưng nhất thời tức giận lại càng sâu.

“Mày có nghe thấy không! Hôm nay, tất cả bọn mày…” Tô Mạn Mạn cắn răng, cáo mượn oai hùm đứng bên cạnh Ryan, quét mắt nhìn Vân Khuynh và mấy học sinh chưa bị khống chế, khinh miệt nói: “Đều phải chết!”

Vừa dứt lời, trái phải Ryan cũng đã tụ lại hết, trong đó cũng bao gồm học sinh trường quân đội cùng với quân nhân đi theo hộ tống, chỉ nhìn sơ cũng đã có mấy trăm người.

“Được rồi, hà tất phải nhiều lời với cô ta?”

Ryan đang được vây quanh như sao vây quanh trăng, ôm lấy Tô Mạn Mạn, lại nói.

“Đi đi! Những nô lệ trung thành của ta!” Y than thở đưa ra mệnh lệnh, chỉ huy những người bị y khống hồn, chỉ một ngón tay về phía đám người Vân Khuynh.

“Lấy đi tính mạng đồng tộc của các ngươi! Dùng máu tươi của bọn họ tẩy rửa quá khứ của các ngươi, theo ta bước lên chiến hạm của Trùng tộc, cùng tộc ta chung hưởng vinh quang!”

Giữa lời lẽ đầy mê hoặc, trên tầng khí quyển của tinh cầu hoang phế này đột nhiên truyền đến tiếng động cơ “Ầm ầm”.

Ngẩng đầu nhìn lại, chợt thấy chiến hạm chở theo chi chít Trùng tộc, chậm rãi đáp xuống từ trên trời cao!

Ngay lúc này tiếng gió liệt liệt, toàn thân đầy râu màu đen của Ryan lắc lư, Tô Mạn Mạn đứng bên cạnh y, thế mà cũng là vẻ mặt có chung vinh dự.

Mà bên phía nhân loại lại bắt đầu loạn trận tuyến.

“Không, sao có thể?” Có người run giọng nói, không thể tin nổi.

“Simon! Simon, cậu làm sao vậy? Trở về đi!” Cũng có người vội vàng kêu gọi đồng bọn đã bị kéo đi.



Ngay cả nhóm quân nhân hộ tống cũng đều ngây ngốc tại chỗ, đặc biệt là Nhiếp Cảnh Vân.

Hết thảy xảy ra quá nhanh.

Cho đến hiện tại, hắn ta vẫn không cách nào chấp nhận được sự thật.

Nhưng, Ryan nhìn thấy lòng người dao động sẽ không bỏ qua thời cơ ——

Ngay lúc này, trong đôi mắt màu lam của y có dị sắc chợt lóe, hướng về phía trăm người quanh thân quát: “Lên!!!”

—— Xôn xao.

Nhìn người bên mình sắp quay mũi giáo tập kích, mọi người trở thành bia ngắm thoáng chốc đã rối loạn!

Chỉ có Vân Khuynh đang đứng phía trước đột nhiên khom người thả mèo trắng nhỏ trong lòng ngực xuống: “Chờ em.”

Giây tiếp theo.

Chợt thấy các loại ánh sáng giao thoa, đồng thời lóe lên!

Chỉ trong nháy mắt, mấy trăm chiếc cơ giáp chỉnh tề xuất hiện!

Nhưng mà, lại không phải đối chọi với phe ta như dự đoán…

Bởi vì, nháy mắt khi ánh sáng rút đi kia——

“Nhóm người bị khống hồn” vốn đây vây xung quanh Ryan lại điều khiển cơ giáp, toàn bộ đều quay ngược họng súng lại về phía Trùng tộc!

Có điều, dẫn đầu trước nhất lại chính là một chiếc cơ giáp màu đen!

Trong chớp nhoáng, trước khi mọi người kịp phản ứng lại, nó đã nhanh như thiểm điện đánh về phía Ryan và Tô Mạn Mạn!

“Ầm ——” giây lát sau, một kích pháo laser, chuẩn xác đặt phía trên một người một trùng.

“A!!!” Nháy mắt khi công kích đánh xuống kia, như dã thú gào rống vang lên trên tinh cầu hoang phế này.

Cùng thời khắc đó, sợi râu màu đen thật lớn bỗng kéo dài ra, trong phút chống kháng cự lại một đòn trí mạng này.

“Phốc ——”

“Vương tử!”

“Bảo vệ vương tử!”

…Nháy mắt khi thanh âm máu thịt bị xé rách vang lên kia, chiến hạm của Trùng tộc rốt cuộc cũng hạ xuống!

Trong lúc nhất thời, Trùng tộc đen nghìn nghịt từ trong chiến hạm nhảy ra, cấp tốc chạy vội tới trước mặt Ryan!

Nhưng, một kích sắc bén kia chung quy đã bị Vân Khuynh phóng ra!

Nháy mắt sương khói tan đi, vương tử vốn khoác lên một thân nhân loại tuấn nhã đã không thấy đâu!

Chỉ có một con trùng đen cao hơn mười mét thình lình xuất hiện trước mặt mọi người!

Thân trùng mềm oặt to mọng, thong thả mấp máy, quả thực chính là... một ngọn núi thịt ghê tởm đến cùng cực!

Hiện giờ nó đang ngẩng đầu la hét điên cuồng, toàn thân đứt gãy vài chỗ, chảy ra lại không phải là máu tươi, mà là chất lỏng màu đen tanh hôi không rõ.

Sợi râu màu đen thật lớn múa may, trong đó còn buộc chặt một nữ nhân loại.

Chính là Tô Mạn Mạn!

“Không!!! Buông tôi ra…” Tô Mạn Mạn vốn đi theo diễu võ dương oai lúc này bị treo giữa không trung, hoảng sợ mà nhìn con trùng dị tộc to lớn đáng ghê tởm trước mắt này, chỉ cảm thấy trong bụng quay cuồng một trận.

Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu

Thì ra…

Chân thân của trùng tộc lại là như vậy!

Quá ghê tởm!

Trong lúc nhất thời, Tô Mạn Mạn giãy giụa kêu thảm, hy vọng nhân loại cứu viện.

Những sẽ không có ai để ý đến cô ta.

Ngay cả Ryan đã hóa nguyên hình cũng chỉ dùng mấy sợi râu gắt gao trói chặt cô ta, lỗ sâu như hắc động như muốn nứt ra nhìn về phía cơ giáp màu đen vừa mới tập kích mình… Cùng với những nô lệ nhân loại mà y cho là đã khống chế đó.

Đến tận lúc này rồi, y còn gì không rõ nữa!?

“Nhân loại ti tiện!” Vương tử Trùng tộc gào rống: “Dám lừa gạt bổn vương tử! A a a a a!”

Tiếng Trùng loại điên cuồng gào thét nổ vang phía chân trời, Ryan kéo thân thể to mọng hạ lệnh với các thủ hạ.

“Đánh cho ta! Đem tất cả những nhân loại đáng giận này tiêu diệt sạch sẽ!"

“Dạ!” Quân đội Trùng tộc rậm rạp thoáng chốc nghe lệnh toàn bộ tập kết!

Ngay phía trên tinh cầu hoang phế này, quân tinh nhuệ Trùng tộc từ xa mà đến chỉnh tề hợp thành mấy đội ngũ, vây quanh tiến lên!

Trong đó, có trùng quân điều khiển cơ giáp có bề ngoài như xác trùng, cũng có trùng quân dùng chân thân đánh tới…

Ryan kéo thân hình cực lớn, bắt cóc Tô Mạn Mạn quay trở về chiến hạm tạm nghỉ ngơi.

“Ha ha ha! Chịu chết đi!”

Chỉ còn lại âm thanh gào rống quanh quẩn khắp nơi.

Mắt thấy quân Trùng tộc đen nghìn nghịt sắp đánh về phía nhân loại đang bị áp đảo số lượng ——

Nhưng, giây tiếp theo.

Một giọng nói lão giả uy nghiêm đột nhiên chợt vang trên tinh cầu hoang phế: “Quân Liên Bang số 32… Mời cấp tốc về đơn vị! Quân Liên Bang số 1, tập kết!”

Vừa dứt lời, dưới ánh mắt chăm chú của vạn người, chiến hạm màu bạc cực lớn thoáng hiện phía dãy núi cao ngất không xa kia.

Quân số 32 đảm nhiệm hộ tống lần này thoáng chốc đã điều khiển cơ giáp, xe tăng tụ lại một chỗ.

Thấy thế, trong chiến hạm của Trùng tộc, trên mặt trùng của Ryan thoáng chốc trở nên vặn vẹo!

Bên phía nhân loại lại kinh hỉ không thôi.

“Là giọng của Chu lão thượng tướng!”

“Thật tốt quá! Nhưng mà… Chúng ta làm sao bây giờ?”



Nhóm quân nhân đã tụ tập, nhóm học sinh lại có chút luống cuống.

Cho đến khi một giọng nữ réo rắt đột nhiên vang vọng lên.

“Học sinh trường quân đội theo tôi tấn công phía trên!”

…Vân Khuynh trấn định ngồi bên trong cơ giáp, giữ chặt cần điều khiển, ánh mắt kiên nghị nhìn về phía trước!

“Tuân lệnh!” “Tuân lệnh!” “Tuân lệnh!”



Simon, Nghiêm Nhã đứng sau lưng đã thừa nhận nàng dẫn đầu đám học sinh cũng theo đó hưởng ứng.

Những học sinh khác thấy thế cũng sôi nổi đuổi kịp.

“Quân lệnh đặc biệt!?” Trong chiến hạm, Chu lão tướng quân trông thấy màn hình thông tin truyền đến quân lệnh, kinh ngạc trừng mắt.

“Chu lão tướng quân, xin hãy tin tưởng cháu!” Vân Khuynh kiên định nói.

Rốt cuộc Chu lão thượng tướng cũng hít một hơi thật sâu, gật đầu một cái: “Được! Máy liên lạc dành cho tướng quân bên phía học sinh trường quân đội sẽ giao cho Tô Vân Khuynh!”



Rất nhanh, nhân loại chia làm hai đội.

Chu lão tướng quân ở trong chiến hạm chỉ huy, quân đội tinh nhuệ lên trước, chính diện đối kháng với Trùng tộc!

Vân Khuynh dẫn theo học sinh cùng trường, trợ công phía bên cạnh.

Chiến sự tiến hành, người, trùng quyết chiến, thảm thiết, quyết tuyệt trên tinh cầu hoang phế… Lại khiến người ta nhiệt huyết sôi trào!

Nhóm quân nhân dũng mãnh cũng không cần phải nói.

Nhưng khiến người ta kinh ngạc nhất lại là, một đám học sinh trường quân đội vẫn chưa tốt nghiệp lúc này lại giống như loài sói hung ác linh hoạt, có thể nhân cơ hội Trùng tộc lơ đãng cho một kích!

Chói mắt nhất trong đó, tất nhiên là Vân Khuynh điều khiển cơ giáp màu đen.

Nhanh như tia chớp, lần lượt thâm nhập hiểm cảnh, cắt phăng vô số thủ cấp quân địch!

“Hậu sinh khả uý…” Chu lão thượng tướng ở phòng chỉ huy nhìn, tán thưởng cảm thán.

Phía dưới, khán giả Liên Bang đang nhìn tình hình chiến đấu, cũng bị kích thích đến nhiệt huyết sôi trào!

Nhưng chuyên chú nhất, vẫn là người nào đó trong thân mèo đang nằm trên đất hoang ——