Hệ Thống Ông Trùm Xã Hội Đen

Chương 124: Đổi ngay!




Những ngày nghỉ cứ thế nhanh nhanh chậm chậm trôi qua.

Vài ngày sau đó, ông bà Diệp đều lên xe buýt đi đến thành phố Tô Châu, Diệp Hoa cùng Diệp Linh tạm thời đều có việc riêng của mình nên cả hai đều chưa thể đi được.

Vừa rạng sáng, ông bà Diệp đi còn chưa lâu, Diệp Hoa vẫn còn đang ngủ, ngoài cửa truyền đến một tràng tiếng gõ cửa ‘đùng đùng’ làm hắn không khỏi tỉnh giấc.

“Anh hai, mau thức dậy”

Diệp Hoa mơ màng xoa xoa con mắt, liếc mắt nhìn sang đồng hồ, mới hơn sáu giờ sáng, còn sớm như vậy cô nhóc lại định hành hạ gì hắn đây.

“Chuyện gì thế, hôm qua anh thức khuya không để anh ngủ được một lát sao?” Âm thanh lười biếng từ trong vọng ra.

Cánh cửa vừa mở ra, Diệp Hoa không khỏi sửng sốt.

Hôm nay Diệp Linh ăn mặc thật khác với mọi ngày, hiển nhiên chăm chút cách ăn mặc, áo phông tay ngắn màu hồng có hình hello Kitty lại phối hợp với một chiếc váy ngắn, một đôi chân thẳng tắp thon dài, non mịn như những đậu hũ, vừa lộ ra vẻ thanh xuân lại phác họa ra dáng người mê hoặc.

Diệp Hoa khó được nhìn thấy Diệp Linh cách ăn mặc tinh xảo như vậy, xem ra nha đầu này hẳn là có chuyện quan trọng.

Thấy vậy, sắc mặt Diệp Hoa không hề được tốt, hắn hạ giọng: “Ăn mặc xấu như vậy là muốn đi dọa người sao?”

Diệp Linh nghe được, cô đi ra tấm gương lớn trước phòng, xoay một vòng, thật lâu sau mới cảm thấy từ trên xuống dưới đều dễ nhìn cô với quay sang đối chọi với anh.

“Em mặc như thế nào kệ em, cũng không phải mặc cho anh nhìn là được”

“Nhưng đâu có tệ quá đâu” Sau đó kéo kéo mép váy, xoay mấy vòng trước mặt anh, cười khanh khách hỏi. Làn váy theo chuyển động của cô tung lên, đôi chân trắng dưới váy có thể thấy rõ ràng được.

Đôi mày vốn bằng phẳng của Diệp Hoa xuất hiện một nếp nhăn: “Đổi ngay!” hai chữ đơn giản, không giận mà uy, làm cho vẻ hưng phấn của Diệp Linh biến mất, không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

“Vì sao chứ?” Cô hôm nay mới nhận bồ độ này nha, chờ mong ngày mai được mặc cùng anh trai đi đến trường quay, nhưng tại sao anh trai lại không thích như vậy?

“Quá ngắn” Anh nhìn phần đùi lộ ra của cô, trong lòng thoáng rùng mình một chút.

Cô ngồi phịch xuống giường anh, cười khanh khách: “Người ta đều mặc vậy hết mà. Anh, em cũng có thể nha?” Cô cố hết sức thuyết phục anh, dù cơ hội cho phép là cực kỳ nhỏ.

“Người khác là người khác, em là em, anh nói đổi thì phải đổi” Khẩu khí của Diệp Hoa không cho cô cơ hội phản kháng nào, thuận thế từ giường đứng dậy, đến buồng vệ sinh. Lúc đi ngang qua người cô, thấy cô bất mãn mân mê cái miệng nhỏ nhắn: “Lúc anh đi ra, anh không muốn thấy em còn mặc cái thứ này”

Diệp Hoa ở trong phòng vệ sinh, tạt nước lạnh trên mặt mình, khiến ý nghĩ nóng rực kia chìm xuống dưới. Đôi chân trắng nõn của cô luôn hiện lên trong đầu hắn. Hắn là một người đàn ông bình thường, tuy thân xác chỉ có mười bảy nhưng thật ra đã hơn bốn mươi tuổi cũng không có nổi một bạn gái, bạn bè cùng tuổi có người đã sắp được ôm cháu, chỉ có hắn, nhiều năm qua vẫn giữ trong tay nụ hoa hồng xinh đẹp ấy.

Diệp Linh quyệt miệng nhìn một cái váy dài máu trắng thuần khiết, độ dài vừa đúng mắt cá chân, tất cả đều là kiệt tác của Diệp Hoa! Anh quy định cô chỉ có thể mặc loại váy này, thật mất công cô chuẩn bị cái váy kia, nhưng là người xấu luôn bá đạo, ra lệnh cho cô, khiến cô không thể không đem mớ váy đó nhét vào một góc, cuối cùng chỉ có thể lưu luyến mà liếc một cái.

Diệp Hoa hài lòng, đáy mắt đầy ý cười, hắn gật đầu.

“Em muốn đi đâu?”

Diệp Linh hơi sững người, sau đó nhìn anh nhỏ giọng nói: “Hôm nay em có cảnh quay nên…”

“Nên muốn anh đưa em đi đến đấy phải không?” Diệp Linh còn chưa nói xong, Diệp Hoa lạnh nhạt cắt lời, khóe miệng nhếch lên, hắn tiếp tục nói: “Lần trước thì lén lút giấu anh, tại sao lần này lại muốn cùng anh đi một cách quang minh chính đại như vậy?”

Diệp Linh nghe vậy, cổ họng hơi nghẹn lại, nửa ngày sau cô mới cúi đầu lí nhí nói: “Lần trước là anh chưa biết nhưng giờ anh biết rồi…”

Diệp Hoa đen mặt, nếu hắn không biết thì chẳng phải cô định giấu hắn cả đời sao?

“Đi ra ngoài”

Diệp Linh sững người, anh bảo cô đi ra ngoài, cô nghe nhầm sao?

Thấy Diệp Linh vẫn đứng im không nhúc nhích, Diệp Hoa cau mày nói.

“Em muốn anh mặc như này mà đi sao? Còn không đi ra ngoài để anh thay quần áo…” Nói đến đây, hắn bỗng dưng ngừng lại, sau tiến gần cô nhếch miệng: “Hay là muốn anh cởi quần áo ở trước mặt em”

Diệp Linh nháy mắt gương mặt liền ửng đỏ, không đầy một giây cô đã đẩy anh ra rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.

Đến khi cảm thấy an toàn, cô mới dừng lại thở mạnh.

Nửa ngày sau mới bình tĩnh lại, cô cúi đầu nhìn xuống đôi chân của mình.

Cô vẫn luôn nghĩ rằng, Diệp Hoa không muốn trưng đôi chắn ngắn của cô lộ trước mặt người khác mới quy định cô mặc váy dài, miễn cho anh phải mất mặt mất mũi. Rõ ràng là hai anh em tại sao lại có thể chênh lệch như vậy, anh hai thì tốt rồi, ít nhất cũng phải cao một mét tám lăm còn cô thì sao? Còn chưa đầy một mét sáu, vỏn vẹn chỉ đứng đến ngực anh.

Đúng lúc này cánh Diệp Hoa đi tới, đã sớm thay đổi thành quần áo thường ngày, thấy cô ngây ngốc hắn không khỏi mở miệng: “Còn chuyện gì sao?”

Diệp Linh lắc lắc đầu: “Không có”

Nghe thấy tiếng xe dưới nhà, biết là Anh Kiệt đã đến, hắn hơi nâng mắt nhìn cô rồi đi xuống nhà.

Anh Kiệt vừa thấy lão đại, hắn vẫy tay cười lớn: “Lão đại, lâu quá không gặp, em nhớ anh quá!”

Thấy lão đại không thèm để ý tới hắn, Anh Kiệt không khỏi cảm thấy xấu hổ, hướng mắt về cô gái đi bên cạnh, ánh mắt chợt lóe lên một tia sáng.

“Lão đại, đây là ai vậy? Em gái của anh sao?” Anh Kiệt chưa từng gặp cô bao giờ, mới chỉ nhìn qua ảnh và lời kể của Hắc Mang, bây giờ gặp ngoài đời, hắn thật không thể ngờ lại có người có thể đẹp đến vậy.